Những ngày kế tiếp cũng chẳng có gì khác biệt, bình bình đạm đạm.
Chỉ là thụ không tiện nhìn trộm nam thần nữa, bởi vì không giống như lúc trước, bây giờ nam thần có thể nhận ra cậu.
Trong phòng ăn, thư viện, phòng học, còn cả cửa hàng tiện lợi. Đến lúc nam thần phát hiện một ngày có thể nhìn thấy thụ ít nhất bốn lần, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quái.
Giờ đang ở cửa hàng tiện lợi, nam thần cầm hai bình nước đi lại tính tiền.
Thụ cúi đầu quét giá, rầu rĩ nói một câu: “Tổng cộng là mười đồng.”
Nam thần nhìn mái tóc dài, áo xống cũ nát và mu bàn tay đỏ bừng vì lạnh của thụ, không khỏi nhíu chặt mày.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, mở hai mã vạch để thụ quét.
Buổi tối thụ sẽ tan tầm vào lúc mười giờ. Đồng nghiệp tới thay ca vì chuyện ở Club mà có chút lục đục với thụ, lúc làm việc sẽ bắt nạt cậu. Tính thụ lại là kiểu không thích tranh chấp với người khác, chỉ nhẫn nhịn để gió êm sóng lặng.
Buổi tối đồng nghiệp chậm chạp đến muộn, giả vờ đi theo cậu nói xin lỗi. Thụ cũng chỉ lắc đầu một cái, không nói gì.
Lúc quay về phòng ngủ, thụ cầm bình giữ nhiệt đến chỗ có nước nóng rót một bình để làm ấm tay. Cậu run cầm cập lấy bánh mì cứng đét từ trong ba lô ra, chậm rãi dùng nước nóng nuốt xuống.
Có thể là vì bánh mì thật sự quá cứng, thụ bị sặc. Lúc ho khan thì bình giữ nhiệt bị đổ khiến cậu bỏng tay. Bình giữ nhiệt rơi xuống, thụ không để ý đến cơn ho và chỗ đang bị bỏng, chỉ muốn đi kiếm cái bình đang lăn xa.
Bình giữ nhiệt lăn đến trước một đôi giày. Một bàn tay thon dài nhặt nó lên, đưa cho thụ.
Thụ vì bị sặc mà chảy không ít nước mắt. Lúc cậu nhận lấy bình nhiệt thì nước mắt lưng tròng dùng giọng nói khàn khàn nói một tiếng cám ơn.
Thụ không dám nhìn người, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Chính cậu cũng không thích cái vẻ này của mình, cũng rất muốn thay đổi.
Nhưng có một số chuyện không phải nói muốn đổi là có thể dễ dàng thay đổi được.
Sau khi nói cảm ơn, cậu yên lặng đi đến bồn rửa tay ở bên cạnh rửa bình giữ nhiệt rồi gói bánh mì lại, bỏ vào ba lô.
Lúc này người vừa giúp cậu nhặt bình giữ nhiệt đi tới: “Cậu bị bỏng rồi.”
Thụ nghe một cái là biết tiếng của nam thần, nhưng không đáp lời.
Thấy thụ không để ý đến mình, nam thần nhíu mày: “Xem ra cậu thật sự rất thiếu tiền.”
Nam thần: “Cái chốn như Club đó đáng lý ra kiếm tiền rất nhanh, tại sao không đối xử tốt với mình hơn một chút.”
Thụ nghĩ thầm, bởi vì thật sự tôi không làm ở đó mà.
Nam thần thấy thụ không đáp lời mấy lần bèn muốn đi.
Lúc nãy có người đứng bên cạnh không cảm thấy gì, nhưng người vừa đi liền cảm thấy rất lạnh.
Thụ theo bản năng ôm lấy tay, cảm thấy mình thật sự không có cốt khí.
Rõ ràng được người ngày nhớ đêm mong chủ động nói chuyện cùng, vậy mà cậu lại như một người câm không nói tiếng nào.
Đương lúc ảo não, nam thần lại quay lại, nhẹ nhàng đặt một tuýp thuốc lên mép bồn rửa tay, đắn đo nói: “Thuốc này khá tốt cho vết bỏng đấy, nếu không ngại thì dùng nhé.”
Dứt lời nam thần lại đi. Lần này là đi thật.
Trong hành lang quá tối tăm, nên nam thần không nhìn thấy thụ đỏ mặt.
Thụ run rẩy cầm lấy tuýp thuốc kia. Nó không còn mới, đã được dùng qua rồi. Nhưng với thụ mà nói, đây là đồ vật thứ nhất mà nam thần cho mình.
Không phải cậu đi nhặt, cũng không phải do cậu tự mua để tự lừa gạt mình.