Cuối tháng 11, thời tiết Ngọc Thành lạnh đến thấu xương, đến chiều, tuyết đã bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng ngủ chủ nhân của phủ Ninh Vương lại ấm áp như mùa xuân.
Từ trước đến nay Lận Kính Trầm không sợ lạnh, mỗi lần vào mùa đông trong phòng ngủ chỉ để một cái lò sưởi, bây giờ lại để ba lò sưởi lửa cháy phừng phực, nóng đến nỗi hun khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Cố Viễn đều phiếm hồng, mồ hôi không ngừng chảy ra từ cái trán no đủ.
Cậu bị người đàn ông ôm chặt vào trong ngực, run giọng hỏi, "Còn...... Còn chưa khoẻ sao?"
Đây không phải là chuyện cố gắng hay không cố gắng......
Cây gậy nóng trong tay giống như là có sinh mệnh, hung hăng cọ xát lòng bàn tay cậu, Cố Viễn trúc trắc nắm lấy thân gậy, dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông xấu hổ sục lên sục xuống, cậu còn có thể cảm nhận được cây gậy này còn nhịn không được đâm vào lòng bàn tay cậu.
Làm hơn nửa ngày, cái thứ này không những có dấu hiệu mềm xuống, mà càng ngày càng....... Sinh long hoạt hổ*!
*生龙活虎 (Shēnglónghuóhǔ): khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Tay Cố Viễn mỏi gần chớt, tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc chưa từng làm chuyện gì mà tốn nhiều sức như thế, cậu vừa mệt vừa ủy khuất, nước mắt lưng tròng, giục hắn: "Ngươi nhanh lên coi, hừ...... Nhanh lên."
Lận Kính Trầm cũng không được ổn cho lắm, thiếu niên non nớt sục *** không có kết cấu, lúc thì lên thiên đường lúc thì xuống địa ngục, hắn nhịn đến nỗi trán cũng toát ra mồ hôi, nghe cậu nói xong giống như trừng phạt mà cắn một ngụm lên đôi môi đỏ bừng của thiếu niên, khàn giọng nói, "Không nhanh được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Viễn yếu ớt nói: "Tay ta, trầy da hết rồi......"
Vì sao lại trầy da?
Bé cưng thích làm nũng.
Nhưng Lận Kính Trầm được chăm sóc cả người đều thoải mái, đạo đức của hắn ngày càng đi xuống, môi hắn nhịn không được mà cọ cọ dấu răng trên bị cắn trên khuôn mặt cậu thiếu niên, làm bộ như không có chuyện gì dụ dỗ: "Chắc là vì chỉ dùng tay thôi, nên ta mới không bắn được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Viễn sợ hãi quay đầu nhìn hắn, sẽ không phải...... Phải làm chuyện đó mới được chứ!
Cố Viễn theo bản năng lấy tay còn lại nắm chặt quần mình, điên cuồng lắc đầu.
Lận Kính Trầm thoáng nhìn qua động tác của cậu, hắn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Cố Viễn chưa sẵn sàng để hắn chạm vào.
Hắn sợ sẽ doạ người chạy mất, vì thế phủ thêm một tấm da dê trấn an cậu: "Đừng khẩn trương, không lột quần Viễn Viễn ra đâu."
Thật sao?
Cố Viễn nửa tin nửa ngờ, tay cậu vẫn nắm chặt cái quần, cậu khịt mũi hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì bây giờ?"
"Muốn ăn vú của Viễn Viễn."
Cố Viễn bị lời nói lộ liễu dâm ma của hắn làm cho đỏ mặt, cậu lắp bắp nói: "Nhưng mà, bây giờ, không, không có......"
Không phải cậu không cho, mà thứ Lận Kính Trầm muốn uống cậu lại không có!
Lận Kính Trầm nói: "Viễn Viễn nhìn xem."
Cố Viễn nghe vậy cúi đầu, ánh mắt dừng trên núm vú trước ngực bị người đàn ông hút đến sưng to, bầu vú vừa bị người đàn ông hút khô, bây giờ vậy mà lại loáng thoáng chảy ra chút sữa.......
Vì sao lại......
Rõ ràng trước đó mỗi đêm mới có lại mà.
Lận Kính Trầm nhìn ra được bé cưng trong ngực mình đang suy nghĩ gì đó, hắn không có ý tốt mà nói cho đối phương biết một vài kiến thức khoa học: "Có thể là do Viễn Viễn sờ sờ gậy th*t nên động tình, vậy nên núm vú mới chảy sữa nhanh như vậy......"
Cố Viễn không thể tin được, cậu là một người đàn ông chuẩn men, tại sao chỉ sờ người đàn ông khác vài cái liền chảy sữa!
Nhưng ngực cậu lại trướng đau không có cách nào giải thích được.
Cố Viễn không trả lời hắn, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi, vậy ngươi ăn đi."
Lận Kính Trầm dù bận nhưng vẫn ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, "Xa quá."
"?"
"Viễn Viễn, tay phải sờ côn th*t, tay trái nâng vú đút ta ăn, được không?"
"Không......"
"Nếu mà ta lại gần, có phải tay của Viễn Viễn không tiện sờ gậy th*t của ta, Viễn Viễn không muốn kết thúc chuyện này nhanh sao?"
"Huhu——"
Cố Viễn hốt hoảng, cậu nghiêm túc hỏi lòng mình một chút, tay cậu thật sự quá mỏi, cậu khịt mũi vài cái, sau đó thật sự dùng tay trái nhéo núm vú mình một cái, nửa người trên hướng lại gần Lận Kính Trầm, khuôn mặt hồn nhiên lại đáng thương vô cùng nâng vú đút người đàn ông: "Vậy ngươi, nhanh lên nha......"
Bây giờ cậu thật sự cực kỳ quyến rũ, rõ ràng khuôn mặt toát lên sự hồn nhiên, lại làm ra chuyện dâm đãng nhất. Ánh mắt Lận Kính Trầm bỗng nhiên tối sầm, môi mỏng khẽ mở ra ngậm lấy mỹ vị thiếu niên đưa tới, trong cổ họng phát ra tiếng trả lời mơ hồ.
Tay áo Cố Viễn che khuất nửa người trên tựa như ngọc của cậu, Lận Kính Trầm nhìn chướng mắt, lấy tay trực tiếp tuột hai tay áo trên người Cố Viễn ra, trong thoáng chốc, nửa người trên của cậu liền trần như nhộng, chỉ còn lại chiếc quần cậu vẫn luôn giữ gìn.
Thiếu niên trắng nõn giống như cục bột nép vào ngực người đàn ông mặc y phục màu đen, một tay nâng vú mình lên đút tới miệng hắn để hắn mút vào, một tay bị người đàn ông ấn vào trong quần sục ***.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Tới khi Cố Viễn được thả ra, nồi lẩu đã sớm nguội lạnh, đầu bếp Trương lại làm thêm một phần mới dâng lên điện.
Vừa rồi bị Lận Kính Trầm...... Làm xong, không phải Cố Viễn không biết xấu hổ bình tĩnh ngồi đối diện hắn ăn cơm, cậu tìm lý do muốn trốn đi, nhưng Lận Kính Trầm lại không chịu thả người.
Cố Viễn đành phải lấy tay phải vừa được Lận Kính Trầm lau sạch sẽ cầm đũa lên.
Kỳ thật vương phủ có quy định, hạ nhân không thể ăn cơm cùng chủ nhân, nhưng Cố Viễn không biết quy định này, Lận Kính Trầm cũng không quan tâm đến những phong tục này đó, những người khác càng không dám đi nhắc nhở Cố Viễn, vậy nên bây giờ Cố Viễn ngồi cùng Lận Kính Trầm, cậu cực kỳ yên tâm thoải mái, thậm chí không ngừng gắp thêm vài đũa cho Lận Kính Trầm, để hắn có thể thưởng thức đồ ăn mới do mình gián tiếp làm ra.
Lận Kính Trầm gắp một đũa thịt bò bỏ vào miệng, quả nhiên ăn rất ngon, hương vị cay nồng hoà quyện với hương thơm từ nước lẩu, ngay cả Lận Kính Trầm từ nhỏ đã ăn món ăn hoàng gia lớn lên cũng không nhịn được mà cảm thán một từ 'mỹ vị'.
Hắn nhìn về phía vẻ mặt chờ mong của cậu thiếu niên, "Ăn ngon đó, sao Viễn Viễn biết làm món này?"
"À......" Cố Viễn sửng sốt, tùy tiện lấy đại một lý do nói: "Lúc nhỏ mẫu thân thường làm cho ta ăn, nên ta nhớ kỹ."
Cơm nước xong, hắn lại ép người, không cho Cố Viễn trở về phòng cậu.
Lý do Lận Kính Trầm nói rất thuyết phục: "Lỡ như buổi tối độc trong người bổn vương lại phát tán thì làm sao bây giờ? Trùng hợp là buổi tối Viễn Viễn thường hay trướng sữa, không được lãng phí."
Cố Viễn liếc hắn: "Nhưng mà trước đó vào buổi tối độc ngươi có phát tán đâu."
Vẻ mặt Lận Kính Trầm nghiêm túc: "Phát tán, chỉ là bổn vương không nỡ đánh thức ngươi dậy."
Thật sao?
Cố Viễn liếc hắn, nghĩ đến những hành động xằng bậy ngày hôm nay hắn làm, Cố Viễn không tin được.
Lận Kính Trầm tiếp tục nói: "Hơn nữa không phải buổi tối Viễn Viễn trướng sữa thường sẽ rất khó chịu sao? Bổn vương ở đây, nửa đêm Viễn Viễn không phải bò dậy ra khỏi ổ chăn ấm áp để giải quyết, không tốt sao?"
À, ra là vậy sao.
Sau khi trướng sữa cậu không tài nào ngủ tiếp được, mỗi lần Cố Viễn đều phải xuống giường tìm cái thao đẩy sữa ra hết, mỗi lần đều rối rắm rất lâu mới thôi không suy nghĩ nữa.
Nhưng ngủ cùng hắn......
Không biết vì sao Cố Viễn lại cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng cậu từ chối cũng vô dụng thôi, Lận Kính Trầm đã cúi người bế ngang cậu lên, vững vàng đi đến giường hắn rồi thả cậu xuống. Cố Viễn rụt chân, nhỏ giọng nói: "Giường ngươi cứng quá, ta ngủ không được."
Đâu giống như cái giường cậu, lớp tận mấy tấm chăn bông mềm mại, hai ngày nay Lận Kính Trầm còn săn được một tấm lông cáo, đặt trên cùng vừa mềm mại lại ấm áp.
Cậu vừa nói xong câu đó, đột nhiên bị Lận Kính Trầm rướn người lên hôn một cái.
Cố Viễn:?
Cậu ngây ngốc thừa nhận nụ hôn bất thình lình của hắn, sau khi bị hôn đến mơ màng, cậu mới phát hiện khoé miệng Lận Kính Trầm hơi cong nhẹ lên, không biết đang cười cái gì.
Hắn xoay người gọi Vương quản gia tới, trong chốc lát, mấy tấm chăn bông không dùng lần trước liền xuất hiện trên giường Lận Kính Trầm.
Lận Kính Trầm xoay người nhìn cậu, "Lần này giường không còn cứng nữa."
"......"
Hảo hán, ngươi có tiền, ngươi ghê đấy.
Cố Viễn không tìm được lý do, đành phải ở lại.
Cậu mặc áo ngủ của Lận Kính Trầm, tay áo chân áo vừa rộng vừa dài không thôi, cậu nhỏ nhắn lọt thỏm vào trong giống như đứa nhóc trộm đồ người lớn mặc vào vậy, dấu răng bị cắn ở xương quai xanh đều lộ ra ngoài, Lận Kính Trầm thấy vậy cố tình không cho cậu về điện lấy áo ngủ của mình.
Cố Viễn đành phải xắn ống tay áo, ống quần lên vài tầng, sau đó bị người đàn ông mạnh mẽ ôm vào trong ngực ngủ.
Lần đầu tiên ngủ cùng người khác, Cố Viễn nhịn không được muốn cách đối phương thật xa, nhưng cậu vừa mới động đậy, liền sẽ bị bàn tay to của người đàn ông ôm vào lòng thật chặt, cái thứ vừa bắn lúc chiều trên tay Cố Viễn bây giờ lại như hổ rình mồi đặt trên hai cánh mông cậu, giọng nói Lận Kính Trầm khàn đặc vang lên từ phía sau: "Ngủ không được?"
"Không phải không phải, ngủ liền ngủ liền, ta ngủ liền đây."
"Ừ." Lận Kính Trầm trả lời, không chịu lấy thứ đồ của mình ra, bàn tay còn mò lên nắm lấy một bên vú của Cố Viễn, nắm không buông.
Cố Viễn không dám chọc hắn, nén giận đi ngủ.
Nửa đêm.
Ngực Cố Viễn bắt đầu trướng lên, rõ ràng đã được người đàn ông hút khô hai lần, bây giờ lại trướng đau khó chịu.
Nhưng ổ chăn quá ấm áp, nhiệt độ cơ thể của Lận Kính Trầm giống như cái lò sưởi, Cố Viễn bị trướng đến khó chịu, nhưng cậu lại không muốn xuống giường, vì thế Cố Viễn liền nhăn mày đẩy đẩy Lận Kính Trầm.
"...... Ừm? Sao vậy?" Lận Kính Trầm bị cậu đẩy mà tỉnh, ngược lại không hề tức giận chút nào, nửa tỉnh nửa mê nắm tay cậu kéo vào ngực mình.
Cố Viễn do dự, nhấp miệng, nói: "Ninh Vương điện hạ, ta bị trướng sữa."