Hạ Nam Chi xách chiếc rương cổ chậm chạp không nhúc nhích.
Tạ Thầm Ngạn đứng ở vị trí cửa ra vào, có lẽ là thấy cô đứng như bị phạt, anh dừng lại nửa giây, sau đó thong thả xoay người đi vào trong phòng, thuận miệng nói: “Trong nhà có ma à?”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước, Hạ Nam Chi lại nghe ra thâm ý trong đó.
Ý tứ rõ ràng, nội hàm là cô không dám đi vào.
Đùa gì chứ.
Đây là địa bàn của cô, có gì mà cô không dám.
Hạ Nam Chi giương mắt, vừa vặn đụng vào lồng ngực trần gợi cảm của người đàn ông, con ngươi đen nhánh khẽ run rẩy, ép buộc bản thân bình tĩnh rồi đi thẳng vào cửa.
Còn giả vờ phô trương thanh thế liếc anh một cái: “Có ma cũng không dọa được tôi, ngược lại là bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong nhà người khác tắm rửa hù dọa.”
Nói xong, giống như thành công hòa nhau một ván, cô bày ra dáng vẻ chủ nhân, ngón tay mảnh khảnh nhấc rương vào nhà.
Trong nhà người khác?
Đồng tử của Tạ Thầm Ngạn hơi co lại.
Hạ Nam Chi đi lướt qua vai anh.
Khoảnh khắc khoảng cách được rút ngắn, trong không khí đột nhiên có một mùi hương lạnh lướt qua, như ẩn như hiện, giống như luồng gió lạnh rót vào cái nắng chói chang ngày hè, lạnh thấu xương nhưng lại thông thoáng.
Hạ Nam Chi vô thức nghĩ, anh vẫn chưa thay đổi sao?
Mùi hương này không phải đã ngừng sản xuất ở nước ngoài rồi ư?
“Nam Chi.”
Lúc này Tạ Thầm Ngạn bỗng gọi tên cô, mùi hương lạnh cũng ngày càng rõ ràng thấm vào chóp mũi, chờ Hạ Nam Chi hoàn hồn khỏi cơn bàng hoàng, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh đã đứng bên cạnh cầu thang xoắn ốc, bàn tay như ngọc tạc gõ lên tay vịn:
“Nhắc nhở em một câu, đây là phòng cưới, tôi có một nửa quyền sở hữu.”
……
Hạ Nam Chi còn chưa nghĩ ra phải tranh luận phòng cưới thuộc về ai như thế nào.
Tạ Thầm Ngạn đã đi thẳng lên lầu, cũng không biết tai anh sao lại thính đến kinh người như thế, đang tắm rửa cũng có thể nghe được tiếng cô thử sai mật khẩu ở bên ngoài.
Hạ Nam Chi muốn đặt chiếc rương cổ xuống sàn nhà để thở một hơi, chợt nghĩ đến thứ bí mật không thể để ai biết bên trong, ngón tay cô lại xách lên.
Không dám buông ra.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, khiến cô kinh ngạc giây lát.
Hả?
Hạ Nam Chi vô thức nhìn về phía cầu thang, không có một bóng người.
Khóe mắt thoáng liếc qua chiếc đồng hồ sang trọng trên tường đang chỉ hướng tám giờ lẻ một phút.
Vậy cũng tính là nửa đêm rồi chứ?!
Tạ Thầm Ngạn lại không giữ phẩm hạnh mà hẹn người tới phòng cưới?
Hạ Nam Chi giẫm lên đôi giày cao gót, cũng không che giấu động tĩnh gì đi tới mở cửa ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da xuất hiện ở bên ngoài, tay cầm túi văn kiện, có lẽ là không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở nơi này, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Tôi… đi nhầm cửa sao?”
“Đây là nhà cô?”
“Đúng vậy, nhà tôi.”
Là vị lần trước từng gặp trong chuyện Bùi Diệu, cô có chút ấn tượng.
Cho nên, Hạ Nam Chi bày ra một tư thái dịu dàng đứng bên cạnh cửa, mỉm cười với anh ấy: “Tạm thời ‘tu hú chiếm tổ’ rồi, anh có việc gì không?”
“Tôi, tôi tìm, sếp Tạ!” Thư ký Thịnh thấy Tạ Thầm Ngạn mặc áo ngủ màu than chì sang trọng chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi.
Tạ Thầm Ngạn khẽ đáp lại, như thể không nghe thấy bốn chữ “tu hú chiếm tổ” mà vừa rồi Hạ Nam Chi đường hoàng nói ra.
Vẻ mặt vẫn tự nhiên ngồi trên sô pha hình cung bằng da thật.
Thư ký Thịnh còn non kinh nghiệm, cũng chưa từng thấy ai dám ngông cuồng trước mặt người thừa kế nhà họ Tạ như thế này.
Anh ấy nhìn cũng không dám nhìn, chỉ cúi đầu nói: “Sếp Tạ, tôi đến báo cáo với anh tiến độ sửa chữa bể cá ở biệt thự.”
Nói xong còn liếc trộm Hạ Nam Chi.
Không biết có phải quấy rầy gì hay không.
Đáy mắt Hạ Nam Chi sáng tỏ, nghĩ thầm: Thì ra là bể cá chưa sửa xong mới đến phòng cưới ở.
Cô nghĩ đến chuyện chính của mình, bèn xách chiếc rương vẫn chưa buông tay lên lầu.
Đột nhiên nghe thư ký Thịnh mở miệng nói: “Đã sử dụng máy bay tư nhân để mời mười nhà thiết kế hàng đầu từ nước ngoài về thiết kế lại bể cá, đương nhiên…cá cũng được cứu sống.”
Hạ Nam Chi đảo mắt, cô giẫm lên bậc thang cao nhất.
Trong lúc vô tình nhìn thấy thư ký Thịnh đưa cho Tạ Thầm Ngạn xem ảnh tiến độ sửa chữa.
Đập vào mắt là con cá chép nhỏ màu đỏ đựng trong một bể cá thủy tinh tinh xảo.
Quả nhiên, vẫn là con cá đó.
Ha, con cá xấu xí đó vẫn còn sống đấy.
Lông mày Tạ Thầm Ngạn cau lại thật sâu, trọng điểm lại đặt ở chỗ ——
“Bể cá quá nhỏ.”
Thư ký Thịnh giải thích: “Dùng tạm hai ngày, bể cá sẽ sửa xong nhanh thôi.”
Tạ Thầm Ngạn hờ hững lướt qua bóng dáng mảnh khảnh kia, chầm chậm nói: “Cá của tôi yếu ớt, chưa bao giờ dùng tạm.”
Cho nên anh nói: “Đổi cái lớn hơn đi.”
Người không biết còn tưởng rằng con cá kia mới là vợ anh.
Hạ Nam Chi vừa vặn nghe được câu này, nhịn không được oán thầm.
Lười nghe Tạ Thầm Ngạn nói chuyện nuôi cá, cô đi thẳng lên lầu!
Thư ký Thịnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cứ cảm thấy con cá này —— dường như có ý ám chỉ.
Nhưng anh ấy không dám làm trái: “Vậy tôi sẽ sắp xếp người thay đổi.”
Trên lầu.
Hạ Nam Chi tìm được phòng để đồ thuộc về mình, lấy một cái ghế tựa chống cửa tượng trưng.
Cũng không biết có thể đề phòng được ai không.
Đầu gối mảnh khảnh của cô quỳ trên tấm thảm màu trắng sữa, mở tủ quần áo bằng thủy tinh khảm vào vách tường ra, bên trong ngoài những bộ trang phục thêu tinh xảo, còn có một chiếc rương bảo vật cổ siêu lớn nằm lặng lẽ ở trong cùng.
Hạ Nam Chi vuốt ve hoa văn lá cuốn cổ điển trên rương bảo vật, một cảm giác mát lạnh từ ngón tay lan ra, một giây sau, cô nhẹ nhàng mở khóa.
Cô không vội bỏ bức tượng chạm ngọc Tạ Thầm Ngạn vào, mà là dùng đầu ngón tay mân mê mép rương, mò mẫm trong một đống bảo vật, không ngờ lại tìm được một chiếc quạt làm từ ngà voi rất tinh xảo.
Chiếc quạt mỏng như cánh ve chiếu vào mặt Hạ Nam Chi, vẻ mặt cô thoáng đờ đẫn, nhớ lại một số chuyện cũ thời niên thiếu.
Thuở nhỏ cô theo học Côn Khúc, nhưng vì nhà họ Hạ quản giáo nghiêm ngặt nên không thích cô xuất đầu lộ diện đi theo đoàn kịch lưu diễn khắp nơi, sau đó năm mười lăm tuổi cô lên sân khấu bất ngờ nổi tiếng, kể từ đó danh tiếng cũng bất giác lan rộng.
Còn suýt nữa làm cho cánh cửa rạp hát bị người ngưỡng mộ danh tiếng đạp hư.
“Lý Nhi nhà tôi vẫn còn nhỏ, tài nghệ chưa tốt lắm.” Sư phụ thay cô khéo léo từ chối không ít.
Cũng có một người theo đuổi cuồng nhiệt chưa từ bỏ ý định, không biết từ đâu nghe được cô thích sưu tầm đá quý lấp lánh.
Thế là, mỗi lần đợi cô biểu diễn ở rạp hát sẽ ném đá quý lên sân khấu.
Sau đó trò khôi hài này làm sao dập yên được?
Hạ Nam Chi hơi cụp mắt xuống, trong con ngươi bình tĩnh trộn lẫn quá nhiều cảm xúc vi diệu, nhớ hình như là Tạ Thầm Ngạn không ngại ngàn dặm xa xôi từ trường đại học danh tiếng nước ngoài chạy về, dạy dỗ người quấy rầy cô đã lâu một trận nên trò.
Thời gian đã cách biệt quá lâu, những hình ảnh đó như một bức tranh cũ xỉn màu.
Cô đã không còn nhớ rõ rất nhiều chi tiết nhỏ.
Nhưng có nhiều bảo vật trong rương này, bao gồm cả cây quạt ngà voi trên tay có thể mang đến viện bảo tàng triển lãm thì ngược lại không quên, những thứ này đều là Tạ Thầm Ngạn độc quyền tặng cho cô.
……
Sau khi bỏ bức tượng chạm ngọc vào rương bảo vật khóa kỹ, Hạ Nam Chi giống như vừa hoàn thành một nghi thức thần bí, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không cần giữ hình tượng đoan trang gì đó nữa mà nằm ườn luôn xuống thảm.
Quyết định giấu món đồ này ở phòng cưới chỉ có một nguyên nhân đơn giản.
So với Tạ Thầm Ngạn thì em trai song sinh với anh là Tạ Thầm Thời từ nhỏ đã thích chạy đến nhà họ Hạ đào kho báu của cô, còn đào rất chuẩn.
Còn Tạ Thầm Ngạn thì luôn thờ ơ với mọi thứ bên ngoài, chưa bao giờ động vào rương kho báu của cô.
Bóng đêm ngoài cửa sổ lại nồng đậm, ánh trăng xuyên qua màn lụa chiếu vào cổ tay trắng như tuyết của cô, sau đó cô hơi động đậy, lần mò tìm chiếc điện thoại di động.
Thân là nữ minh tinh tự tu dưỡng, Hạ Nam Chi đã có thói quen lướt Weibo vào buổi sáng và buổi tối.
Mới vừa mở ra đã thấy có một đề tài hot. #Bộ phim mới của Dương Dực đăng tuyển người chơi quạt# chiếm top 3.
Bên dưới bình luận sôi nổi, có không ít fan đề cử cho vị đạo diễn nổi tiếng tâm huyết với nghề làm phim như Dương Dực các ứng cử viên sáng giá.
Chơi quạt?
Đuôi mắt Hạ Nam Chi khẽ run lên, cái này thì cô biết, lại tiếp tục cập nhật tin tức.
Vô tình phát hiện còn là vai nữ chính, khó trách lọt vào hot search.
Mức thù lao…
Chắc là cao lắm nhỉ?
Hạ Nam Chi không quên khoản nợ ba trăm vạn máu chảy đầm đìa mà mình đang phải trả, lập tức ngồi dậy mở lại chiếc rương bảo vật đã khóa kia.
Khi cô nhẹ nhàng lấy chiếc quạt ngà voi ra, đầu ngón tay trắng nõn lại chọn một viên ngọc bích nhỏ nhất trong góc. Nấn ná một lúc, như đang do dự điều gì đó, cuối cùng cô không dám lấy ra.
Những viên đá quý trong này đã được Tạ Thầm Ngạn xác nhận bằng tên thật, chẳng khác gì được trang bị máy định vị.
Nếu cô dám lưu lạc đến chợ đấu giá, chắc chắn sẽ bị bắt lại nhốt vào phòng tối!
*
Hạ Nam Chi đi xuống cầu thang xoắn ốc.
Từ xa đã nhìn thấy thư ký Thịnh cung kính đứng bên cạnh sô pha, đang báo cáo công việc: “Tài chính đã được phê duyệt toàn bộ, trợ lý Dương Dực tới hỏi là có thể cung cấp cho bộ phim một số đồ cổ cấp bậc hiện vật…”
Hạ Nam Chi không lắng nghe kỹ.
Cô giương mắt, lực chú ý đều tập trung vào Tạ Thầm Ngạn ngồi ngay ngắn trên sô pha, anh lười biếng khoác áo ngủ, loại vải màu than chì sang trọng như được ánh đèn thủy tinh mạ một lớp men tinh xảo.
Đường cong sườn mặt rõ ràng ẩn dưới ánh sáng, tựa như thẩm thấu một vẻ đẹp chấn động lòng người.
Không đợi cô thưởng thức vài giây.
Người đàn ông trước nay vẫn cực kỳ nhạy cảm với tầm mắt.
Hạ Nam Chi hắng giọng: “Nể tình phần lòng tốt này của tôi… Nếu anh đã không có nhà ở, vậy thì tôi nhường nơi này cho anh ở đấy.”
Tạ Thầm Ngạn nhìn chằm chằm chiếc quạt ngà voi bên hông cô, không mở miệng.
“Có qua có lại——”
Ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi nắm chặt chiếc quạt, lắc lắc với thư ký Thịnh: “Để thư ký của anh đưa tôi về.”
Phòng khách yên lặng trong chớp mắt.
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn tràn ra khỏi đôi môi mỏng: “Đưa cô ấy về đi.”
–
Thịnh Kỳ chậm rãi lái chiếc Rolls Royce màu đen ra khỏi gara rồi dừng lại trước biệt thự.
Trong thời gian chờ người lên xe.
Anh ấy tức tốc lấy di động ra, mở nhóm công việc của thư ký Tạ thị trên Wechat: [@Toàn thể nhân viên, tôi đã phát hiện được ‘nợ tình’ ở bên ngoài của sếp Tạ…Bây giờ sẽ lái xe hộ tống người về nhà, đối phương còn là một một minh tinh nhỏ bé!]
Tin tức này chẳng khác gì một chuyện viễn vông.
Nhóm công việc vốn sắp mọc cỏ trôi qua một giây cũng không ai phản ứng.
Thịnh Kỳ lại nói: [Bảo đảm là sự thật, tôi mà lừa mấy người, lần sau liên hoan tôi bỏ tiền!]
Vừa hết câu lập tức có người nhảy ra bốc phốt: [Không có khả năng, sếp Tạ trời sinh đã không dính vào thất tình lục dục, làm sao có thể thiếu nợ tình được!]
[Huống hồ các vị đều biết, sếp Tạ nuôi một đám luật sư tinh anh chuyên nghiệp nhất, mấy năm gần đây chỉ cần có nữ minh tinh nào dám bịa đặt scandal sẽ phong sát ngay tại chỗ.]
[Một minh tinh nhỏ bé? Lừa ai chứ.]
Một đám đồng nghiệp điên cuồng spam.
Thịnh Kỳ không phục, lật đật tìm kiếm một tấm ảnh của Hạ Nam Chi trên mạng rồi gửi qua: [Chính là cô ấy!]
Cả nhóm đột nhiên thất thanh.
Cho đến khi có một thanh âm vang lên: [Giải tán đi, vẫn là vị lúc trước mà.]
Thịnh Kỳ: [Vị lúc trước? Là ai?]
Chủ tịch nhà họ Tạ sắp nghỉ hưu từ nhiều năm về trước đã làm từ thiện tài trợ cho cô nhi viện.
Lam Anh là người nhận được sự tài trợ đó, mấy năm nay vẫn luôn cống hiến sức lực cho Tạ thị, biết nội tình nhiều hơn so với những người ở đây, chậm rãi trả lời Thịnh Kỳ: [Không phải người anh có thể hỏi tới.]
[Tặng thêm cho anh một câu, đắc tội với sếp Tạ cũng đừng đắc tội cô ấy.]
Trái tim Thịnh Kỳ đập thình thịch, lúc này cửa xe đột nhiên bị mở ra.
Một mùi hương hoa hồng trong trẻo theo gió đêm cuốn vào, Hạ Nam Chi xách váy ngồi lên xe.
Sau đó ngước mắt nhìn anh ấy: “Chung cư Gia Nam.”
–
Đàm Tụng dẫn Hạ Nam Chi đến khách sạn thử vai bộ phim , sau khi đăng ký ở quầy lễ tần thì được chỉ dẫn đi về phía thang máy. Anh ấy giẫm lên tấm thảm mà như thể đang lơ lửng, lòng đầy kích động đè thấp giọng: “Nữ chính trong bộ web drama nhỏ đã từ chức, đạo diễn cân nhắc ba ngày rồi chọn em từ dàn diễn viên quần chúng để thay thế cô ta, bây giờ lại được đạo diễn lớn chọn thử vai, hình như em cầu xin tượng Phật Bà Quan Âm đã ứng nghiệm rồi đúng không, thời tới đỡ không kịp!”
Vào thang máy.
Hạ Nam Chi cầm chiếc quạt ngà lắc nhẹ tạo gió, khóe môi cong cong: “Xem ra đẹp cũng không phải vô dụng.”
“Không.” Đàm Tụng giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Là đạo diễn thấy em rẻ nhất.”
Hạ Nam Chi: “…”
Đến tầng 23 của khách sạn, nơi này có nhân viên công tác chuyên tiếp đãi, nhìn thấy diễn viên thứ hạng thấp bèn đưa một lá bài, chỉ chỉ vào sảnh phụ nói chờ gọi số thử vai là được.
Hạ Nam Chi nhìn: “Số 108.”
“Cũng tạm được.” Đàm Tụng nhỏ giọng nói thầm: “Anh thấy trên mạng nói hai ngày nay có hơn một ngàn nghệ sĩ tới thử vai đấy.”
Người xếp hàng không ít, Đàm Tụng muốn tìm cho cô một cái ghế nên thoáng chốc đã biến mất.
Hạ Nam Chi tùy tiện đứng ở lối vào sảnh phụ, đôi tay thon dài xoay chiếc quạt ngà, không biết qua bao lâu, cánh cửa đóng chặt đối diện cách đó không xa vừa vặn bị đẩy ra.
Mấy trợ lý nhanh chóng nhường đường, tư thế như quỳ lạy hành lễ, chẳng mấy chốc bóng dáng màu đỏ của người phụ nữ được người người chào đón bước ra.
Có lẽ là nhìn thấy người quen.
Giây tiếp theo.
Giọng nói vang lên: “Cô cũng tới thử vai à?”
Hạ Nam Chi ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc đã nhận ra là ai: “Quý Nhân Nhân.”
Quý Nhân Nhân vừa kết thúc thử vai, cô ta hiện tại là ngôi sao có thứ hạng cao trong giới giải trí, lúc ra mắt nhờ vào hình tượng ngây thơ trong sáng đã thu hút được vô số fan qua đường, sau đó đóng vai nữ chính trong một số bộ phim học đường.
Lần này tới thử vai rõ ràng là để đổi hình tượng, khóe môi hơi nhếch lên, hiển nhiên là thử vai rất thuận lợi.
Vừa hay nhìn thấy Hạ Nam Chi có vị trí cách biệt rất lớn với thứ hạng của mình, cô ta bèn giẫm lên đôi giày gót nhọn đi tới, giọng điệu cực kỳ châm chọc: “Cô không nổi tiếng nổi đâu…có thể về rồi đấy, đừng lãng phí thời gian mà làm gì.”
Đàm Tụng khoan thai đến chậm: “Ai nói chuyện với em vậy?”
Hạ Nam Chi vuốt ve xương quạt trắng tinh, cất giọng nhạt nhẽo: “Không biết.”
Một tiếng sau.
Buổi thử vai cuối cùng cũng kết thúc, ngoài hành lang cũng không còn mấy người xếp hàng lấy số.
Đàm Tụng vội vàng hỏi thăm tình hình.
“Sao lại chậm thế nhỉ?”
“Anh thấy người khác thử vai từ năm tới mười phút là đi ra rồi mà.”
Hạ Nam Chi ước chừng đã thử vai được 20 phút!!!
Hạ Nam Chi như có điều suy nghĩ, dùng cán quạt nhẹ chống vào lòng bàn tay trắng nõn.
Nhớ lại khi buổi thử vai kết thúc, đạo diễn bảo cô lại thử vai một cảnh có liên quan đến giọng hát.
“Thử thêm một lần.”
Đàm Tụng hít sâu một hơi, lập tức không giấu được vẻ vui mừng: “Thử hai lần!!”
“Căn cứ vào kinh nghiệm của anh, đạo diễn rõ ràng rất hài lòng mới cho em thử thêm một lần nữa!”
“Ổn rồi ổn rồi.”
Nghĩ đến biểu cảm vừa lòng của đạo diễn, hồi lâu sau, Hạ Nam Chi nói: “Cứ chờ kết quả đi.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Tuy nhiên, vài ngày sau.
Kết quả thử vai đã có ——
Đàm Tụng vội vàng đi vào, đè nén cơn tức: “Nữ chính đã được chọn rồi!”
Hạ Nam Chi nằm trên sô pha tơ tằm, lông mi cong cong tạo thành hình vòng cung mềm mại, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại sắp bốc khói của anh ấy: “Hả?”
“Nữ chính là Quý Nhân Nhân.”
“….Ekip của Quý Nhân Nhân đề cử em với đạo diễn, nói ban thưởng cho em một vai diễn nhỏ bưng trà rót nước cho cô ta.”
Hạ Nam Chi giống như nghe được trò đùa gì đó, cười khẽ: “Bình thường không soi gương sao?”
Đàm Tụng một lời khó nói hết: “Diễn xuất của cô ta mà có thể thủ vai nữ chính, chắc chắn là đã đi cửa sau.”
“Ôi ——”
Hạ Nam Chi cảm thấy uể oải, giới giải trí không phải như vậy sao.
Thấy cô không để bụng chuyện này.
Nhắc đến “chống lưng”, Đàm Tụng như sực tỉnh, đột nhiên nghĩ đến kết cục của đỉnh lưu Bùi Diệu.
Nghe đồn vị nhà họ Tạ kia đã ra lệnh, nếu kết quả kiểm tra thương tích của Bùi Diệu không tương ứng với khoản bồi thường bảo hiểm là một nghìn vạn, anh ta sẽ bị kiện vì tội tống tiền, không có lối thoát.
Cuối cùng, Bùi Diệu chỉ có thể tự làm mình bị thương nặng thêm.
Nhưng vẫn có thể thấy được thủ đoạn của vị này và mức độ bênh vực người nhà.
Nếu minh tinh nhà mình trở thành “người nhà” này……
Đàm Tụng dù sao vẫn hiểu Hạ Nam Chi, anh ấy đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Không được chọn làm nữ chính vẫn chưa là gì, làm con hầu cho cô ta mà em vẫn nhịn được sao?”
Quả nhiên, Hạ Nam Chi rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào anh ấy.
Đương nhiên không thể nhịn.
Giây tiếp theo.
Đàm Tụng cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ trên sô pha, gần như nói rõ: “Nói tới chống lưng, nhìn một vòng cái giới giới giải trí này, làm gì có ai chống lưng qua vị nhà họ Tạ kia.”