Tác giả: Tương Tử Bối | Chuyển ngữ: Charon (17/01/2022)
*
Tưởng Du Chi cúp điện thoại, vừa lúc truyền đến tiếng gõ cửa, không nhẹ không nặng, rất có quy củ.
Anh đầu cũng không ngẩng lên, đang chăm chú xem tư liệu trên tay: "Vào đi."
Thư đi tiến vào: "Tưởng tổng, Trần tổng hẹn ngài ngày mai đánh golf, sau đó cùng dùng bữa, địa điểm là resort Cù Khê......"
"Mai rồi tính."
Đây là ý không đi.
"Vâng," thư ký lập tức chuyển đến trang tiếp theo, "Vương tổng của Quang Hạ hẹn ngài ngày mai ăn tối."
"Mấy giờ."
"5 giờ chiều."
"Ừm."
Thư ký Ngô sau đó tiếp tục nói về lịch trình tại B thành, Tưởng Du Chi lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên trả lời "Ừm" hoặc "Không", sau đó ra mệnh lệnh trực tiếp, không có câu hỏi thừa, trong cả quá trình khóe miệng cũng chưa từng nhếch lên quá nhiều.
Thư ký Ngô thường xuyên có cảm giác ông chủ mình có đang nghe y nói chuyện sao......
Cuối cùng, báo cáo xong một lượt hành trình, y nhìn tờ nội dung cuối cùng, mang theo vài phần do dự.
Y đi theo Tưởng Du Chi gần mười năm, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không cần lãng phí thời gian. Nhưng những gì viết ở trang cuối cùng là nội dung mà y chưa từng được tiếp xúc, ngập ngừng một lúc mới nhớ ra những gì được ông chủ giáo huấn từ khi mới vào làm, trong lúc nhất thời vẫn không khỏi do dự.
Tưởng Du Chi rốt cuộc cho y một ánh mắt.
Thư ký lập tức đứng thẳng: "Vị Diệp tiên sinh kia...... Diệp gia đã bị phong tỏa chiều nay."
Tưởng Du Chi ừ một tiếng: "Em ấy hiện tại ở đâu."
Thư ký Ngô nói: "Cũng không rõ, Diệp tiên sinh không ở nhà người thân, để tôi lập tức đi tra xem?"
Tưởng Du Chi khẽ lắc đầu.
"Đã rõ," thư ký Ngô đóng sổ lại, "Lịch trình cuối tuần này, ngài có cần chỉnh sửa chỗ nào không?"
"Cứ như vậy đi."
Thư ký Ngô đi ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng thở hắt một hơi.
Tuy y đã làm việc cùng người này nhiều năm như vậy nhưng ngoại trừ một số thói quen trong công việc của Tưởng Du Chi, y đối với vị này có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Không có khách sạn hay ở, không có khẩu vị yêu thích, cũng không có người trong lòng. Vậy mà lần này y mới xin nghỉ nửa ngày, quay lại liền nhận được tin tức —— ông chủ muốn kết hôn.
Kết hôn là việc có thể quyết định trong vòng nửa ngày sao?
Thư Ngô lắc đầu, khống chế tâm tư tìm tòi thêm về ông chủ, ôm chặt văn kiện vững bước rời đi.
Tầm mắt Tưởng Du Chi quay lại tập tài liệu trên tay.
Là một tờ tư liệu về cá nhân, ở góc trên bên phải có dán một tấm ảnh, người trong ảnh đứng thẳng, trên môi nở nụ cười nhẹ, mặc một thân âu phục cũng không giấu được hào quang và sức sống của tuổi trẻ.
Một vài cột thông tin khác trong hồ sơ này có thể được sử dụng như một sơ yếu lý lịch cá nhân.
Mà "sơ yếu lý lịch" của Diệp Thời Ý gần như hoàn mỹ.
Diệp Mạnh Nhiên tuy rằng trên thương trường khó tránh khỏi thủ đoạn không sạch sẽ, nhưng ông vẫn quan tâm đến cậu con trai duy nhất của mình, thành tích của cậu xuất sắc, trước giờ toàn theo học tại các ngôi trường danh giá, không chơi bời lêu lổng cùng đám phú nhị đại, "ăn, uống, gái, bạc" chỉ đụng tới hai loại đầu tiên, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, tùy người vẽ lên.
Tưởng Du Chi vốn không định đồng ý liên hôn, thậm chí đối với việc báo ân bằng hôn nhân này cũng không coi trọng, nhưng mấy ngày trước mới nhận được tập tài liệu này. . Ngôn Tình Sắc
Còn rất có duyên phận, đã thấy mặt chủ nhân bản "sơ yếu lý lịch" này.
Không thể không nói, anh đối với Diệp Thời Ý thực vừa lòng, các phương diện trên của Diệp Thời Ý đều thỏa mãn yêu cầu của anh với bạn đời.
Năm nay đã gần 30, đàn ông tuổi này còn chưa kết hôn khó tránh khiến người khác có cảm giác thiếu ổn trọng, đương nhiên, cách nhìn nhận của người khác chỉ là thứ yếu —— quan trọng là trong căn nhà của anh cũng nên xuất hiện một vị chủ nhân khác rồi.
Diệp Thời Ý xuất hiện giúp anh đỡ tốn công sức tìm kiếm.
Bỏ tập tài liệu vào ngăn kéo, một tấm ảnh chụp rơi ra, là chú của Diệp Thời Ý mới đưa qua.
Trên ảnh chụp Diệp Thời Ý mặc áo phông đơn giản, đang ở chơi bóng rổ, nụ cười tươi rói trên môi, hoàn toàn không giống người mà Tưởng Du Chi nhìn thấy trên xe.
Tưởng Du Chi nhặt tấm ảnh lên, nhìn một lát rồi để lên trên tập tài liệu, đóng ngăn tủ.
**
Diệp Thời Ý lại lần nữa sửa sang lại cà vạt.
Trong phòng lúc này không có ai, chỉ có cậu cùng một bàn đồ ăn phong phú trước mặt, dường như tất cả của ngon vật lạ, các món đồ tươi sống không trái pháp luật đều được bày lên bàn.
Cậu mở di động xem giờ —— đồng hồ của cậu mới mang đi bán rồi.
7 giờ 40.
So với giờ hẹn đã muộn 1 tiếng 10 phút rồi.
Người phục vụ lại lần nữa tiến vào: "Xin chào, ngài có cần hâm nóng lại đồ ăn không ạ?"
Người phục vụ là một cô gái nhỏ, trong hơn 1 giờ vừa rồi cô đã đi ra đi vào bốn lần, cũng khó tránh, vị khách này thật sự quá đẹp trai, cô còn nghĩ người này có phải minh tinh sắp ra mắt hay không, vẫn luôn do dự muốn xin chữ ký.
Hơn nữa đồ ăn cũng thật sự nguội rồi.
Rất nhanh, cô nhận được câu trả lời không khác mấy lần trước.
"Không cần......"
"Ui cha, Tiểu Ý, chú tới muộn một lát." Người chưa đến đã nghe thấy tiếng, một giọng nói ồm ồm theo sau là một cái bụng bia tròn vo, rồi sau đó mới thấy rõ người đến, một người đàn ông trung niên, đỉnh đầu hơi hói, tai to mặt lớn, bộ dáng không khác gì phần lớn các ông chủ công ty hiện nay.
Diệp Thời Ý đứng lên, chào hỏi: "Chú Trần."
Trần Công là bạn làm ăn của cha Diệp, hai người đã từng hợp tác, chỉ là Diệp Mạnh Nhiên từ nhiều năm trước đã bắt đầu dần dần tránh xa người này, nguyên nhân trong đó Diệp Thời Ý cũng không rõ lắm.
Ngày hôm qua Diệp Thời Ý nhận được điện thoại của Trần Công, đối phương nói nhớ ba cậu nên sai người đi hỏi thăm, nhận được tin liền hẹn gặp cậu.
Lý do này cậu cũng chẳng tin đến một phần mười —— nhưng trong hoàn cảnh này, dù chỉ có 10% tin tưởng cũng đủ để cậu đồng ý cuộc hẹn này.
"Công ty có cuộc họp đột xuất, chú đã bảo trợ lý rời lịch hẹn với cháu mà cậu ta lại quên mất, chú họp xong là tới đây luôn, cháu chờ có lâu không?" Trần Công nói như vậy nhưng trên mặt không hề có chút áy náy, ông ta ngồi xuống trước rồi vẫy tay với cậu: "Tới đây ngồi đi."
Diệp Thời Ý vừa ngồi xuống, Trần Công liền gọi phục vụ tới.
"Đổ hết mấy thứ này đi, làm đồ mới toàn bộ, nhớ nhắn nhà bếp làm nhanh lên."
Chỗ này là khách sạn cao cấp, mức chi tiêu đương nhiên cũng rất cao, người lãng phí đồ ăn đến mấy phục vụ cũng đều gặp qua rồi, đem bàn ăn trước mặt dọn hết đi.
Diệp Thời Ý nét mặt không gợn sóng, mặc cho người phục vụ đem cả bàn đồ ăn bỏ đi.
Dù sao cậu cũng không phải trả tiền nên cũng chẳng đau lòng.
"Thời Ý à," Trần Công vừa nhìn xuống, trợ lý bên cạnh lập tức cầm tờ giấy lau đi giọt dầu nhỏ vừa vô tình làm đổ ra, Trần Công hài lòng nói tiếp: "Cháu hiện đang ở đâu?"
"Nhà bạn bè."
"Vậy sao, không ở nhà chú cháu?"
"Không."
"Cũng phải, ta cũng từng đến nhà người chú kia của cháu ta một lần —— đi cùng Diệp Mạnh Nhiên," Trần Công hả hê nói: "Nhà không lớn, cháu ở đấy hẳn cũng không thoải mái."
Người lúc trước gọi Diệp Mạnh Nhiên một tiếng "anh Nhiên" giờ lại gọi cả tên đầy đủ của ông, Diệp Thời Ý giật nhẹ khóe miệng: "Chú Trần, lúc trước chú nói cha cháu......"
"Ôi, việc này trước mắt không vội," Trần Công ngắt lời cậu: "Ta nhớ là lần đầu tiên đến chỗ này là hẹn cha cháu ăn tối, nhưng ông ấy không đến, ta đã đợi cả đêm... Trí nhớ của ông ấy tệ quá, haha, ta thì vẫn nhớ như in."
Diệp Thời Ý không nói gì nữa.
"Người già hay nhờ chuyện xưa, có phải làm cháu mất hứng rồi không? Đừng khách khí với chú, muốn ăn gì cứ gọi thêm."
Cuối cùng, đến lúc đồ ăn được mang lên Trần Công vẫn chưa nói rõ sự tình.
"Hiện tại cháu định thế nào, cổ phần Diệp thị trong tay cháu có tính toán gì không?" Trần Công vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói đến trọng tâm.
"Không có tính toán gì."
Trần Công nhìn cậu một cái: "Hay là vậy đi, ta với cha cháu có giao tình, ta cũng không đành lòng nhìn cháu tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, bằng không cháu đem cổ phần bán cho ta, ta......"
"Ngại quá chú Trần, cháu không định bán cổ phần." Diệp Thời Ý không cần nghĩ ngợi, cự tuyệt nói.
"Cháu giữ trong tay không bán, khác gì ngồi nhìn Diệp thị sụp đổ? Đứa nhỏ ngốc, ta cũng là quan tâm cháu." Trần Công cũng hoàn toàn không nóng vội nhất thời, giơ tay lên, người bên cạnh lập tức giúp ông ta rót rượu: "Nghĩ kĩ thì ta cũng đã lâu không vui vẻ uống rượu rồi."
Diệp Thời Ý nhắm mắt, cầm lấy ly rượu mới được rót.
"Chú Trần, cháu kính chú, chuyện của cha cháu...... xin nhờ chú để mắt tới một chút."
Rượu nguyên chất chảy xuống họng, nóng đến bỏng rát.
Một ly rồi lại một ly, uống đến lúc cậu cũng không nhờ mình đã uống bao nhiêu, rượu tựa như không phải chảy xuống họng mà chảy ngược lên trên, rót thẳng vào nào cậu.
Cố chống chịu đến cùng, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười, giọng điệu rời rạc: "Chuyện của cha cháu......"
Trần Công đến giờ rốt cuộc mới vừa lòng, so với lúc đầu, bộ dạng tươi cười này của cậu nhu thuận hơn rất nhiều.
"Người trẻ tuổi, đừng uống nhiều rượu như vậy, tổn hại sức khỏe," đem ly rượu trên tay từ đầu đến giờ cũng chưa uống mấy lần bỏ xuống bàn, ông ta chậm rãi đứng dậy, vỗ vai Diệp Thời Ý: "Ta đã hỏi thăm, chuyện của cha cháu nghe nói là có kẻ ngáng chân, mấu chốt là chuyện lần này liên quan đến số tiền lớn thế nào cháu cũng biết rồi đấy, nếu không phải lúc trước ông ấy đã đem phần lớn cổ phần Diệp thị chuyển giao cho cháu thì bây giờ cũng không giữ lại được Diệp thị. Trước mắt cháu cứ yên tâm chờ đợi tiếp, chuyện sẽ không liên lụy tới cháu, cha cháu ở chỗ kia ta sẽ tiếp tục cho người hỏi thăm."
Trần Công đi rồi, Diệp Thời Ý rốt cuộc không chịu nổi nữa, lảo đảo đứng mạnh dậy, đập vào lưng ghế cứng rắn khiến cậu có chút đau đớn.
Nói Đông nói Tây nhiều như vậy cũng không nhắc tới chuyện quan trọng gì, ý đồ ban đầu của bữa tối này rõ ràng là để khiến cậu nhục nhã.
Đúng là tự tìm khổ mà.
Một cảm giác ghê tởm dòn từ phía dưới lên, Diệp Thời Ý đứng lên, thất tha thất thểu dựa tường đi tới WC.
Giải quyết xong cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, cậu đứng thẳng người, rút một tờ giấy bọc lấy tay nắm cửa vặn mở rồi ra phía ngoài.
Dùng nước lạnh rửa mặt, bỗng cảm thấy choáng váng, cậu chống hai tay trên bồn rửa tay, nhắm mắt cố tìm lại trọng tâm cơ thể.
Một loạt tiếng bước chân trầm ổn từ bên ngoài truyền tới, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cậu.
WC yên lặng trong nửa phút, bên tai rốt cuộc nghe thấy một giọng nói.
"Sao em lại ở đây."
Rượu mà Trần Công đem tới không phải hàng rẻ tiền, độ rượu không thấp, tác dụng chậm nhưng rất mạnh, lúc này Diệp Thời Ý đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Cậu tưởng mình chắn đường người khác, chật vật mở mắt ra, tay vẫn chống trên bồn rửa, gian nan mà nhích người về bên cạnh nhường đường.
"Ngại quá."
Tưởng Du Chi nhìn người trước mặt đầy mùi rượu, nhíu mày.
Anh không có thói quen lặp lại lời nói của mình, người trước mặt hiện giờ cũng không nghe hiểu được câu nào.
Anh nhìn Diệp Thời Ý chật vật lần sờ, sau đó nghiêng đầu dựa vào tường.
Ba phút sau.
Cửa WC mở ra, một tay Tưởng Du Chi đỡ bên hông Diệp Thời Ý, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, cầm điện thoại trong tay: "Lập tức đến cửa toilet."
Bởi vì quán tính, cả người Diệp Thời Ý đều nghiêng về phía anh.
Tưởng Du Chi ước lượng, cảm thấy người này còn nhẹ hơn cả số cân ghi trên hồ sơ nữa, vì mới vừa uống rượu, khóe mắt Diệp Thời Ý có chút đỏ, nhưng không giống như vừa khóc, cậu uống say thực an tĩnh, không ầm ĩ, ngoan ngoãn dựa vào người bên cạnh.
Thoạt nhìn rất ngoan nhưng dù sao vẫn là một con ma men.
Không đến hai phút, thư ký Ngô đã vội vàng chạy tới. Y nhìn đến Diệp Thời Ý, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu giật mình.
Y nhanh chóng khống chế tốt biểu tình, đem thắc mắc của bản thân nuốt ngược xuống bụng: "Tưởng tổng."
"Đem em ấy về," Tưởng Du Chi nói xong, dừng một chút: "Đưa đến khách sạn đi."
"Vâng."
Chạy đến cùng thư ký Ngô còn có hai vị trợ lý khác, ba người đỡ Diệp Thời Ý thật cẩn thận, sợ không cẩn thận đụng phải chỗ đó của "bà chủ" tương lai.
"Đợi đã," Tưởng Du Chi gọi bọn họ lại.
Anh lạnh lùng nói: "Tra xem, em ấy đến chỗ này với ai."