“Đừng cử động!” Trường Tôn Kiệt khàn khàn nói nhỏ.
Sở Mộng Sanh cả người đột nhiên run lên, cảm giác tê dại mãnh liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân, kỳ dị khiến nàng sợ hãi, theo bản năng kinh hoảng kêu: “Đừng như vậy, ngươi làm như vậy chẳng phải là vi phạm lễ phép ngươi luôn luôn coi trọng sao !”
Nàng những lời này thật đúng là bừng tỉnh người trong mộng. Thoáng chốc, Trường Tôn Kiệt cứng đờ thân mình, động tác xoa nắn trong tay cũng nhất thời dừng lại, từng ngụm từng ngụm hô hấp, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, sắc dục sâu nùng ở hai tròng mắt, thẳng tắp nhìn Sở Mộng Sanh, dùng thanh âm cực lực tự chế nói:
“Nàng nói đúng, chúng ta quả thật không thể làm như vậy, nếu hiện tại không lập tức đình chỉ, ta sợ ta không khống chế được chính mình.”Nói xong,vì nàng mà cài lên nút áo , hắn không khỏi tự giễu: chính mình khi nào thì biến thành một cái đăng đồ tử lỗ mãng? Một khắc trước còn nộ khí đằng đằng trách phạt nàng, ngay sau đó lại khẩn cấp đem nàng ôm vào lòng, nhấm nháp ngọt ngào của nàng.
Sở Mộng Sanh thử ngồi dậy, mông truyền đến tư vị đau đớn làm nàng nhịn không được nhíu mi kinh hô.
Trường Tôn Kiệt đau lòng hỏi: “Mông đau lắm hả?”
Sở Mộng Sanh bĩu môi, tức giận lườm hắn một cái, hắn căn bản là biết rõ còn cố hỏi. Nếu đánh nàng, làm sao còn giả bộ dạng quan tâm không nỡ. Hừ! Hắn căn bản là diễn trò thôi.
Thấy nàng mếu máo, bộ dáng đáng thương, Trường Tôn Kiệt không nói hai lời liền đem nàng lật lại.
Hắn chợt cảm thấy đau lòng, nhíu mày, hắn đã thật cẩn thận khống chế lực, không nghĩ tới vẫn là nặng như vậy! Trường Tôn Kiệt tuy là thương nhân, nhưng cũng là người tập võ, lực đạo tự nhiên so với người thường sẽ nặng hơn, mà nàng là một tiểu mỹ nhân yếu ớt, hắn nhịn không được ở trong lòng âm thầm trách cứ chính mình.
Sở Mộng Sanh không nghĩ tới hắn lại đột nhiên cởi quần của nàng, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt. Hai má nóng rát không thôi. Này đăng đồ tử đáng giận, như thế nào luôn tùy tiện thoát quần áo của nàng, nhìn chằm chằm nàng như thế này, thật sự là mắc cỡ chết người, này. . . . . . về sau bảo nàng như thế nào lập gia đình?(S : Aizz aizz , gia đình đấy , còn muốn đi đâu lập nữa hả nàng)
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì? Sao cởi quần của ta?” Nàng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa nóng vội kêu la, hơn nữa nhịn không được bắt đầu uốn éo người.
“Chớ lộn xộn!” Trường Tôn Kiệt dễ dàng chế trụ eo nàng, “Ta muốn bôi thuốc cho nàng.” Nói xong lập tức từ trong ngực áo lấy ra cái bình sứ nhỏ, đem thuốc mỡ hơi mờ vẽ loạn trên da thịt sưng đỏ .
Dù xấu hổ muốn chết nhưng Sở Mộng Sanh không thể không thừa nhận, thuốc mỡ xác thực giảm bớt không ít đau đớn cùng không khoẻ của nàng.
Một lần nữa thay nàng sửa sang lại xiêm y, Trường Tôn Kiệt cẩn thận đem nàng lật người! Cúi mặt, ôn nhu yêu thương vuốt ve hai má nàng đỏ hồng vì xấu hổ, nhẹ nói: “Thực xin lỗi, ta không nên xuống tay nặng như vậy.”
Hắn biểu tình chân thành này Sở Mộng Sanh chưa bao giờ thấy qua , nàng phát hiện hắn kỳ thật bộ dạng tốt lắm, có một loại tuấn mỹ dương cương, mà nàng không tự chủ si ngốc nhìn hắn, chăm chú nhìn thật sâu bên trong, thù mới cùng hận cũ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau một lúc lâu, ý thức được chính mình kinh ngạc xem hắn, nàng nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, ấp úng mở miệng: “Đánh đã đánh, hiện tại mới nói xin lỗi, ngươi không biết là thừa sao?”
Trường Tôn Kiệt hơi hơi nhíu mi nói: “Nàng không nên mắng chửi người thô lỗ như vậy… cái gì giết ngàn đao, quỷ đoản mệnh, là ai dạy nàng? Ta tin Sở phu nhân sẽ không như dạy bảo khuê nữ của mình cái này.”
Sở Mộng Sanh cắn cắn môi dưới, chột dạ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nương cho tới bây giờ không dạy ta, là ta từ. . . . . . từ trên đường nghe được .”
Trường Tôn Kiệt không vui chau nhanh lông mày, nghiêm túc ra lệnh: “Về sau nàng không được tùy tiện xuất môn, lại càng không được học người ta lời nói lỗ mãng bất nhã nữa!”
Hắn là thưởng thức dũng khí của nàng, tinh thần phấn chấn bồng bột của nàng không giống người thường, nhưng này cũng không đại biểu nàng sẽ không tuân thủ nữ tắc.
“Này bản ‘ nữ giới ’ nàng vẫn phải hảo hảo mà nghiên tập, ba ngày sau phải đọc lại cho ta nghe.” Hắn bổ sung một câu.
Sở Mộng Sanh nghe vậy xanh lớn mắt, không dám tin nhìn hắn. Người này nói như thế nào biến sắc mặt liền biến sắc mặt? Một khắc trước còn ôn nhu dỗ nàng, ngay sau đó liền lại nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn, mệnh lệnh, nàng mới vừa rồi còn cảm thấy kỳ thật hắn không xấu, mà rất ôn nhu . Hừ! Hắn căn bản vẫn là tên quỷ không thú vị ,còn nghiêm túc chán ghét, hảo cảm vừa có lập tức lại chạy mất.
“Ta không muốn xem! Càng không có khả năng đọc thuộc. Ngươi đừng ép ta!” Nàng mở miệng, không chịu thỏa hiệp cự tuyệt.
Trường Tôn Kiệt híp mắt: “Nàng không thể không xem, đây là mệnh lệnh của ta .” Kiên định lại tự tin giống như cho rằng nàng nhất định sẽ vâng theo.
Sở Mộng Sanh căm giận nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, nói : “Ta không nghe, ngươi có năng lực làm gì ta? Ngươi đã nói sẽ không đánh ta, chẳng lẽ là gạt người ?”
Trường Tôn Kiệt thật sự không giận, chính là miễn cưỡng trả lời: “Ta nói không đánh nàng, sẽ không đánh nàng, tin ta đi, ta có rất nhiều biện pháp hay hơn để phạt nàng.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng hù dọa người, ta mới không sợ đâu!” Nàng phô trương thanh thế trả lời.
Trường Tôn Kiệt không nói gì, chỉ tươi cười tà tứ , quỷ mị trong tròng mắt đen lóe sáng, bộ dáng kia làm cho Sở Mộng Sanh nhất thời lạnh xương sống, bất an trong lòng dâng lên.
Ngay tại nàng thân thủ chuẩn bị đẩy hắn ra thì Sở Mộng Sanh như bị tia chớp bổ trúng, cả người không thể động đậy, mặt đỏ bừng bừng.
Trường Tôn Kiệt cố ý xoa nắn phủ nắm bên trong, Sở Mộng Sanh nhịn không được phát ra thanh âm thân ngâm khó chịu, toàn thân lại có cảm giác khác lạ dâng trào.
Phản ứng của nàng toàn bộ bị Trường Tôn Kiệt thu vào trong mắt, hắn chậm rãi giơ lên một tia đắc ý cười. Mới vừa rồi thân mật tiếp xúc, nàng đối sắc dục xa lạ vô cùng sợ hãi, đối với tiếp xúc của hắn không có năng lực chống đỡ, đúng là lợi thế dễ dàng khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời.
“Thích loại cảm giác này ư, nàng thấy thoải mái hay khó chịu?” Hắn cúi mặt xuống, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Có muốn ta tiếp tục loại tra tấn ngọt ngào này?”
“Như vậy nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, hảo hảo đem bản ‘ nữ giới ’ này đọc thuộc rồi thực hiện , được không?” Hắn mỉm cười, động tác trên tay vẫn chưa từng gián đoạn.
Sở Mộng Sanh căn bản không thể tự hỏi, chỉ có thể gật đầu như băm tỏi, liên thanh kêu: “Ta nghe! Ta nghe là được, ngươi nhanh thả ta đi.”
Trường Tôn Kiệt lúc này mới hài lòng buông tay,nắm chiếc cằm mảnh khảnh của nàng kéo lên, trên gương mặt thanh tú là đôi thủy mâu sương mù, phút chốc, cơ thể hắn nhất thời dâng lên một cỗ liệt tình hỏa thiêu đốt, cơ hồ muốn cắn nuốt hắn, đốt cháy hắn. . . . .
Lồng ngực của hắn cấp tốc phập phồng, hô hấp dồn dập. Không nghĩ tới chính mình chơi với lửa có ngày chết cháy! Vốn chỉ là muốn nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hoàn toàn phục tùng hắn, thế nhưng chính hắn cũng lâm vào lưới sắc dục.
Miễn cưỡng bình ổn nhịp thở, thần sắc hắn mỉm cười mặt không thay đổi buông Sở Mộng Sanh, đồng thời đứng dậy, cùng nàng rớt ra khoảng cách, rời xa hơi thở nàng thản nhiên chứa hương thơm nhu phức cùng thân thể mềm mại.
Sở Mộng Sanh vẫn có chút mê mang, hai chân mềm yếu, cơ hồ muốn đứng không vững. Một hồi lâu sau, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ tới vừa mới bị hắn khinh bạc, còn lấy bộ dáng tà tứ uy hiếp nàng, gương mặt nháy mắt xẹt qua một chút thẹn thùng giận hờn.
Nhưng mà, nàng nhờ vậy mới biết, hắn không phải là chính là nam nhân mà ban đầu nàng cho rằng không thú vị, nghiêm túc, bởi vừa rồi hắn có vẻ thập phần tà mị nguy hiểm, vẻ mặt cùng tà khí phát tán ra như vậy, là nàng chưa từng xem qua trên người nam nhân đã từng tiếp xúc khác, ngay cả Trầm đại ca cũng không có.
Thời điểm này, nàng bắt đầu có chút hoang mang, đối với hắn sinh ra chút lòng hiếu kỳ. Nhưng rất nhanh , nàng bỏ ý nghĩ này qua một bên, hắn là người như thế nào cùng nàng không quan hệ, tâm tư của nàng hẳn là toàn bộ đặt ở trên người Trầm đại ca mới đúng. Nhiều ngày như vậy không gặp hắn, hắn có thể hay không đã quên nàng, sau đó ôn nhu ân cần với tiểu sư muội Lục Phượng Nghi của hắn?
Nghĩ tới điều này, nàng không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt,lời nói của Tiểu Tước nháy mắt hiện lên trong đầu nàng, Trầm đại ca thật sự sẽ thú Lục Phượng Nghi sao? Không, sẽ không ! Hắn luôn luôn đối tốt với nàng, tán thưởng nàng xinh đẹp, nàng tin tưởng hắn đối với nàng là có cảm tình .
“Nàng đang ngây ngốc cái gì?”
Khi nàng trầm ngâm trong suy nghĩ thì thanh âm trầm thấp của Trường Tôn Kiệt vang lên, hắn đã khôi phục nghiêm túc ngày thường, khuôn mặt cương nghị kiên định đã không thấy dấu vết sắc dục đâu nữa.
Sở Mộng Sanh bị hắn hỏi như vậy, bỗng dưng hoàn hồn. Nàng nhìn hắn, trong lòng bất mãn lại dần dần ngẩng đầu, là tại hắn! Nàng mỗi ngày bị cấm túc trong Sở gia trang, không thể gặp Trầm đại ca, hắn phá hủy chuyện tốt của nàng.
Trường Tôn Kiệt không phát hiện biểu tình nàng khác thường , chính là bưng khuôn mặt, đem”Nữ giới” đưa tới trước mặt nàng, lạnh lùng báo:
“Đừng quên ta nói vừa nãy… ba ngày sau, ta sẽ hỏi nàng nội dung quyển sách này, hi vọng nàng có thể đối đáp trôi chảy.”
Sở Mộng Sanh vốn định kháng cự, nhưng linh quang trong đầu đột nhiên chợt lóe, nàng hiểu được chính mình nếu cùng hắn cứng đối cứng, người thiệt sẽ là nàng, nàng không ngại trước lá mặt lá trái, làm hắn lơi lỏng trông giữ. Sau đó tìm thời cơ chuồn ra ngoài phủ đi tìm Trầm đại ca. Không sai, cứ làm thế đi, nếu không nàng vĩnh viễn cũng gặp không được Trầm đại ca, còn phải trơ mắt nhìn hắn thú Lục Phượng Nghi làm thê tử.
Chủ ý đã định, nàng thân thủ tiếp nhận sách, lộ ra tươi cười dịu ngoan hiếm có, tràn đầy tự tin nói: “Ta nhất định sẽ đem quyển sách này đọc thuộc, ngươi chờ xem đi!”
Trường Tôn Kiệt có chút giật mình trước thái độ của nàng, hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, mới gật gật đầu, nói : “Tốt lắm, ta chờ xem nàng.”
Nói xong, hắn không hề liếc nhìn nàng một cái, lập tức xoay người rời khỏi thêu các.
Đợi hắn đi rồi, Sở Mộng Sanh nở nụ cười giả tạo cổ quái tinh nghịch. Đem quyển sách này đọc thuộc, đối với nàng mà nói quá dễ dàng, việc quan trọng trước mắt đó là cẩn thận suy nghĩ nên dùng phương pháp gì chuồn êm xuất phủ. . . . . .
Ngày hè nắng chói chang, cùng với tiếng ve kêu chít chít , trong hậu hoa viên Sở gia trang, từng đóa sen nở rộ, chợt có gió nhẹ thổi tới, nước ao nổi lên từng trận gợn sóng, cánh hoa đón gió run rẩy, trong không khí truyền đến hương hoa sen tươi mát, khiến người ta nhất thời quên mất thời tiết khô nóng mùa hè.
Trên ghế đá bên hồ bơi là một đạo thân ảnh tinh tế mềm mại , khuôn mặt thanh tú giơ lên một chút thản nhiên cười, dừng ở hoa sen nở rộ trong ao. . . . . .
Liễu Trí Khiêm tay cầm quạt xếp, ưu nhàn thưởng thức cảnh sắc vui vẻ trong vườn hoa, đập ngay vào mắt hắn là cảnh mỹ nhân ngắm hoa đẹp như tranh vẽ, hắn không khỏi bị hấp dẫn, hai chân bất tri bất giác đi đến bên cạnh giai nhân.
Ánh mặt trời xen kẽ qua các cành dương liễu bên hồ, rơi lên thân ảnh Lý Hương Quân ôn nhu, đem dung nhan nàng trắng nõn chiếu rọi càng thêm phấn nộn động lòng người.
Liễu Trí Khiêm tán thưởng đánh giá giai nhân, Lý Hương Quân dung mạo mặc dù không bằng Sở Mộng Sanh kiều diễm động lòng người, nhưng lại có bộ dáng thướt tha độc đáo. Trầm tĩnh thanh nhã, thực giống với hoa sen thanh khiết trong ao nhỏ khiến người ta mê say, làm cho hắn dâng lên một ý tưởng âu yếm”Đem giai nhân ôm vào trong lòng”.
Nhận thấy được có người nhìn chăm chú vào nàng, Lý Hương Quân bỗng dưng xoay người lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của Liễu Trí Khiêm tao nhã hữu lễ lại khó nén ái mộ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ bừng, tim đập không tự chủ nhanh hơn.”Liễu công tử.” Nhẹ nhàng kêu, nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi cũng tới ngắm hoa sao?”
Liễu Trí Khiêm thấy nàng thẹn thùng, khuôn mặt càng thêm quyến rũ động lòng người, trong lòng không khỏi rung động, ôn nhu trả lời: “Tại hạ chính là tùy ý đi một chút, không nghĩ tới lại thấy được cảnh đẹp tựa tranh vẽ thế này.”
Lý Hương Quân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hoa sen, “Hồ sen này xác thực động lòng người, làm cho người ta lưu luyến không muốn dời.” Nàng cho là hắn ám chỉ vẻ đẹp hoa sen, liền đồng cảm đáp lại một câu.
Liễu Trí Khiêm tuấn mỹ ôn nhu nở nụ cười, kìm lòng không đậu nói: “Hoa sen tuy đẹp, nhưng vẫn không đánh lại nổi nụ cười giai nhân, Lý cô nương tồn tại làm cho cả vườn hoa sen càng tăng thêm thanh khiết đẹp vạn phần, đây mới là chỗ động lòng người trong tranh.”(TN: xùy, dẻo mỏ)
Lý Hương Quân đỏ ửng mặt càng ngày càng đậm, ca ngợi của hắn tuy rằng hàm súc, cũng rất dễ hiểu, hắn đối với nàng cũng có cùng hảo cảm nàng đối với hắn, phát hiện này khiến nàng nhịn không được kinh hỉ trong lòng.
Lần đầu gặp mặt, nàng liền đối với hắn dung nhan tuấn mỹ nho nhã sinh ra tình cảm, cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc, đã nhiều ngày ở chung, thấy hắn đọc đủ thứ thi thư, tài hoa dào dạt càng làm cho nàng ái mộ không thôi, hơn nữa hắn làm người rất thân thiện, nàng không khỏi đối với hắn nảy sinh tình cảm, một lòng sớm treo sự chú ý lên hắn.
Nay, hắn đối với nàng tỏ vẻ cũng thích nàng, sao nàng không thể vừa mừng vừa sợ cho được? Trái tim thẳng thắn đập loạn không ngừng.
“Liễu công tử, ta. . . . . .” Nàng ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẹp si ngốc nhìn hắn, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy ái mộ, lại mang theo một cỗ e lệ làm người ta yêu thương .
Liễu Trí Khiêm không khỏi có chút choáng váng, hắn không phải không thừa nhận chính mình đã động tâm đối với nàng. Cho dù điều này ảnh hưởng tới tự do của hắn, nhưng hắn vẫn không thể kháng cự tình yêu như xuân tuyền cuồn cuộn không dứt dày đặc trong lòng.
Khi nàng khẽ gọi, hắn lại như ma nhập tiến lại gần, đi tới trước mặt nàng, hai người mặt phi thường áp sát chăm chú nhìn nhau.
“Lý cô nương.” Hắn trầm thấp tiếng gọi.
Vừa lúc đó, Trường Tôn Kiệt đầy bụng tâm sự đi vào vườn hoa, xa xa liếc về thân ảnh Liễu Trí Khiêm , liền kêu lên tiếng: “Trí Khiêm, nguyên lai ngươi ở nơi này, ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi.”
Chưa nói xong hắn đã nhanh chóng đi về phía Liễu Trí Khiêm, lại gần mới nhìn rõ bên cạnh hắn còn có người khác, người nọ là biểu tiểu thư Sở gia văn tĩnh đoan trang —— cô nương Lý Hương Quân.
Trường Tôn Kiệt la lên, đem hai người đang lâm vào ma trận đánh thức tỉnh. Lý Hương Quân hai gò má đỏ bừng, ngay lập tức cúi đầu, lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách giữa mình cùng Liễu Trí Khiêm.
Liễu Trí Khiêm không khỏi cảm thấy ảo não, ở trong lòng nguyền rủa, nhưng ánh mắt thâm tình thủy chung không rời khỏi Lý Hương Quân.
Trường Tôn Kiệt đi vào trước mặt hai người, xem sắc mặt đỏ hồng của Lý Hương Quân cùng với Liễu Trí Khiêm, hắn là người thông minh lập tức hiểu được tình huống trước mắt là thế nào, chỉ sợ hắn đã trở thành kỳ đà phá hư chuyện tốt của người ta rồi.
“Lý cô nương.” Trường Tôn Kiệt mỉm cười tiếp đón,không thèm để ý Liễu Trí Khiêm xem thường.
Lý Hương Quân ngại ngùng ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Trường Tôn công tử, ngươi cùng Liễu công tử có việc trò chuyện với nhau, kia. . . . . . Ta cáo từ trước.”
Dứt lời, nàng hơi hơi phúc thân, lại cúi đầu, vội vàng xoay người rời đi.
Liễu Trí Khiêm chỉ có thể ngơ ngác nhìn thân ảnh nàng xa dần , thẳng đến bóng lưng của nàng biến mất ở cuối hành lang gấp khúc. . . . . .
“Không nghĩ tới động tác của ngươi nhanh như vậy, lập tức cùng Sở gia biểu tiểu thư tiến triển đến tình đầu ý hợp .” Trường Tôn Kiệt vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn bộ dáng ngu ngơ , chế nhạo nói.
Liễu Trí Khiêm thu hồi tầm mắt. Miễn cưỡng liếc mắt, trả lời: “Này có cái gì kỳ lạ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Trường Tôn Kiệt kinh ngạc khơi mào lông mày, “Ta nhớ ngươi thường nói yêu thích tự do không cần giai nhân, như thế nào bỗng nhiên đổi tính rồi?”
Liễu Trí Khiêm khí định thần nhàn xòe chiết phiến, từ từ lay động, thẳng thắn trả lời: “Hiếm khi gặp được giai nhân tú lệ thanh nhã như vậy, huống chi lại thích mình, cứ như vậy bỏ lỡ thật sự đáng tiếc, ta thừa nhận suy nghĩ của ta có chút cải biến.”
Hắn vẻ mặt thỏa mãn cười, làm Trường Tôn Kiệt không khỏi cảm thấy có chút ghen tị. Lý Hương Quân dung mạo thanh tú, tính tình dịu dàng nhàn thục, đúng là thê tử điển hình trong lý tưởng, thế mà gia gia lại chọn Sở Mộng Sanh chứ không phải Lý Hương Quân, thực tế này khiến hắn ảo não không thôi. Không ngờ Trí Khiêm may mắn như vậy, có thể gặp được nữ tử tài đức dung mạo vẹn toàn.
“Ngươi tốt lắm, gặp cái nữ tử ôn nhu! Mà ta lại thú phải nha đầu dã tính bất tuân lại bướng bỉnh!” Hắn nhịn oán giận.
Liễu Trí Khiêm nhếch miệng cười, vui vẻ nói: “Nàng cũng không tệ như ngươi nghĩ đâu. Sở Mộng Sanh tuy rằng bướng bỉnh tinh quái lại tùy hứng , dung mạo thanh tươi, thân thể lại thướt tha động lòng người, nàng chính là so với nữ tử bình thường có chủ ý riêng, thông minh hơn, gọt giũa qua một thời gian, tuyệt đối là một khối danh phù kỳ thực thượng đẳng mỹ ngọc a.”
Trường Tôn Kiệt khinh xuy thanh âm, “Ngươi nói thì đơn giản, đã nhiều ngày đến nay dạy dỗ nàng làm cho ta bị đả thương nghiêm trọng, lúc trước ngươi vỗ ngực cam đoan, nói cái gì tên của nàng vừa đẹp vừa có khí chất, xác định là một mỹ nhân dịu dàng nhàn thục, kết quả đâu? Lời của ngươi sao ta có thể nào lại tin tưởng nữa!”
“Ai nha! Đừng nói như vậy, này có thể đả thương lưỡng hòa khí huynh đệ chúng ta.” Liễu Trí Khiêm thân thủ vỗ một cái bờ vai của hắn cười nói: “Kỳ thật, nữ tử như Sở Mộng Sanh có cá tính như vậy cũng không phải không tốt, vấn đề là ở chỗ chính ngươi có thể hay không chấp nhận, không cần để ý đến ánh mắt người ngoài thế nào.”
Trường Tôn Kiệt phút chốc nhăn mày, nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì! Muốn trở thành con dâu của Trường Tôn gia sao có thể tùy tiện, tùy hứng làm bậy.”
Liễu Trí Khiêm thấy hắn kiên trì như thế, không khỏi thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói: “Nàng nếu thật biến thành thê tử trong cảm nhận lý tưởng của ngươi, ngươi chưa chắc đã cảm thấy vui vẻ. Nếu không, thành Lạc Dương còn nhiều danh môn khuê tú dịu dàng nhàn thục, làm sao ngươi lại không chọn trúng người nào?”
“Ta không hiểu ý tứ của ngươi.” Trường Tôn Kiệt nghiêm mặt nói.
Liễu Trí Khiêm lắc lắc đầu, “Ngươi không phải không biết, mà là không muốn biết. Quên đi! Ngươi đã kiên trì, ta không ngại dạy ngươi một cái phương pháp, để nàng có thể sớm ngày phù hợp với yêu cầu của ngươi.”
“Phương pháp gì?”
Liễu Trí Khiêm thần bí cười, “Nghĩ biện pháp làm nàng yêu ngươi! Yêu là vũ khí tốt nhất để thay đổi một người.”
Trường Tôn Kiệt trầm tư một chút, chau mày, “Đây căn bản không có khả năng, nàng phi thường chán ghét ta, hơn nữa, nghe nói nàng đã có ý trung nhân, là Trầm Thuộc Vũ đại đệ tử một võ quán trong thành.”
“Ngươi không thử làm sao mà biết được. Ngươi so với Trầm Thuộc Vũ đâu kém cạnh, chỉ cần thay đổi bộ dáng, sắc mặt đừng cứ nghiêm nghị mãi, học nói lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng vui vẻ một chút, cộng thêm bề ngoài xuất chúng, nữ nhân nào không thể dễ như trở bàn tay?”
Muốn hắn lấy lòng nàng? Nghe thật chán ghét? Không, hắn làm không được!
“Ta làm không được!” Hắn chém đinh chặt sắt trả lời.
Liễu Trí Khiêm chán nản, hắn nhịn không được liếc mắt, tức giận nói: “Một khi đã như vậy, ngươi hãy đợi đến ngày nào đó nàng thừa dịp ngươi vô ý sẽ cùng tên họ Trầm làm tiểu bạch kiểm bỏ trốn đi!”
Trường Tôn Kiệt nhất thời giận tái mặt, con ngươi đen hiện lên một chút hung ác nham hiểm “Ta sẽ không để cho nàng có cơ hội này.”
Liễu Trí Khiêm chưa từng gặp qua bộ dáng hắn âm trầm như bây giờ , không khỏi ngẩn người, lập tức như là nghĩ thông suốt gì đó, khóe miệng hắn mỉm cười, tiếp theo giả bộ chịu không nổi nói: “Ta xem quên đi, nàng nếu không phải điển hình thê tử mà ngươi muốn, chúng ta không ngại dẹp đường hồi phủ, thỉnh Trường Tôn lão thái gia lại chọn người khác hợp với ngươi hơn, ngươi cũng không cần hao tổn tâm trí lớn thế này, chúng ta đi nói với Sở lão gia, chuẩn bị trở về Lạc Dương.”
Nói xong, hắn lập tức kéo cánh tay Trường Tôn Kiệt hướng đại sảnh.
Ai ngờ, Trường Tôn Kiệt không nhúc nhích, khuôn mặt nhăn nhó .
“Không cần!” Trường Tôn Kiệt thét lên: “Nếu nàng là do gia gia lựa chọn , ta liền nhất định thú nàng, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, ta bắt nàng phục tùng, ngoan ngoãn làm thê tử của ta!”
Nhìn hắn bộ dáng còn thật sự khí phách, Liễu Trí Khiêm nhịn không được ở trong lòng cười trộm, xem ra Sở Mộng Sanh đã bắt được tim hắn, chính là hắn vẫn không biết. Theo hiểu biết của Liễu Trí Khiêm đối với hắn, hắn tuyệt sẽ không ủy khuất chính mình thú một nữ tử chính mình không thích thậm chí chán ghét, cho dù đó là người Trường Tôn lão thái gia tự mình chọn lựa.
“Ngươi làm gì phải cố chấp, ta tin tưởng Trường Tôn lão thái gia sẽ hiểu thôi .” Liễu Trí Khiêm cố ý bỏ thêm câu này.
“Đừng nữa nói! Chuyện này ta đã quyết định.” Trường Tôn Kiệt khẩu khí kiên quyết “Không thể nghi ngờ “.
Hừ! Hắn sẽ không theo lời nói của Liễu Trí Khiêm buông tha Sở Mộng Sanh, cho nàng như mong muốn chạy về phía Trầm Thuộc Vũ. Không,chỉ cần nghĩ thôi, hắn liền cả người không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, cho nên hắn tuyệt không thả nàng!
Liễu Trí Khiêm thấy thế, cố nén ý cười từ đáy lòng, rất có thâm ý mở miệng: “Ngươi cố ý thú nàng làm vợ. Thật là bởi vì không muốn trái ý của Trường Tôn lão thái gia sao?”
“Ngươi những lời này là ý gì?” Trường Tôn Kiệt không vui khơi mào lông mày, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta yêu cái nha đầu nôn nôn nóng nóng lại tùy hứng kia?”
Liễu Trí Khiêm thức thời khoát khoát tay, cười cười nói: “Những lời này là ngươi nói, ta chưa nói! Chẳng qua. . . . . . Ngươi không biết là ngươi kiên trì như vậy, thật sự có chút kỳ quái sao? Ta là hoài nghi, chính là hoài nghi a. . . . . .” Hắn vừa nói, một bên lén lút lui về sau, rút lui thẳng đến tới khoảng cách an toàn, hắn mới nói tiếp: “Ngươi đã tự mình nói như vậy, ta cảm thấy ngươi thật sự có khả năng yêu Sở Mộng Sanh, hơn nữa còn là yêu thật sự sâu sắc a!”
Cái gì? Hắn đang nói bậy bạ gì? Hắn như thế nào lại yêu tiểu nha đầu rắc rối kia? Hắn chính là vâng theo tâm nguyện gia gia thôi.
Trường Tôn Kiệt gầm nhẹ: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng như vậy? Liễu Trí Khiêm, ngươi nói rõ ràng cho ta!” Đợi hắn tức giận lẫm lẫm ánh mắt quét về phía Liễu Trí Khiêm thì nơi đó sớm không thấy tung ảnh của hắn.
Liễu Trí Khiêm nhanh như chớp chạy trốn khiến Trường Tôn Kiệt một bụng buồn bực không chỗ phát tiết, hắn hậm hực ngồi xuống ghế đá bên ao sen, hai con mắt tối tăm nhìn chằm chằm mặt nước….
Hắn yêu nàng? Không có khả năng ! Thành thân đối với hắn mà nói, chỉ là vì nối dõi tông đường, hắn không cho rằng tình yêu là quan trọng tất yếu , huống chi nàng cũng không phải “Hoàn mỹ nữ tử” như hắn muốn.
Kiên trì thú nàng, vì nàng là nữ tử gia gia tuyển định, không còn có nguyên nhân khác. Hắn quả thật muốn nàng, nhưng này cũng không đại biểu hắn yêu nàng, càng không có khả năng như Liễu Trí Khiêm nói ‘yêu sâu sắc’, ha, quả thực là vớ vẩn đến cực điểm!(TN: haiza, ca à, dãy dụa vô dụng)
Trường Tôn Kiệt định cười trừ, lại phát hiện chính mình chết tiệt cười không nổi, mà đầu sỏ gây nên chính là tên bạn hữu kiêm huynh đệ kia.
Liễu Trí Khiêm chết tiệt! Bịa chuyện như thật, hại hắn nguyên bản đã có chút phiền lòng giờ tâm càng thêm hỗn loạn, kiêu ngạo cùng bình tĩnh biến mất không còn.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi bình ổn tâm tình phiền chán, con ngươi đen hơi hơi nheo lại nhìn về phía phương xa.
Sẽ không ! Hắn không có khả năng yêu Sở Mộng Sanh, hắn ở trong lòng không ngừng tự nói với bản thân. . . . . .