Tác giả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon (13/01/2022)
*
Đêm giao thừa, đường phố không có mấy bóng người, hai bên đường được treo đèn lồng đỏ, ý định ban đầu vốn là để tăng thêm chút ấm áp cho con phố vắng vẻ này, nhưng không những không có hiệu quả mà còn khiến số người ít ỏi trên đường lúc này càng cảm thấy cô quạnh.
Một chiếc Volkswagen màu đen đỗ ở điểm dừng tạm bên đường, một lúc sau, đèn pha đôi bật sáng nhấp nháy.
Cửa xe mở ra, một cánh tay chống vào cạnh cửa, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đặt trên cửa xe khẽ nâng lên đánh nhịp. Trong xe không mở nhạc, cũng không biết là đánh tay theo nhịp điệu gì.
Liếc mắt là biết bàn tay đẹp đẽ này của tài xế chưa từng phải làm qua việc nặng gì.
Năm phút sau, cửa xe chỗ ghế sau mở ra.
"Xin chào, cậu là tài xế Didi (*) đúng không?" Một người đàn ông trung niên ghé vào hỏi.
(*) tên một app gọi xe ở Trung Quốc
Diệp Thời Ý hơi quay đầu lại: "Đúng vậy."
Người đàn ông trung niên sững sờ một lúc, không biết là do ánh sáng hay do con người, cậu tài xế Didi này trông thật đẹp trai.
Ông định thần lại, xoay người nói: "Tưởng tổng, là chiếc xe này."
"Tôi biết rồi," một giọng nói trầm và êm dịu vang lên, đặc biệt ấn tượng trong không gian yên tĩnh này, "Trên di động không hiển thị biển số và màu xe à?"
"Tôi chưa dùng dịch vụ gọi xe bao giờ nên mới sợ nhầm......" Cũng không biết đợt này Tưởng tổng bị làm sao, có siêu xe đưa đón không thích lại nhất định muốn gọi tài xế Didi.
"Được rồi, ông về đi."
"Tưởng tổng về tới nhà thì nhắn tôi một tiếng nhé."
"Tôi là thiếu nữ sao, về đến nhà còn cần thông báo cho ông?" Giọng anh không nặng cũng không nhẹ, lời tuy không khách khí nhưng thật ra lại ôn hòa.
"Không phải, sao có thể chứ, chuyện kia...... Tưởng tổng đi thong thả."
Người đàn ông trẻ tuổi rốt cuộc cũng trên xe.
Diệp Thời Ý ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Cửa xe đóng lại, cậu vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Xin chào, anh có muốn đóng cửa xe không?"
Hiện đang là tháng Hai, bên ngoài gió lạnh từng trận.
"Không cần," Tưởng Du Chi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, "Lái xe đi."
Qua một vài câu cũng có thể thấy rằng người này đã quen ra lệnh cho người khác.
Cũng phải, chỗ mà đối phương muốn tới chính là khách sạn sang trọng nhất ở đây.
Diệp Thời Ý im lặng khởi động xe.
Chưa chạy được bao xa thì chuông điện thoại di động của cậu vang lên.
Diệp Thời Ý xem cũng chưa xem liền nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Màn hình tối lại đã ngay lập tức sáng lên. Lặp đi lặp lại bốn lần, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà buông tiếng thở dài.
Nếu không phải còn cần nhận thanh toán cho cuốc xe này thì cậu đã tắt máy luôn rồi.
Tưởng Du Chi cũng bị mấy đợt chuông làm ồn nên hơi bực mình, lại bị tiếng thở dài của cậu thanh phía trước làm cho chú ý, rốt cuộc liếc mắt về phía ghế tài xế nhìn một cái, đuôi lông mày liền hơi nhếch lên vài phần.
Cậu thanh niên ngồi trên ghế lái mặc áo len, tóc được cắt gọn gàng, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cần cổ thon dài của người kia.
Ánh mắt đi xuống, dừng ở chỗ bàn tay cũng rất đẹp, ngón tay tinh tế, khớp xương nhô ra không mất đi vẻ rắn rỏi của nam nhân.
Anh tiếp tục nhìn xuống chân đối phương.
Không nhìn rõ.
Nhưng anh cảm thấy hẳn là cũng bắt mắt không kém gì các bộ phận khác.
Diệp Thời Ý chuyên chú lái xe, cơ bản không biết đến ánh mắt đang lặng lẽ đánh giá mình từ phía sau, trong xe im lặng không đến nửa phút, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cậu đang chuẩn bị nhấn từ chối.
"Nhận đi."
Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, "Gọi nhiều như vậy hẳn là có việc gấp."
"Không sao, tôi đưa anh đến nơi rồi gọi lại sau, nghe điện thoại trên đường không an toàn."
Tưởng Du Chi nói: "Cậu có thể dừng xe ở ven đường, tôi không vội."
Không đợi Diệp Thời Ý cự tuyệt, anh tiếp tục nói: "Chuông điện thoại của cậu ồn quá."
Diệp Thời Ý không biết đáp lời sao, lúc này cũng không tiện tiếp tục nhiều lời, chỉ có thể dừng xe ở ven đường.
Cầm điện thoại lên, quả nhiên là chú cậu gọi.
Đáy lòng cậu có chút mệt mỏi, rốt cuộc vẫn quyết định nghe máy: "Chú ạ."
"Thời Ý, cháu đang ở đâu? Sao mãi không nhận điện thoại thế?" Người bên kia điện thoại không giống như muốn nói chuyện mà giống thẩm vấn cậu hơn, mà thím cậu bình thường vốn là người hiền lành bây giờ cất giọng lại không khác gì một người đàn bà đanh đá: "Mấy hôm nữa phải qua Tưởng gia rồi mà giờ cháu còn ở bên ngoài làm gì thế?"
Nói đến cũng buồn cười, họa vô đơn chí, chiếc điện thoại cao cấp của Diệp Thời Ý mấy hôm trước bị rơi xuống nước, chiếc cậu dùng hiện tại là mẫu máy sản xuất từ năm một ngàn chín trăm hồi đó, không cần bật loa ngoài cũng không giấu được âm thanh trong điện thoại.
Nhưng Diệp Thời Ý hiển nhiên không nhận ra, cậu hơi nhíu mày, đem điện thoại cách xa tai một chút.
"Cháu đang đi làm thêm."
Thím cậu tiếp tục truy hỏi: "Làm thêm cái gì? Quá nửa đêm rồi còn ở bên ngoài?"
"Không phải mấy nghề đặc biệt đấy đâu" Diệp Thời Ý quay lại chủ đề chính: "Muộn thế này rồi chú thím gọi cháu có việc gì thế?"
"Thím đương nhiên là có chuyện...... Ai nha, Thời Ý, thím cũng không muốn nữa. Chú cháu da mặt mỏng nên không chịu nói với cháu...... Aizz, ông đừng túm tôi!" Bên kia điện thoại truyền đến một vài tiếng ầm ĩ, sau đó mới yên tĩnh lại: "Thời Ý, còn đang nghe không?"
"Vâng, thím nói tiếp đi."
Đầu dây bên kia gấp gáp nói chuyện, lời nói ra cũng có chút lúng túng: "Toàn bộ tiền tiết kiệm của chú thím đều nằm ở công ty của bố cháu, mà giờ bố cháu xảy ra chuyện, còn phải vào...... Thím không có ý gì khác, chỉ là em họ cháu sắp thi đại học rồi, em gái nó cũng sắp vào cấp ba, chỗ nào cũng cần đến tiền, chúng ta cũng rất khó xử. Giờ vất vả lắm cũng đã thuyết phục được Tưởng gia đồng ý liên hôn, giờ cháu đừng lang thang bên ngoài làm mấy chuyện linh tinh nữa, ngoan ngoãn ở nhà chờ được gả đi có được không?"
Diệp Thời Ý nghe thấy chữ "gả" này, khóe miệng nhếch lên tự giễu, không cười ra tiếng: "Từ giờ đến ngày cưới còn nửa tháng, nửa tháng này cũng có thể kiếm thêm một ít tiền."
"Nửa tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa ban ngày cháu còn phải lo chuyện của Diệp thị, buổi tối lại đi làm thêm như vậy...... Dịp lễ tết này ngoài đường loạn lắm. Cháu mau chạy xe về nhà đi, ngày mai thím cho người hầm đồ dưỡng nhan mang qua."
"Thím, cháu là đàn ông, không cần dưỡng nhan," cậu nhìn thời gian đã qua vài phút: "Cháu còn có chút việc, cúp máy trước."
"Cháu nói xem Tưởng Du Chi có chỗ nào không tốt? Người khác muốn gả cho cậu ta còn không được, nếu không có giao tình từ thời ông bà cháu thì giờ Diệp gia cũng không biết phải làm sao......"
Diệp Thời Ý nghe không nổi nữa, lập tức cúp máy.
Cậu mất ba giây để điều chỉnh nhịp thở cùng tâm trạng: "Ngại quá, chậm trễ thời gian của anh, lát nữa tôi sẽ giảm giá cuốc xe này."
Không được đáp lời.
Diệp Thời Ý ngẩn người, hơi quay đầu lại, dừng mắt ở người đang ông đang ngồi ở ghế sau.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, vai rộng chân dài, ánh đèn quá mờ, cậu không thấy rõ mặt vị khách này nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt của anh.
Người này cũng đang nhìn cậu.
Trong khung cảnh tối tăm, đôi mắt của vị khách này thật sâu và sáng, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Diệp Thời Ý còn cảm thấy trong ánh mắt đối phương có vài phần hứng thú.
Chỉ là liếc mắt một cái, Diệp Thời Ý liền cảm thấy bị áp bách một cách khó tả.
Vị khách kia cất tiếng, lặp lại một lần câu vừa nói.
"Không cần."
Nhận được câu trả lời, Diệp Thời Ý khẽ gật đầu, thu hồi tầm mắt, khởi động lại xe.
Tưởng Du Chi hỏi: "Làm công việc này bao lâu rồi?"
Không ngờ người ngồi ở ghế sau còn chủ động nói chuyện, Diệp Thời Ý ngẩn người, thuận miệng nói: "Rất lâu rồi."
"Ừm." Trong bóng đêm, Tưởng Du Chi nhẹ cong môi, "Là người ở đây sao?"
"Phải."
"Muộn thế này còn đón khách, không sợ bị cướp xe?"
Gì đây? Lời dạo đầu trước khi cướp xe à? Nhưng vị huynh đài này cũng không giống người sẽ đi cướp xe lắm.
Diệp Thời Ý mím môi: "Không sợ, tôi có mang theo dụng cụ."
Tưởng Du Chi ý cười càng sâu: "Dụng cụ gì?"
"Không tiện tiết lộ lắm."
Người phía sau cuối cùng cũng im lặng.
Có lẽ vì vừa mới nói chuyện, Diệp Thời Ý lúc này có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt người kia đang dừng trên người cậu.
Không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, cậu cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, khó chịu vô cùng, vì vậy cậu ra sức đạp ga tăng tốc.
Cũng may đối phương không tiếp tục nói nữa.
Mười phút sau, xe vững vàng dừng trước khách sạn.
Tưởng Du Chi sửa lại vạt áo, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi sau khi uống rượu.
Anh không vội mà xuống xe, nhàn nhạt nói: "Đưa tôi bao thuốc lá của cậu."
Diệp Thời Ý ngẩn ra, không hiểu: "Gì cơ?"
Tưởng Du Chi im lặng, nhìn bao thuốc lá cạnh tay lái.
Là của một nhãn hiệu nhỏ, còn chưa mở ra
"Hai trăm tệ, bán cho tôi." Một lúc sau anh giải thích thêm: "Nghiện thuốc lá."
"......" Diệp Thời Ý đem bao thuốc đưa qua, "Không đến hai trăm, bao thuốc này chỉ hai mươi tệ thôi."
Cầm tờ một trăm tệ, Diệp Thời Ý tìm tiền thừa đưa trả người ở ghế sau.
Trong khoảnh khắc, xúc cảm ấp áp bao phủ đầu ngón tay cậu. Chưa kịp phản ứng thì cảm giác kia đã không còn, đối phương đã cầm tiền thừa cậu vừa đưa.
Sau đó mở cửa, xuống xe, động tác ưu nhã.
"Đừng hút nữa, dễ ám mùi, người khác ngửi thấy sẽ khó chịu."
Đối phương buông mấy lời này xong liền đóng cửa xe, để lại Diệp Thời Ý còn đang ngồi ngây ngốc.
Một người nghiện thuốc lá mà cũng có mặt mũi nói mấy lời này à......
Diệp Thời Ý không khỏi liếc nhìn bóng lưng người kia.
Vai rộng chân dài, cậu đã từng ở trong tầng lớp thượng lưu, từ xa vẫn có thể nhìn được âu phục người kia khoác lên đều là đồ xa xỉ.
Nhưng cũng chỉ nhìn theo trong chốc lát, cậu thu hồi ánh mắt, lái xe rời đi.
Tưởng Du Chi đi đến cửa khách sạn liền dừng chân.
Anh xoay người, vừa vặn nhìn thấy bóng xe lướt đi.
Không biết nghĩ đến cái gì, anh khẽ cười một tiếng, quay đầu đi về phía thang máy, nhấc tay đem bao thuốc lá còn chưa mở ra ném vào thùng rác.
Công tử nhà nghèo, tài xế Didi, đối tượng kết hôn......
Rất thú vị. /=))))))))))) chàng trai này thật thú dzị =)))))))))/
Tưởng Du Chi nhớ lại khuôn mặt của người mới gặp.
Đó là một khuôn mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con —— đối với người gần đầu ba như anh mà nói thì Diệp Thời Ý hai mươi hai tuổi vẫn chỉ là anh bạn nhỏ.
Mắt đào hoa, mũi cao, môi mỏng;
Đèn đường hắt lên mặt cậu, phản chiếu lên hàng mi...... còn có nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.
Nhìnđẹp hơn nhiều so với cậu bé lạnh lùng ở trong ảnh.