Bất tri bất giác, những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt nàng. A Đào rót thêm một chén rượu hoa đào, uống cạn. Tần Hoa không rõ có phải vì hắn đã say, chỉ là trên đôi môi anh đào ẩm ướt kia còn vương lại những giọt rượu hoa đào.
A Đào tự uống say, nàng lấy tay đỡ lấy đầu đang dần trĩu nặng, mái tóc đen bị lãnh phong thổi loạn, vài sợi khẽ vương trên khuôn mặt trắng mịn, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ mê người.
Tần Hoa uống một chén lại một chén, đến khi bầu rượu đã cạn bèn đứng dậy bước đến bên cạnh A Đào. Khuôn mặt nàng tựa cánh hoa đào, tiếu ý trên môi như có như không, một cơn gió nhẹ thoảng tới, mùi hương trên người A Đào phả vào mặt, khiến lòng người rung động. Tần Hoa cúi người, vươn tay nâng cằm A Đào, bắt gặp ánh mắt nàng mơ màng như muốn nói điều gì, vội vã dùng môi mình phủ lên đôi môi anh đào kia, triền miên gặm nhấm. Thấy thân thể A Đào hơi nhũn ra, tần Hoa lưu luyến không nỡ rời đôi môi đào hương, khẩn trương ôm lấy eo nàng, ôm về phòng… Nhẹ nhàng đặt A Đào lên giường, Tần Hoa hạ màn che xuống, bên trong chỉ còn lại một màn phong cảnh kiều diễm.
Khi Tần Hoa tỉnh lại, A Đào đã không còn đây. Trong lòng hắn bỗng thấy như mất mát điều gì, điên cuồng tìm nàng khắp cung, nhưng không có kết quả.
Trong lòng Thanh Liên không nỡ: “Cung chủ… thực ra sáng nay thuộc hạ có gặp A Đào cô nương.”
Tần Hoa vừa nghe thấy liền cả giận nói: “Sao ngươi không nói sớm. Nàng đã đi đâu?”
“Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm. Thế nhưng A Đào cô nương có nói nàng phải về nhà…” Lời còn chưa dứt, Tần Hoa đã rời đi.
Tần Hoa vẫn còn nhớ nơi lần đầu tiên hắn gặp gỡ A Đào — Đào Hoa lâm, nhớ đến lời nói của nàng: Mỹ nhân, ta rất thích ngươi. Tần Hoa như thấy tiếng cười của A Đào văng vẳng bên tai, sâu đến tậm tim.
Tại Đào Hoa lâm quen thuộc, lúc này, A Đào đang cùng Mộ Ngân tranh nhau… một cây trâm hoa đào.
“Hồ Ly thối, đưa ta cây trâm!” A Đào tức giận cao giọng nói.
“Không trả, tuyệt đối không trả!” Mộ Ngân cũng lớn tiếng nói.
“Hồ Ly thối, ngươi không phải quân tử.”
“Ta vốn không phải nha.”
“. . . . . .”
Tần Hoa bước đến rừng đào liền bắt gặp một màn này, thấy nam tử kia đoạt lấy cây trâm hắn tặng cho A Đào, còn buông lời trêu đùa nàng, Tần Hoa tức giận nói: “Một con Hồ Ly nho nhỏ mà dám bất kính với nương tử của ta?”
Mộ Ngân nhìn Tần Hoa, đôi bên phẫn hận đối diện… Một lát sau, A Đào thấy bọn họ không chút động tĩnh, dường như ngộ ra điều gì, vội lớn tiếng nói: “Các ngươi… các ngươi… các ngươi không phải là nhất kiến chung tình đấy chứ!”
“. . . . . .”
Tần Hoa cùng Mộ Ngân thấy hắc tuyến bay đầy trời.
“A Đào, theo ta trở về.” Tần Hoa mỉm cười nhìn A Đào.
A Đào làm bộ ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói với Tần Hoa: “A Hoa, chàng trước nghiêm túc trả lời ta một số chuyện.”
Tần Hoa mỉm cười: “Được.”
“Chàng không ngại ta là yêu sao?”
“Không ngại.”
“Thế nhưng mệnh của ta dài hơn chàng… Chàng cũng không ngại?”
“Một đời cũng đủ hài lòng.”
“Vậy chàng có thích ta hay không?”
“Thích.”
“Thế nhưng… không phải chàng thích Tiêu Linh sao?”
“Ta có từng nói qua thích Tiêu Linh khi nào? Ta luôn coi Tiêu Linh là sư muội, tìm ra Tiêu Linh là trách nhiệm của ta, cũng là lời sư phụ dặn dò trước lúc lâm chung. Nay ta đã tìm thấy Tiêu Linh, thấy muội ấy còn rất hạnh phúc, còn gì phải lo lắng? Thế nên, A Đào, ta rất thích nàng.”
A Đào nhào vào lòng Tần Hoa, hít một ngụm mùi hương bạc hà quen thuộc: “A Hoa, ta cũng thích chàng… Ta thú chàng có được không?”
Mặt Tần Hoa đầy hắc tuyến, gõ đầu A Đào một cái: “Là ta thú A Đào mới đúng. Đầu nhỏ của nàng rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? A Đào ngốc.” Dứt lời bèn ôm lấy nàng hồi cung.
Mộ Ngân vội vàng theo sau: “Đúng là kẻ thấy sắc quên bạn, hai người các ngươi chờ ta một chút —”