Thang Lan đã cúp máy từ lúc nào rồi, Thang Tuấn nhìn điện thoại không biết phải làm sao, lại nhìn đồng hồ, sốt ruột đưa mắt xung quanh, cố tìm hình bóng quen thuộc trong đám đông. Nhưng giữa dòng người đông đúc đi lại tấp nập, anh vẫn không thấy bóng dáng Hiểu Khiết đâu.
Một chiếc taxi đi về phía anh, dừng ngay cạnh quảng trường, một cô gái cúi đầu bước xuống xe, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt. Thang Tuấn cứ tưởng là Hiểu Khiết, xúc động chạy đến gần, “Cuối cùng em cũng tới!”
Cô gái giật mình ngẩng lên, trong mắt cô thì anh chàng đẹp trai lạ hoắc trước mặt mình muốn gì đây.
Thang Tuấn thần người, thất vọng: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Anh ủ rũ ôm bó hoa hồng đứng sang một bên.
Bỗng nhiên, mấy người bán hàng ở khu chợ tự do vội vã đóng gói hàng hóa, xách vali da, đẩy cây treo quần áo, bắt đầu chạy tứ tung. Đèn hiệu xe cảnh sát lấp loáng xa xa. Mấy người bán hàng tản đi trốn khắp nơi, một người đâm sầm phải Thang Tuấn, làm rơi bó hoa trong tay anh. Vừa định cúi xuống nhặt thì không ngờ người phía sau đá vào nó, bó hoa bắn ra xa.
Một người khác hốt hoảng: “Xin lỗi, xin lỗi.” Trong nháy mắt tất cả chạy biến, chỉ còn lại vài người đi đường.
Bó hồng của Thang Tuấn tan tác, những cánh hoa rơi lả tả, gió lướt qua, thổi cánh hoa tung bay khắp nơi. Thang Tuấn nhìn bó hoa lúc đầu được gói cẩn thận tinh tế, chốc lát bị vùi dập, bất giác anh chau mày, lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Thang Tuấn lôi điện thoại ra, gọi cho Hiểu Khiết, nhưng đều bị chuyển sang hộp thư thoại. Chán nản, anh cúp máy. Một chiếc xe khác từ xa đi đến, dừng xịch trước mặt anh.
Thang Lan kéo cửa kính xuống, gọi: “Thang Tuấn, chủ tịch Cao đang đợi rồi.”
Thang Tuấn lo lắng: “Thực sự con có việc rất quan trọng.”
Thang Lan nói: “Hôm nay mẹ định bàn với chủ tịch Cao về việc cử Lâm Hiểu Khiết đến Thượng Hải một thời gian.”
Thang Tuấn bất ngờ, anh bị hấp dẫn bởi ý tưởng này nhưng vẫn còn do dự. Anh năn nỉ: “Mẹ, cho con thêm năm phút nữa, việc này rất quan trọng.”
Thang Lan mở cửa xe, nghiêm giọng: “Mẹ chỉ cho con ba giây, lên xe!”
Thang Tuấn sốt ruột nhìn dòng người đi đi lại lại, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hiểu Khiết. Khẽ thở dài, đành phải ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Hiểu Khiết bắt taxi đi tới quảng trường trước Eslite, không ngờ giữa đường xe lại bị trục trặc. Chẳng còn cách nào khác, cô đành xuống xe, định sẽ bắt một chiếc taxi khác nhưng các xe chạy qua đều có khách rồi.
Cô lấy điện thoại ra, tìm bấm gọi Thang Tuấn, điện thoại vừa kết nối được, định lên tiếng, thì lại nghe thấy tiếng hộp thư thoại.
Cúp điện thoại, vừa để ý tìm taxi, vừa chạy tới chỗ hẹn, cuối cùng Hiểu Khiết cũng đến nơi. Một chiếc ô tô vừa rời đi, vài người đi bộ, nhưng không có Thang Tuấn.
Đảo mắt xung quanh, biết chắc mình không bỏ sót, cô tức giận gào lớn: “Thang Tuấn! Anh lại lừa tôi!”
Gió đêm nhè nhẹ lướt qua, những cánh hồng rơi trên đất khẽ bay lên.
Hiểu Khiết bực bội gọi cho Thang Tuấn lần nữa, điện thoại vẫn không kết nối được. Chân cô dẫm lên những cánh hoa, tìm kiếm anh khắp nơi. Đợi rất lâu mà vẫn chẳng thấy Thang Tuấn, cuối cùng cô vẫy một chiếc taxi rồi bỏ đi.
Tại nhà hàng Ái Duyệt Minh Phẩm, phòng ăn “Ánh trăng”, Cao Quốc Thành, Thang Lan, Tử Hào, Thang Tuấn và Joe trọc đầu đang dùng bữa tối, không khí cười nói vui vẻ, chỉ riêng Thang Tuấn là có vẻ rầu rĩ.
Thang Lan nâng cốc lên, “Cảm ơn sự quan tâm của chủ tịch Cao đối với chúng tôi trong thời gian qua.”
“Chủ tịch Thang khách khí rồi, lần hợp tác thật tốt đẹp, hy vọng sau này sẽ còn nhiều cơ hội để Song Hải được làm việc với nhau, đôi bên cùng có lợi.” Cao Quốc Thành khách sáo đáp.
Cả bàn cụng chén.
Thang Lan tiếp lời: “Chủ tịch Cao đã nói vậy thì tôi cũng có hai việc hơi mạo muội xin ý kiến.”
Thang Tuấn đang để điện thoại dưới bàn, lén lút nhắn tin: “Xin lỗi, tôi có việc gấp không thể...”, nhưng nghe thấy câu nói này từ mẹ mình, anh ngạc nhiên ngẩng lên, quay sang nhìn bà, tin nhắn cũng quên không bấm gửi.
Cao Quốc Thành tò mò: “Chủ tịch Thang cứ thoải mái, nếu chúng tôi giúp được nhất định sẽ không từ chối.”
Thang Lan nói: “Thứ nhất, tôi muốn mượn Lâm Hiểu Khiết đến Thượng Hải một thời gian, đảm nhận công việc cố vấn dự án cho hoạt động VIP của Hoàng Hải chúng tôi.”
Cả Cao Quốc Thành, Tử Hào và Joe trọc đầu đều vô cùng kinh ngạc.
Thang Lan lại tiếp: “Thứ hai, tôi muốn hỏi trung tâm thương mại Hải Duyệt sẽ không thấy phiền nếu chúng tôi mời Bạch Quý Tinh tham gia hoạt động của Hoàng Hải chứ?”
Cao Quốc Thành đáp: “Về phần Bạch Quý Tinh, có thể căn cứ vào tính chất hoạt động để đánh giá. Còn về phần Lâm Hiểu Khiết...”
Thang Lan mỉm cười, quay sang con trai: “Thang Tuấn, anh hãy nói rõ hơn với chủ tịch Cao đi.”
Thang Tuấn lên tiếng: “Vâng, đây là hoạt động tri ân khách hàng VIP của Spirit Hoàng Hải do tôi phụ trách. Trước đây khi lập kế hoạch, Lâm Hiểu Khiết đã đưa ra những ý tưởng rất hay, chủ tịch của chúng tôi cũng nhận thấy nó rất đáng thử.”
Tử Hào và Joe trọc đầu nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Cao Quốc Thành hỏi: “Lâm Hiểu Khiết giúp anh làm bản kế hoạch?”
Thang Tuấn giải thích: “Chỉ là những ý tưởng cô ấy đưa ra trong lúc chúng tôi ngồi trò chuyện phiếm, nhưng những ý tưởng ấy lại mang tính khả thi cao.”
Thang Lan cười: “Tôi đã xem bản kế hoạch rồi, vô cùng hấp dẫn, cho nên tôi muốn mời Hiểu Khiết đến tham gia và cùng hoàn thành dự án này, nhân thể hai trung tâm thương mại chúng ta có thể thực hiện việc giao lưu trao đổi nhân tài.”
Cao Quốc Thành nói: “Yêu cầu của chủ tịch Thang có hơi đột xuất, hiện giờ tôi chưa thể trả lời ngay, nhưng tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Có cơ hội, tôi cũng muốn mời cô Thang Mẫn đến Hải Duyệt để cùng giao lưu học hỏi.”
Thang Lan đáp: “Đương nhiên không vấn đề, tôi xin cảm ơn các vị trước.”
Thang Tuấn lại cúi đầu xuống tiếp tục lén gửi tin nhắn, Thang Lan lặng lẽ cấu cho thằng con một cái, anh mới định thần lại.
“Cảm ơn chủ tịch Cao.” Anh nhìn mọi người, gật đầu miễn cưỡng cười, tâm trí lại vẩn vơ ở tận đâu đâu.
Thiên Thiên mặc đồng phục của nhân viên nhà hàng Ái Duyệt Minh Phẩm, đẩy xe đồ ăn vào phòng “Ánh sao”. Trong phòng chỉ đặt một chiếc bàn tròn dành cho hai người, trên phủ một chiếc khăn trải tinh tế.
Tử Tề trong bộ comple chỉnh tề, lịch sự, hơi hồi hộp. Thấy Thiên Thiên đi vào bèn hỏi: “Việc tôi giao cậu xử lý thế nào rồi?”
Thiên Thiên nói: “Báo cáo boss, tôi đã bảo với người của nhà hàng rồi! Phòng này sẽ do mình tôi phục vụ, tất cả đều không biết tối nay người được cầu hôn là cô Quý Tinh!”
Tử Tề gật đầu hài lòng.
Thiên Thiên thắp nến trên bàn ăn, “Đợi lát nữa, khoảng 9 giờ 10 phút món chính sẽ do bếp trưởng mang lên. Sắp đến giờ rồi, tôi đi chuẩn bị rượu đây.”
Tử Tề gật đầu, điện thoại của anh đổ chuông, là Quý Tinh.
“Em ở dưới này rồi, lên ngay đây.” Giọng Quý Tinh thật dịu dàng.
“Ừ, phòng ‘Ánh sao’, không cần vội, em cứ từ từ.” Tử Tề quan tâm.
Hiểu Khiết theo đúng địa chỉ, chạy lênh khênh trên đôi cao gót, cuối cùng cũng đến được Ái Duyệt Minh Phẩm. Cô vội bước vào trong nhà hàng, thấy Thiên Thiên từ trong nhà bếp đi ra thì đuổi theo, gọi: “Thiên Thiên!”
Bất chợt nghe thấy giọng Hiểu Khiết, Thiên Thiên sợ hết hồn. Cậu ta quay lại, bắt gặp cô tươi cười đi tới, vẫy tay chào mình.
“Cô chủ, cô, đến, rồi à?” Thiên Thiên trông thì tưởng rất vui, nhưng thực ra cậu chàng đang khóc thầm. Tại sao cô chủ này cũng đến vậy?
“Tử Tề tới chưa?” Hiểu Khiết ngó quanh quất, thái độ kỳ quặc của Thiên Thiên làm cô không hiểu, “Sao cậu ngạc nhiên vậy?”
“Bởi vì...” Không tìm được lý do gì, Thiên Thiên đành bịa, “Hôm nay cô chủ đẹp quá, đẹp đến mức kinh ngạc!”
Hiểu Khiết định đi vào phòng Ánh sao, Thiên Thiên cố tình chặn trước, “Cô chủ, đây, thực ra...”
Hiểu Khiết thấy lạ.
Thiên Thiên chỉ vào bộ váy dự tiệc của cô, “Chỗ này sao lại bẩn vậy?”
Hiểu Khiết cúi xuống nhìn bộ váy đang mặc, bẩn chỗ nào?
Thiên Thiên bất đắc dĩ, hạ quyết tâm, thầm than “Tôi xin lỗi” rồi cố ý hất ly rượu lên người Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết không kịp phản ứng, hét lên.
“Trời ơi! Tôi xin lỗi! Cô chủ, cô xem tôi vụng về chưa!” Thiên Thiên đẩy Hiểu Khiết quay ra cửa, “Xin cô hãy nhanh chóng thay bộ váy khác đi. Hôm nay thực sự là ngày vô, cùng, quan, trọng đấy...”
“Hừm? Á? Được, được.” Hiểu Khiết lúng túng, hoàn toàn không làm chủ được tình hình.
“Tôi biết rồi. Chỗ boss tôi sẽ xử lý cho!” Thiên Thiên đẩy Hiểu Khiết vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác về phía thang máy, cậu ấn nút xuống, “Cô chủ, tôi thấy vết rượu này không giặt hết được đâu, cô mua luôn một bộ mới cho nhanh!”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, tim Thiên Thiên sắp bay khỏi lồng ngực. May thế, trong thang máy là một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm, “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Hiểu Khiết bối rối.
“Cô nhớ ăn mặc trang điểm đẹp đẹp chút nhé! Tôi không tiễn nữa.” Thiên Thiên đẩy cô vào thang máy, không cho cô cơ hội mở lời.
Cửa thang máy vừa đóng, cậu thở phào, “Tí nữa thì lớn chuyện rồi!”
Đúng lúc đó, cửa thang máy bên cạnh mở ra, Bạch Quý Tinh bước ra.
Thiên Thiên vừa nhìn thấy cô, khẽ hít một hơi, mỉm cười rạng rỡ, “Cô chủ, cô đến rồi à, tôi đưa cô vào phòng.”
Thiên Thiên dẫn trước Quý Tinh, cô đưa mắt xung quanh, bắt gặp mấy gương mặt khá quen thuộc đang ngồi ăn phía xa. Quý Tinh hạ thấp giọng hỏi Thiên Thiên: “Mấy người kia là ai vậy? Trông quen lắm.”
Thiên Thiên đáp nhỏ: “Lát nữa tôi phụ trách canh cửa, sẽ không để bất cứ ai lọt vào làm phiền cô và boss đâu.”
Quý Tinh nhẹ nhõm hơn, đi theo Thiên Thiên vào phòng ánh sao.
Thiên Thiên mở cửa giúp cô, bản thân thì đứng ngoài.
Cánh phóng viên đã đợi nãy giờ, nhìn thấy Bạch Quý Tinh vào phòng riêng, sung sướng cười đắc ý.
“Thật không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo thế này, lại còn để Thiên Thiên phụ trách mang đồ ăn lên.” Quý Tinh uyển chuyển bước tới, trìu mến nhìn Tử Tề.
“Đương nhiên rồi! Anh đã nói đây là ngày quan trọng của hai ta.” Tử Tề nâng ly sâm panh lên, “Quý Tinh, đã bao giờ em hình dung tương lai của chúng ta sẽ thế nào chưa?”
Quý Tinh sửng sốt.
“Vấn đề này quá đột ngột sao? Nhưng mấy ngày qua anh cứ suy nghĩ mãi. Em từng nói không muốn đi giày cao gót nữa, muốn có một người để em chờ đợi, hàng ngày nói với người đó ‘anh vất vả rồi, em nhớ anh’. Vậy thì, em có nghĩ đến việc công khai mối quan hệ của chúng ta không?”
Quý Tinh sửng sốt, Tử Tề vẫn đang tiếp tục về những ước vọng, “Anh sẽ không giống những người đàn ông khác, bắt em phải rời khỏi giới showbiz, trong tương lai cũng sẽ không bắt em phải ở nhà phục vụ chồng con. Ngược lại, anh hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa cho em trong sự nghiệp. Đương nhiên, lúc nào em thấy mệt, muốn nghỉ ngơi, chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người. Anh muốn được cùng nắm tay em đi tiếp về tương lai.”
Nụ cười trên gương mặt Quý Tinh bất giác trở nên thật miễn cưỡng, cô thấy bất an. Tử Tề mỉm cười, thâm tình nhìn cô.
Bên ngoài, cánh nhà báo lặng lẽ vác máy ảnh đã được chuẩn bị sẵn đi về phía phòng Ánh sao.
Một nhà báo nói: “Tôi vừa nhìn thấy tiểu thư Bạch Quý Tinh đi vào, tôi muốn chào hỏi cô ấy rồi mới đi.”
“Làm gì có chuyện đó, các anh nhìn nhầm rồi! Sếp tôi có dùng bữa với cô Bạch Quý Tinh đâu.” Thiên Thiên sợ hãi, dùng xe phục vụ ngăn cánh nhà báo, không cho họ tiến sát đến cánh cửa, sau đó nói to: “Các anh là phóng viên báo nào thế? Chúng tôi cấm chụp ảnh ở đây, yêu cầu các anh đừng làm phiền khách đang dùng cơm.”
Trong phòng, Quý Tinh nghe được ám hiệu của Thiên Thiên, mặt cô biến sắc. Hoảng hốt đứng dậy, cô nhìn khắp xem có chỗ nào trốn được không.
Tử Tề kéo bàn tay cô, “Không phải tìm.”
Quý Tinh kinh ngạc.
Tử Tề nói: “Chẳng phải em nói đã ghét việc trở thành nữ thần của tất cả mọi người rồi ư?”
Quý Tinh nhìn anh, trong ánh mắt cô thoáng chút do dự, nhưng cô lại không đoán được anh đang nghĩ gì. Tử Tề từ từ quỳ một chân xuống, thái độ dứt khoát, anh lấy từ túi áo ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị.
Quý Tinh vừa mừng vừa sợ.
Anh mở hộp đựng nhẫn cầu hôn, “Bạch Quý Tinh, em có đồng ý trở thành người phụ nữ của Cao Tử Tề không?”
Quý Tinh cảm động đến mức hai mắt rưng rưng, nhìn chiếc nhẫn, lòng lại do dự và day dứt.
Tử Tề không thấy cô phản ứng gì bèn tự đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Khi chiếc nhẫn từ từ được lồng vào ngón tay, trong đầu Quý Tinh hiện lên những ánh hào quang...
Các fans điên cuồng gọi tên cô: “Bạch Quý Tinh! Bạch Quý Tinh! Bạch Quý Tinh! Bạch Quý Tinh! Bạch Quý Tinh! Bạch Quý Tinh!” Còn cô sang trọng, mỉm cười, bước xuống lễ đài, giơ tay về phía họ trong tiếng tung hô rộn rã.
Tử Tề đứng dậy, hôn một cái vào má cô.
Quý Tinh ngắm nụ cười hạnh phúc trên gương mặt anh, rồi lại liếc chiếc nhẫn đẹp đẽ quý giá ở trên tay, lòng rối như tơ vò.
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương, mọi thứ như một giấc mơ. Cô muốn từ chối, nhưng lại không thể thốt ra tiếng nào.
Tử Tề nói: “Chúng ta công khai tình yêu nhé! Như thế sau này sẽ không phải sợ ánh mắt người khác nữa, sẽ không phải trốn tránh nữa. Đằng nào nhà báo cũng đến rồi, hãy để họ chụp đi.”
Quý Tinh nhìn anh đi về phía cửa, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cuối cùng cô nghiến răng: “Không được!”
Bàn tay Tử Tề vừa đặt lên tay nắm, kinh ngạc quay đầu lại, cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Thế nhưng Bạch Quý Tinh đã tháo chiếc nhẫn trên tay, bỏ vào ly sâm panh trên bàn, chiếc nhẫn từ từ chìm xuống đáy ly.
Quý Tinh hoảng hốt chạy lại ngăn Tử Tề, gương mặt cô đẫm nước mắt, “Em xin lỗi, Tử Tề, em xin lỗi, em không thể nhận lời cầu hôn của anh!”
Tử Tề nhìn cô, từ ngạc nhiên dần dần chuyển sang thất vọng.
Quý Tinh vừa khóc vừa nói: “Hãy giúp em, em xin anh! Nếu bây giờ mở cửa, những thành quả mà em cố gắng bao nhiêu năm qua sẽ đều đổ xuống sông xuống biển!” Cô ôm mặt khóc.
Thiên Thiên đứng ngoài giằng co với cánh nhà báo, mấy nhân viên phục vụ khác cũng chạy đến giúp.
Cánh nhà báo kêu gào: “Sao phải bí mật như thế? Lẽ nào đang dùng bữa với bạn trai?”
Lúc này, cửa phòng được kéo ra, mọi người ngạc nhiên nhìn vào trong.
Mặt Tử Tề tái nhợt, nhìn đám đông, lạnh lùng mở miệng: “Rốt cuộc đang có chuyện gì?”
Một nhà báo nói: “Chúng tôi và tiểu thư Bạch Quý Tinh quen biết đã lâu, muốn đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.”
Tử Tề ngắt lời, bực mình: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Tôi vừa nhìn thấy cô Bạch vào phòng.”
“Thật hả?” Tử Tề kéo hẳn cánh cửa ra.
Đám nhà báo lập tức ngó nghiêng vào, bất chấp tất cả, cầm luôn máy ảnh nháy, đèn flash chớp liên tục. Trong căn phòng ngoài một chiếc bàn tròn, một bữa tối bên ánh nến dành cho hai người, một chai sâm panh đã mở sẵn, và hai chiếc ly đã có sâm panh ra, chẳng còn gì khác.
Tử Tề lên tiếng: “Thế này các anh hài lòng chưa?”
Cánh nhà báo biến sắc, không cam tâm, nhìn khắp xung quanh, bên trong không có bất kỳ nơi nào trốn được ngoài chiếc bàn tròn đang được phủ khăn.
Đám đông nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, muốn lại gần vén chiếc khăn trải bàn lên.
Phía dưới bàn, Quý Tinh trốn ở đó, cố gắng mím chặt môi lại, vô cùng căng thẳng.
Nét mặt Tử Tề nghiêm nghị, đứng chặn phía trước, không để ai lại gần, “Các vị muốn ở lại đây dùng cơm hay là muốn nghe lén bí mật của trung tâm thương mại Hải Duyệt?”
Một nhà báo không cam tâm, nhìn thấy hai ly rượu trên bàn, bèn nói: “Tôi muốn hỏi, ở đây bày bữa tối cho hai người, không biết ngài Cao đang dùng bữa với ai?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải thông báo với anh.” Tử Tề điên tiết, lửa giận muốn bùng nổ.
Hai bên đối đầu gay cấn, không bên nào chịu lui. Tên nhà báo cứ chăm chăm chiếc khăn trải bàn, nghiến răng định sẽ lật lên. Đám đông rủ nhau giơ máy lên, chĩa xuống gầm bàn. Quý Tinh sợ đến mức run lẩy bẩy, cô cắn chặt bàn tay, chỉ sợ mình sẽ bị chụp ảnh, nước mắt sợ hãi thi nhau lăn xuống.
Tử Tề sững người, vội chụp lấy cánh tay của tên nhà báo, tức giận quát: “Anh định làm gì?”
Tên nhà báo đắc ý: “Định cho tất cả mọi người biết sự thật!”
Hai người đang đối đầu, bất chợt giọng nói của Hiểu Khiết vang lên, “Có việc gì vậy? Sao nhiều người ở đây thế?”
Mắt Thiên Thiên sáng bừng, ngạc nhiên sung sướng, thảng thốt gọi Hiểu Khiết: “Cô, chủ, cuối cùng cô cũng quay lại rồi!”
Quý Tinh ở dưới gầm bàn cũng bất ngờ. Cả đám kinh ngạc, cùng quay đầu lại theo hướng Thiên Thiên. Hiểu Khiết đã thay một bộ váy mới, đi về phía phòng ăn.
“Em xin lỗi, em đến muộn, để anh đợi lâu rồi.” Hiểu Khiết nói với Tử Tề, sau đó quay sang nhìn cánh nhà báo, cảm thấy kỳ lạ, “Sao lại náo nhiệt vậy?”
Tử Tề sửng sốt, nhưng anh đã nhanh chóng che giấu sự cảm xúc, nhân cơ hội này tách tên nhà báo ra.
Thiên Thiên vô cùng phấn khởi, “Không muộn chút nào cả, cô đến rất đúng lúc.”
Hiểu Khiết đi qua đám nhà báo, đến bên cạnh Tử Tề, cô tò mò hỏi: “Họ là ai?”
Tử Tề châm biếm: “Những vị khách không mời mà đến.”
Cánh nhà báo ủ rũ, nhìn Hiểu Khiết và Tử Tề, bỗng không biết phải làm thế nào.
Tử Tề lạnh lùng: “Tôi mời bạn gái dùng bữa, không biết có chỗ nào làm phiền đến các vị, sao cứ nhất định phải xông vào? Nếu như muốn phỏng vấn chúng tôi, có thể hẹn một dịp khác, đâu nhất thiết phải chụp trộm, dùng cái thủ đoạn chẳng hay ho gì này?”
Hiểu Khiết vội giảng hòa, “Thôi nào, mọi người cùng dĩ hòa vi quý.”
“Còn chưa đi ra?” Tử Tề lạnh lùng, “Thiên Thiên, liên hệ với luật sư Lưu giúp tôi, mời ông ấy đến đây ngay lập tức.”
“Vâng!” Thiên Thiên lập tức cầm điện thoại làm động tác như sẽ gọi điện.
Cánh nhà báo thấy Tử Tề rất tức giận, như muốn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cho chiếc bàn nhưng cũng không muốn xảy ra kiện cáo, đành cay cú bỏ đi.
“Có chuyện gì vậy?” Hiểu Khiết tò mò, muốn được nghe giải thích.
Tử Tề khéo léo lảng sang chuyện khác: “Chỉ là hiểu nhầm thôi, em đói chưa? Bảo bếp trưởng chuẩn bị mang món ăn lên!” Anh kéo ghế cho Hiểu Khiết, để cô ngồi vào vị trí trước đó vốn của Bạch Quý Tinh.
Dưới gầm bàn, Quý Tinh mặt mũi tái mét, thấy chân của Hiểu Khiết đưa vào liền vội ngồi tránh ra. Cô quỳ xuống, thu người lại trước đôi chân của Hiểu Khiết một cách thảm hại.
Tử Tề ngồi xuống, trông vẫn chưa vui vẻ hơn.
Hiểu Khiết áy náy: “Xem ra tâm trạng của anh không tốt, vì em đến muộn à?”
Tử Tề cố nặn ra một nụ cười, “Nguyên nhân khiến anh không vui thì nhiều lắm, nhưng không có em trong đó.” Anh cầm ly rượu sâm panh trên bàn, muốn chúc rượu Hiểu Khiết, “Bất kể thế nào thì anh vẫn phải cảm ơn em, sự có mặt của em đã giúp anh một việc lớn.”
Hiểu Khiết lại hiểu là Tử Tề hạnh phúc khi mình đến đây, cô mỉm cười e thẹn, nâng ly sâm panh lên. Hiểu Khiết kinh ngạc phát hiện chiếc nhẫn kim cương nơi đáy cốc. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn, sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tử Tề, anh từng nói: Anh muốn bàn với em một việc liên quan đến hai ta.
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Hóa ra chuyện anh muốn bàn với em ở nhà hàng hôm đó... Có phải là việc này không?”
Tử Tề chưa hiểu chuyện gì. Hiểu Khiết lấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ra, cười rạng rỡ, “Anh muốn cầu hôn em?”
Tử Tề sững sờ, quên mất chiếc nhẫn dành cho Quý Tinh bị cô ta cho vào ly sâm panh.
Còn Quý Tinh dưới gầm bàn cũng kinh ngạc tới mức phải bụm miệng lại.