“Mười tám tuổi đỗ Đại học Quốc phòng. Hai mươi tuổi gia nhập trại huấn luyện hạt giống tác chiến của bộ đội đặc chủng, tham gia kế hoạch “Chiến Phong“. Hai mươi hai tuổi bắt đầu đạt nhiều quân công. Tao hỏi thăm được thì người này trong bộ đội cũng không ngoan hiền gì, số lần phạm lỗi nhiều hơn nhiều so với số quân công hắn lập được. Còn có một lần nghiêm trọng không phục tùng quân lệnh, suýt chút bị cách chức đá ra khỏi quân đội, nhưng lý do cụ thể là gì tao lại không tra được. Năm hai mươi bốn tuổi lại đột nhiên phá được một tổ chức buôn bán ma túy, lúc muốn thăng quân hàm thì nhất quyết xuất ngũ không nhận thăng quân hàm. Giải ngũ được vài tháng thì đến thôn Thạch Đầu.”
“Nhưng lý do hắn nhất quyết bỏ phong thưởng, một mực xuất ngũ đi làm giáo viên ở một thôn nhỏ thì tao không tra được.”
Ngón tay An Thịnh phủi phủi xấp tài liệu, nhìn thoáng qua Triệu Ý nói: “Tao còn nghe nói vì hắn bướng bỉnh nhất định phải lên núi nên tư lệnh Kỷ tức giận tới mức muốn cắt đứt quan hệ với hắn, quan hệ với người nhà vô cùng căng thẳng. Hắn cũng rất kiên cường, nói cắt đứt là cắt đứt, suốt năm năm cũng chỉ về một lần. Nghe nói hắn đến cửa rồi nhưng tư lệnh Kỷ ra lệnh không được mở cửa cho hắn, kết quả là hắn quỳ trước cổng, dập đầu ba cái rồi quay người đi, về sau chưa từng quay đầu lại.”
Cái chén Triệu Ý nắm trên tay run nhẹ, nước nóng bên trong vẩy ra, tung tóe lên tay nhưng cậu cũng không hề nhận ra.
An Thịnh thấy vậy thầm than, rút mấy tờ giấy trên bàn lau tay cho cậu, nói: “Tao chỉ tra được những tin này, nhìn qua thì rất đầy đủ nhưng những tư liệu này sửa rất dễ. Nguyên nhân sâu xa ngoại trừ chính hắn ra thì chẳng có ai biết.”
Triệu Ý nhìn ngón tay bị nóng đến đỏ lên của mình, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Không biết đang nghĩ gì.”
An Thịnh ném tờ giấy vào thủng rác, hỏi: “Triệu Ý, sao hắn không về với mày?”
Anh không về với cậu, cậu phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ muốn ở lại vùng núi xa xôi hẻo lánh cả đời sao?
——
Lúc Triệu Ý rời nhà An Thịnh, trời đã sáng.
Mặt trời nhô lên từ đường chân trời, đỏ đến nhức mắt.
Ba của anh dùng chuyện cắt đứt quan hệ để uy hiếp anh, đổi lấy anh quỳ gối trước cửa dập đầu ba cái, những thứ này đều không ngăn nổi anh, cậu có thế sao? Cậu có thể đưa anh ra khỏi đó sao?
—— Triệu Ý có thể thay đổi một con người sao?
Cậu có thể thích người khác không?
Chỉ sợ là không thể.
Dù Kỷ Sơn Thanh có quỳ trước mặt cậu dập đầu ba cái cầu xin cậu đổi người cũng không đổi được nữa rồi.
Triệu Ý chưa từng tỉnh táo như bây giờ.
Cậu phải cứu Kỷ Sơn Thanh ra, phải cướp anh ra khỏi nhà giam trấn Thạch Đầu kia.
——
Kỷ Sơn Thanh ở thôn Thạch Đầu không phải Kỷ Sơn Thanh thực sự.
Anh đã bám bụi, hoen gỉ.
Anh không nên là người như vậy, không nên bị giam ở mảnh đất nhỏ hẹp kia cả đời.
Anh nên là tiểu sát tinh truyền kỳ trong miệng người khác, là anh hùng trừ hại cho nhân dân. Anh nên là người hào quang vạn trượng, phong mang tất lộ.
Chứ không phải một người không tên không tuổi chẳng khác gì người thường, không chút tiếng tăm, bị bao phủ bởi biển người vô tận.
Bụi phủ Triệu Ý sẽ giúp anh lau.
Hoen gỉ Triệu Ý sẽ giúp anh mài.
Ngũ Chỉ Sơn đè trên lưng, Triệu Ý sẽ giúp anh nhấc lên.
Dây Trói Yêu buộc chặt, Triệu Ý sẽ giúp anh cắt đứt.
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, muốn hay không muốn, Triệu Ý đã muốn cho thì anh phải nhận.
——
Đã năm ngày.
Năm ngày này trôi qua dài dằng dặc hơn tất thảy quá khứ, kim giây quay cũng quá chậm.
Tích, tích, tích....
Chậm quá!
Triệu Ý vẫn chưa về, có phải em ấu sẽ không quay lại không?
Không đâu, lúc đi em ấy đồng ý rồi, xong chuyện sẽ về ngay.
Kỷ Sơn Thanh muốn gọi điện hỏi một chút. Hỏi xem sao cậu vẫn chưa về? Lúc nào mới về?
Nhưng như vậy thì có vẻ hẹp hòi quá, mới năm ngày thôi. Mới có năm ngày, so với năm năm chẳng đáng là gì.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh vốn là người hẹp hòi, Triệu Ý là của anh, sao anh lại không thể hỏi lúc nào cậu về?
Nhưng nếu hỏi mãi khiến cậu ấy thấy phiền, Triệu Ý giận dỗi không chịu về thì biết làm sao?
Đến cả lời đồng ý về cũng là do anh ấn người lên giường nửa uy hiếp nửa lừa gạt mới ép Triệu Ý nói ra.
Kỷ Sơn Thanh không chắc chắn.
Trong tay anh không có gì có thể trói Triệu Ý lại. Triệu Ý quá tự do, tựa như làn gió thổi qua nơi sơn dã, không có hình dạng, đi lại tự do, không nắm bắt được.
Cái trường học cũ nát này quả thực không có gì đáng giá để nhớ nhung.
Triệu Ý là đại thiếu gia, trong khoảng thời gian ở đây sợ là đã chịu đủ nổi khổ của cả đời người.
Kỷ Sơn Thanh nằm trên giường Triệu Ý, bàn tay mò lấy một chiếc áo của Triệu Ý mới lấy từ tủ ra che lên mặt.
Quần áo là anh giặt, cũng là anh gấp gọn cất vào tủ, nhưng lúc lấy ra lại lây nhiễm mùi hương khác.
Mùi của Triệu Ý.
Khiến người an tâm.
Lúc Triệu Ý tới còn mang theo một vali, vô cùng được coi trọng.
Lúc ra đi lại chẳng mang theo gì.
Sẽ quay về thôi.
Vali của cậu còn ở đây.
.... Kỷ Sơn Thanh, cũng còn ở đây.
Triệu Ý còn nợ anh một câu, phải nói xong mới được đi.
Lúc ở nhà ga hắn nói với Triệu Ý ba chữ kia, Triệu Ý phải trả lại anh, nhất định phải trả lại anh.
Dù có muốn đi cũng phải nói xong mới được đi.
...
Thì ra thời gian Triệu Ý không có ở đây là như vậy.
So với trước kia thì khó khăn hơn nhiều, khó khăn hơn rất nhiều.
Anh nên sớm làm quen với kiểu sống này.
Kiểu sống... không có ánh sáng, chết lặng tới mức không cảm nhận được cuộc sống của chính mình.
——
Triệu Ý vẫn chưa làm xong việc.
Thành phố A quá náo nhiệt, náo nhiệt đến buồn nôn.
Tần Thiệu Dư sắp đính hôn với Triệu Tinh Vân.
Cũng đúng, sao Triệu Tinh Vân lại ép cậu về gấp như vậy, thì ra là vì màn này. Triệu Tông Hiền trúng gió nằm viện đâu phải trung tâm của vở kịch.
Ông vừa xuất viện chân trước, chân sau Triệu Tinh Vân đã đi phát thiệp mời.
Tốc độ như lửa đốt mông này cứ như sợ chỉ muộn một chút Triệu Ý đã chạy mất, thiệp mời phát không tới tay cậu.
——
An Thịnh vứt thiệp mời, dập nát cái gạt tàn thuốc, phi xe như bay tới nhà Triệu Ý.
Vừa vào cửa đã gào lên.
“Hai con chó kia có ý gì, cầm cái này đến là muốn ghê tởm ai?”
Tay cầm thiệp mời của hắn run lên, tức đỏ cả mặt.
Thạch Đầu đang ngồi xem tivi trong phòng khách bị tiếng gào thét của hắn dọa giật nảy mình, tivi cũng không dám xem, thở cũng không dám thở ra tiếng.
Triệu Ý đi tới vỗ vỗ đầu nó: “Vào phòng em chơi đi, anh với chú An nói chuyện một lát.”
Thạch Đầu nấn ná một lát rồi chạy biến.
An Thịnh ngồi xuống ghế salon, giọng vẫn nóng như lửa: “Dựa vào đâu mà mày là anh còn tao là chú?”
Triệu Ý tặc lưỡi một cái: “Mày kêu gào cái gì, vừa vào cửa là đã dọa trẻ con rồi.”
An Thịnh ném thiệp mời lên bàn thì phát hiện bên trên còn một tấm y xì đúc, hắn trợn mắt kinh sợ nói: “Bọn nó còn phát cho cả mày?”
“Có gì lạ đâu, Triệu Tinh Vân dù sao cũng là chị gái trên danh nghĩa của tao. Hôm qua mới gửi tới.”
“Điên mẹ rồi! Hai người này đúng là không cần mặt mũi! Con mẹ nó, còn dám phát cái này cho mày, không thấy tởm à?”
Triệu Ý ngồi xuống bên ghế salon khác, đáp: “Mày nói ai tởm cơ?”
An Thịnh nén khí, cả giận nói: “Mày nói xem tên Tần Thiệu Dư dù sao cũng bò qua giường mày, hai người cũng có mấy chuyện nọ kia, ba mày không biết chẳng lẽ Triệu Tinh Vân cũng không rõ sao? Cô ta đính hôn với ai không đính lại nhất định phải chọn thứ này, đây không phải là thành tâm muốn làm mày ghê tởm à?”
Triệu Ý nhìn một chút cửa phòng Thạch Đầu đóng chặt, cau mày: “Mày nói nhỏ thôi, sợ người khác không nghe được chắc?”
An Thịnh lấy thuốc lá với bật lửa trong túi ra, lúc định châm thuốc thì bị Triệu Ý giật mất cái bật lửa, chuyển tay để lên bàn.
“Đừng hút, lại ám khói ra phòng, trẻ con ngửi thấy không tốt.”
An Thịnh nói: “Con mẹ nó, mày nuôi con à?”
Từ lúc hắn vào cửa là bắt đầu lải nhà lải nhải, chê hắn nói to, chê hắn hút thuốc ám mùi! Hắn vì ai chứ? Sao con mẹ nó toàn ghét với bỏ!
Từ khi Thạch Đầu về đây ở Triệu Ý cũng sắp thành mẹ già luôn rồi.
Không được hút thuốc, ngậm trong miệng thì khó chịu, An Thịnh ném điếu thuốc đi. Bị chuyện này chen ngang hỏa khí của hắn cũng giảm không ít, hắn nhìn Triệu Ý: “Mày không giận à?”
Triệu Ý nói: “Giận cái gì?”
An Thịnh chỉ vào tấm thiệp mời trên bàn: “Cái này này, gửi đến tận nơi rồi còn gì.”
Triệu Ý nói: “Chẳng phải chỉ là đính hôn thôi sao? Đính hôn thôi, tốt mà, hai người kia xứng đôi thế còn gì. Mày xem tao mừng bao nhiêu tiền thì được?”
An Thịnh bị nghẹn nửa ngày không thốt lên lời.
Triệu Ý còn nói: “Tần Thiệu Dư là ai vậy? Còn có thể ghê tởm được tao? Thiệp mời cũng gửi rồi thì cứ đi thôi, không đi thì lại không cho Triệu Tinh Vân mặt mũi quá. Tao thực sự tới thì không biết ai mới là người ghê tởm ai đây.”
Sâu trong mắt Triệu Ý ẩn hiện tia sáng lạnh, hình như cậu cảm thấy đi còn khá thú vị nên nhếch môi cười.
An Thịnh thấy cậu như vậy lại không lo lắng nữa, hắn cau mày nói: “Tên Tần Thiệu Dư không bằng cả chó kia mà ba mày cũng yên tâm để Triệu Tinh Vân đính hôn với hắn?”
Triệu Ý liếm liếm môi nói: “Sao lại không yên tâm? Tại thành phố A thì nhà họ Tần cũng có chút trọng lượng, Triệu Tinh Vân ngoài họ Triệu thì có gì nữa đâu, Triệu Tông Hiền muốn bồi dưỡng cô ta lại chẳng chịu cho cô ta thêm chút vốn liếng.”
“Sao Triệu Tinh Vân lại lăn lộn với Tần Thiệu Dư? Từ đầu năm đã thấy hai người này không minh bạch rồi.”
Triệu Ý không đáp, Tần Thiệu Dư vốn đã cùng một chỗ với Triệu Tinh Vân rồi, phải nói từ đầu hai người này đã cùng một chỗ mới đúng.
Lúc hắn ở trên giường Triệu Ý, hắn chính là chỗ dựa cho Triệu Tinh Vân.
Đây là chuyện mãi sau Triệu Ý mới biết.
Nếu cậu sớm biết mấy chuyện giữa hai người này, dù có cắt chym Triệu Ý cũng không thèm ngủ với rác.
——
An Thịnh chỉ biết lúc Tần Thiệu Dư đi theo Triệu Ý còn bò lên giường người khác, khiến Triệu Ý mất hết mặt mũi. Nhưng sự thật không đơn giản như vậy.
Tần Thiệu Dư ghê tởm hơn so với An Thịnh biết nhiều.
Sự kiện một năm trước, lúc Tần Thiệu Dư để cậu vẽ đóa mẫu đơn kia đã hoàn toàn hủy hoại Triệu Ý.
Hắn cho Triệu Ý biết mười mấy năm qua Triệu Ý chỉ là một bản sao.
Một bản sao... không có linh hồn, không có màu sắc.
Cũng từ đó trở đi, Triệu Ý dần không vẽ được nữa.
——
Tần Thiệu Dư đặt bức hoa mẫu đơn của cậu lên giá vẽ, rồi lấy từ góc phòng vẽ ra một bức họa khác, trên giấy vẽ cũng là mẫu đơn, ký tên, Dư Chi Hoán.
—— Triệu Ý, cậu xem hai bức tranh này một chút, có phải hai bông hoa mẫu đơn này giống nhau như đúc không, hả? Triệu Ý, cậu hiểu chưa?
—— Cậu muốn sáng tạo cái gì vậy? Ngoan ngoãn làm một bản sao hoàn hảo không tốt hơn sao? Cậu và cô giáo đơn giản là giống nhau, giống nhau như đúc.
—— Cậu còn muốn vẽ ra sao? Muốn vẽ cái gì? Cậu vẽ được tiếp à? Không có cô giáo thì cậu là cái gì? Cậu nên nghe lời kéo dài sự tồn tại của Dư Chi Hoán chứ không phải là liều mạng thoát khỏi cái bóng của cô!