"Ai u, Thẩm Đại Hải ngươi nhẹ tay chút, đau chết ta."
Tiếu Kỳ nằm nhoài trên nhuyễn giường, đau đến nhe răng trợn mắt, mạnh bạo trừng Thẩm Đại Hải một cái.
Thẩm Đại Hải một bên thoa rượu lên cục u trên chân của Tiếu Kỳ, một bên tận tình khuyên nhủ "Điện hạ a, cách ngày đại hôn còn có bảy ngày thôi mà, ngài thật là không cẩn thận, cứ chạy tới chạy lui, ngài xem may mắn không hỏng chỗ ấy, chịu khổ có cái thân ngài thôi."
"Thẩm Đại Hải, ta vốn đã như vậy rồi, ngươi đừng có càm ràm." Tiếu Kỳ buồn bực dùng gối che kín mặt, tính khí Văn Cẩn gần đây thật là nóng nảy, ngày thường có trêu chọc y mấy câu thôi, ai nghĩ y lại động thủ!
"Ài...." Tiếu Kỳ sống không bằng chết mà thở dài một cái.
"Điện hạ, ngài có gì phiền muộn sao?"
"Thẩm Đại Hải, ta hỏi ngươi nha, có phải ai trước khi kết hôn thì tính tình cũng sẽ biến đổi luôn không?" Tiếu Kỳ vứt gối đi nhìn Thẩm Đại Hải nói, giống như bản thân vừa mới bị đánh, lại bò đến đưa tay với lấy cái gối trở lại bên người "Mà ngươi đâu có kết hôn chứ, hỏi ngươi làm cái gì?"
"Điện hạ." Thẩm Đại Hải lý trực khí tráng nói "Nô tài này chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy con heo chạy hay sao?"
"Rồi rồi rồi, vậy ngươi nói đi, tại sao tính khí của Văn Cẩn ngày càng kỳ quái thế." Tiếu Kỳ vừa nói vừa trở mình, động đến cục u trên chân kia, cả cổ họng hít lấy một ngụm khí lạnh.
Rõ ràng thân hình người kia mảnh như vậy, sao ra tay lại không chút lưu tình! Rõ ràng mình là người mà y yêu, chẳng lẽ làm vậy y không đau lòng hay sao?
"Điện hạ, có lẽ gần đây Vệ công chúa căng thẳng, hơn nữa sắp tới thành hôn sẽ xấu hổ, ngài đừng có tìm người ta bắt nạt nữa."
"Căng thẳng? Thẹn thùng?" Tiếu Kỳ nghe vậy trợn hai mắt lên.
Quả là nằm mơ giữa ban ngày! Hai kiểu tính cách kia mà lại xuất hiện trên người Văn Cẩn hay sao?
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt Nguyệt Vân Sinh thẹn thùng như nữ tử, túm lấy cái khăn tay đưa lên miệng cắn cắn đầy uỷ khuất, cả người Tiếu Kỳ đã rợn tóc gáy lên không dám nghĩ tới, run lẩy bẩy.
"Điện hạ, ngài lạnh sao? Không đúng, bây giờ đang tháng sáu mà. Có cần nô tài đi lấy một kiện xiêm y cho ngài không?"
"Đi đi đi, còn không phải là tại ngươi sao?! Được, Thẩm Đại Hải ngươi xuống trước đi." Tiếu Kỳ khoát tay áo, thuốc cũng đã thoa tốt rồi liền ra hiệu cho Thẩm Đại Hải lui xuống.
Thẩm Đại Hải thu dọn đồ xong liền đi xuống.
Người vừa đi, Hắc Diệu liền xuất hiện trước giường của Tiếu Kỳ.
"Hắc Diệu bái kiến chủ nhân."
"Đứng lên đi." Tiếu Kỳ sửa lại vạt áo, từ trên giường ngồi dậy "Có chuyện gì?"
"Bẩm chủ nhân, bên Vệ quốc công phái người đến hối thúc Vệ công chúa mau rời đi, không muốn biến chuyến này thành hồn thuỷ."
Vốn tay đang đỡ lấy giường bỗng nhiên nắm chặt, thần sắc Tiếu Kỳ chuyển lạnh "Văn Cẩn trả lời như thế nào?"
"Vừa mới cự tuyệt, Tần Mặc đang mang theo thư của công chúa đưa đến Vệ quốc."
"Ta biết rồi." Sau khi nghe xong, Tiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
"Chủ nhân, chúng ta cần phải làm những gì nữa? Ngài có cần thuộc hạ phái người đi ngăn Vệ quốc công lại đề phòng vạn nhất. Nếu như là Vệ công chúa thay đổi chủ ý, chúng ta cũng có thể ngăn cản bọn họ rời khỏi Bách Việt."
"Không cần." Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói, bất đắc dĩ nở nụ cười "Nếu như y đã muốn đi, ta há có thể ngăn cản?"
"Nhưng mà chủ nhân..."
"Không sao. Ta tin y, y nếu nói sẽ không đi thì sẽ không nuốt lời." Tiếu Kỳ nhớ đến đối thoại thẳng thắn, chân thật của hai người, nét cứng rắn, lạnh lùng trên khuôn mặt có chút nhu hoà, mắt mang theo ý cười mà chính bản thân không phát giác.
"Vâng, chủ nhân." Hắc Diệu tiếp tục "Còn chuyện của Đỗ Vân Trúc, dường như là bệ hạ cố ý gây ra."
"Dùng Đỗ Vân Trúc để kiềm hãm hoàng hậu, sau đó sẽ lợi dụng tin đồn, dời đi mọi sự chú ý của mọi người đối với đại hôn của ta và Văn Cẩn, phụ hoàng thật là nhọc lòng." Tiếu Kỳ không khỏi cười khổ "Nhưng mà bọn họ tất sẽ không tha cho chúng ta."
"Chủ nhân, Đỗ Nguyễn, Lãnh tướng quân và Đỗ Tương đang bí mật lôi kéo các công thần, mà vốn đứng ở giữa xem xét, các công thần trung lập dường như cũng bắt đầu hướng sang lấy lòng Đại hoàng tử."
"Đây là đương nhiên, ta để cho các ngươi ghi chép lại tất cả những món quà của chúng thần, hôm nay có mang đến không?"
Hắc Diệu hai tay đem tờ đơn ghi chép chi tiết lên dâng cho Tiếu Kỳ "Thỉnh chủ nhân xem qua."
Tiếu Kỳ nhận lấy, xem một lần đọc nhanh như gió, sau đó hắn như có điều gì suy nghĩ, mắt dừng tại danh mục quà tặng của một cái tên. Hắc Diệu lập tức nhìn ra ý cười thâm trường của Tiếu Kỳ, không hiểu hỏi "Chủ nhân, có vẫn đề gì sao?"
"Không có." Tiếu Kỳ nhanh chóng khép lại danh mục kia, trả cho Hắc Diệu "Tiếp tục ghi chép, nhớ kỹ, phàm là tặng lễ, toàn bộ của ai cũng không được cự tuyệt."
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Đi xuống đi."
"Thuộc hạ xin cáo lui."
Chắc Hắc Diệu đi rồi, nụ cười bên môi Tiếu Kỳ lập tức tan thành mây khói, nụ cười như rơi xuống hầm băng giá rét đóng cứng lại. Nhắc tới cái tên danh mục kia, lại cảm thấy đau lòng.
Tiếu Mặc a Tiếu Mặc, không ngờ các người lại không chút lưu tình như vậy, hắn mới từ Bắc Nhung trở về quê nhà đã không thèm chờ đợi mà muốn loại bỏ hắn ngay! Bất quá cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng hạnh, không ngờ cũng làm ngươi coi trọng như vậy, hắn có nên cảm thấy vinh hạnh vạn phần không?
"Thượng quan minh thịnh."
Đầu ngón tay thon dài gõ từng đợt có tiết tấu lên bàn.
Tiếu Mặc cũng thật là thận trọng từng bước, nếu không phải trước đó hắn ngẫu nhiên nhìn thấy tin tức của người này, e sợ là khó có thể phát hiện một cơn đại nạn chuẩn bị bắt đầu.
Tiếu Kỳ không khỏi rơi vào trầm tư, nếu đối phương đã chuẩn bị mà đến, như vậy hắn còn chưa có phòng bị gì, vẫn là tương kế tựu kế?
Chuyện cũng thật ngày càng thú vị.
Trước đại hôn một ngày, Nguyệt Vân Sinh vừa bị dằn vặt lần cuối cùng xong, mới tới Thiên điện đóng cửa lại đã thấy một bên trong, Tiếu Kỳ đang cầm trên tay một bộ trang phục đỏ thẫm thêu hoa văn tinh xảo, đằng sau hắn còn là một cái mũ phượng, trên cán váy còn thêu bách hoa, giày thêu hoa màu đỏ, khoé miệng y không khỏi co rút "Điện hạ, đây là..."
"Ồ, Văn Cẩn, ngươi về rồi."
Mặc dù tâm lý đã sớm chuẩn bị, nhưng nhìn thấy váy cưới của y thêu hoa diễm lệ kỳ ảo như vậy, Nguyệt Vân Sinh vẫn không nhịn được che mặt than thở.
Tiếu Kỳ cười đến phất ý "Đây chính là trang phục mà người trong cung gấp rút tạo ra, đẹp không?"
"...." Nguyệt Vân Sinh nhịn không được liếc khuôn mặt hả hệ của Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ che đậy ý cười ở đáy mắt, sải bước đến bên cạnh Nguyệt Vân Sinh ôm lấy eo y bất đắc dĩ nói "Văn Cẩn, ta cũng không muốn ngươi oan ức, nhưng tội khi quân thực sự..."
Nguyệt Vân Sinh cắn răng "Văn Cẩn mặc vẫn được."
"Làm sao bây giờ, ta thực sự muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng điệu ngươi mặc trên người áo cưới."
"Cửu điện hạ." Ngữ khí Nguyệt Vân Sinh lãnh lãnh "Văn Cẩn ta đã nói, trước đại hôn nếu ngươi để có người nhìn thấy..."
"Yên tâm, Văn Cẩn a, võ công phu quân ngươi cao siêu, ta leo cửa sổ tiến vào, bảo đảm không ai phát hiện."
"..." Đường đường là hoàng tử mà hết lần này đến lần khác trèo cửa sổ vào.... Nguyệt Vân Sinh vô lực đỡ trán.
"Văn Cẩn Văn Cẩn Văn Cẩn, ngươi muốn thử một chút không?" Tiếu Kỳ hưng phấn giơ y phục trong tay lên, giống như muốn giúp Nguyệt Vân Sinh mặc vào.
Nguyệt Vân Sinh lập tức lùi nhanh vài bước, mặt không cảm xúc xa cách nói "Điện hạ, ngài về được rồi." Nói xong căn bản không cho Tiếu Kỳ cơ hội cãi lại, trực tiếp mở cửa sổ nắm lấy cổ áo Tiếu Kỳ ném ra ngoài. Sao đó dứt khoát đóng cửa sổ lại, động tác nước chảy mây trôi làm trong một lần.
Sau đó, quả nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm thảm thiết của Tiếu Kỳ.
Khuôn mặt Nguyệt Vân Sinh tuy lạnh lùng, cũng là biểu cảm ghét bỏ vô cùng nhưng khi nhìn thấy chiếc áo cưới trên bàn kia, đáy mắt lại phá lệ trở nên mềm mại hơn hẳn.
Hoàn chương 80
Tác giả có lời muốn nói: Viết rất hứng khởi, đổi mới một phát nữa kêu gào ngao ngao ~ chương sau mọi người chú ý, ngày Đại hôn đó! Ha ha ha~~~