Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Trường Tôn lão viên ngoại, cũng là ngày nhận quà của mười hai tên tôn tử, trong lòng hắn trừ bỏ vui sướng còn có thêm chờ đợi.
Ngồi ở vị trí nhân vật chính, Trường Tôn lão viên ngoại nghển cổ hy vọng mấy đứa cháu yêu đúng hạn trở về, hơn nữa càng làm hắn vui vẻ là: bên người mỗi tôn tử đều dẫn theo một vị thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, xấu hổ e lệ!
Hắn biết, hắn vẫn luôn luôn kiêu ngạo về mười hai tôn tử, nhất định chúng sẽ không làm hắn thất vọng .
Chỉ thấy từng vị anh tài xuất sắc vui mừng đi vào đại sảnh, ôm eo mỹ nhân , nối đuôi nhau đi lên trước nói lời chúc thọ làm Trường Tôn lão viên ngoại cười đến toe toét.
“Thế nào? Gia gia không sai đi? Nhớ rõ năm trước các ngươi người người lẩm bẩm, cau mày rời đi, như thế nào lúc này vẻ mặt tất cả là đều hạnh phúc?”
Mười hai người bị Trường Tôn lão viên ngoại nói trúng đều cúi đầu cười, trên mặt dào dạt hạnh phúc tươi cười như thế nào cũng dấu không nổi.
Nhìn quang cảnh sung sướng trước mắt, Trường Tôn lão viên ngoại vui mừng mà nghĩ: rốt cục giải quyết xong tâm nguyện của ái thê rồi!
Lúc này, Trường Tôn lão viên ngoại, nghe thấy từ xa xa truyền đến tiếng cười ôn nhu quen thuộc của Trường Tôn lão phu nhân, trong tiếng cười mang theo thỏa mãn. . . . .