Vừa ra khỏi hành lang, Sắt Sắt biết hôm nay họ sẽ không dễ dàng thoát thân, bởi vì khi ánh mắt nàng nhìn xuống đã phát hiện Dạ Vô Yên đang ngồi ở đại sảnh dưới lầu.
Tầng dưới cùng của Yên Chi lâu là đại sảnh, trong sảnh được bài trí hơn một trăm bàn lớn nhỏ. Góc tường phía Tây còn có một sân khấu kịch chuyên dụng để các cô nương trong lâu biểu diễn tài nghệ của mình. Lúc này trên sân khấu kịch, một vị cô nương đang chơi đàn tỳ bà.
Dạ Vô Yên ngồi xa sân khấu nhất, trên chiếc bàn tròn bên cạnh cửa sổ.
Trong đại sảnh của Yên Chi lâu có những dải gấm Tứ Xuyên mềm mại rũ xuống màu hồng phấn, màu son, vàng nhạt, lộ ra sắc hương kiều diễm. Lúc này, Dạ Vô Yên một thân cẩm bào màu tối rất nổi bật thu hút mọi ánh mắt, Sắt Sắt thoáng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn.
Trong nháy mắt, tâm tư Sắt Sắt có chút chuyển biến.
Thực hiển nhiên, Dạ Vô Yên xuất hiện ở đây không phải do trùng hợp.
Nói như vậy hôm nay ở núi Hương Miểu, Phong Noãn ngoài mặt là chạy thoát từ trong tay hắn nhưng trên thực tế lại bị hắn phái người theo dõi. Có lẽ hắn muốn phóng lưỡi câu dài để câu cá lớn, tìm ra người đứng sau lưng Phong Noãn, mà nàng lại tự chui đầu vào lưới. Xem ra nàng đã xem thường tâm cơ cùng thực lực của Dạ Vô Yên, nam nhân này thật không dễ đối phó.
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn thấy Phong Noãn vẫn say rượu, cho dù nàng hận Phong Noãn nhưng cũng sẽ không bỏ hắn lại không lo. Sắt Sắt lập tức quay đầu nói khẽ với Bắc Đẩu cùng Nam Tinh: “Cẩn thận, Dạ Vô Yên đang ở đây.”
Không thể lùi bước, chỉ có thể nghênh đón kẻ địch.
Đêm nay, nàng muốn lĩnh giáo một Tuyền vương có chiến công hiển hách.
Bất quá trước tiên phải cải trang một chút, tránh để hắn nhận ra. Nhưng cải trang như thế nào đây? Sắt Sắt đang rầu rĩ, cũng không nghĩ tới trong góc hành lang Hạ Hà cô nương một thân quần áo xanh đang chờ nàng, thấy nàng thướt tha đi đến, cười duyên nói: “Công tử, ngài phải đi sao, Hạ Hà vẫn chưa hầu hạ công tử mà.”
“Hạ Hà cô nương, chẳng phải bổn công tử đang đến tìm cô nương sao?”
Sắt Sắt cười nhạt dùng cây quạt nâng khuôn mặt ngọc của Hạ Hà lên, trêu chọc Hạ Hà một chút làm nàng cười duyên liên tục . Nàng nhân cơ hội này nhào vào lòng Sắt Sắt, vành tai cùng tóc mai của hai người chạm vào nhau, hôn vào cái trên khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt.
Đến khi Sắt Sắt ra khỏi chỗ rẽ của hành lang, trên mặt đã có những dấu hôn màu đỏ, cái trán trơn bóng cũng không thể thoát khỏi. Lúc này cho dù cha mẹ đứng trước mặt nàng sợ cũng không thể nhận ra.
Hạ Hà nhìn thấy dấu hôn trên mặt Sắt Sắt nhịn không được che miệng cười, lấy từ trong tay áo chiếc khăn lau cho Sắt Sắt.
Nàng đã sớm thấy đôi môi đỏ mọng của Hạ Hà thật dày, lúc nãy cùng nàng ta thân thiết chính là vì dấu hôn này, đây là khăn che mặt tự nhiên tốt nhất nên làm sao có thể lau đi.
Hạ Hà cô nương đương nhiên không biết tâm tư của Sắt Sắt, nghe Sắt Sắt nói thì lửa tình trong lòng bốc lên. Hai chữ đơn giản “Giữ đi” làm cho nàng mừng như điên.
Sắt Sắt ôm Hạ Hà bước chậm rãi xuống đại sảnh. Sắt Sắt cao hơn so với nữ tử bình thường nên cải nam trang nhìn rất phong lưu phóng khoáng, vô cùng anh tuấn.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi theo sát phía sau Sắt Sắt, dìu theo Phong Noãn đang không ngừng nói những lời vô nghĩa hướng ra cửa.
“Vị công tử này, công tử nhà ta rất muốn kết giao bạn bè với ngài, xin mời công tử sang bên kia gặp mặt.” Trước cửa Yên Chi lâu, Kim tổng quản của Tuyền vương phủ ngăn Sắt Sắt lại, trầm giọng nói.
Sắt Sắt mỉm cười, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua bên ngoài, cảm giác được xung quanh có không ít tinh binh mai phục. Xem ra, Dạ Vô Yên so với họ đang ở thế chủ động.
Sắt Sắt cau mày cười nói: “Xin hỏi công tử nhà ngươi là vị nào?” Nàng làm ra vẻ không biết hỏi.
Kim tổng quản chỉ tay về phía bàn tròn bên cửa sổ nơi Dạ Vô Yên ngồi nói: “Xin mời!”
Sắt Sắt ôm eo Hạ Hà, vừa trêu đùa nàng vừa đi về phía Dạ Vô Yên.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi phía sau bĩu môi, còn tưởng lão đại không gần nữ sắc nên mới không cho họ đến thanh lâu, thì ra họ đã đoán sai, lúc nãy lão đại đúng là đồ háo sắc!
Sắt Sắt buông Hạ Hà ra, tao nhã ngồi đối diện với Dạ Vô Yên, thản nhiên cười nhạt nói: “Tại hạ hoàn toàn là một tiểu tử không tên tuổi, không biết vì sao công tử muốn gặp tại hạ?”
“Công tử mới vừa rồi chỉ một chưởng phá tan cây trụ, có võ công thâm hậu như vậy nên không hoàn toàn là một tên tiểu tử không tên tuổi.” Dạ Vô Yên cau mày nói.
Mái tóc được búi gọn gàng phía sau, cài một cây trâm ngọc, mắt phượng hẹp dài hơi xếch, khóe môi thản nhiên hơi nhếch lên giống như có chút vô ý cười. Lúc này trông hắn không giống như khi trở về trên người mặc chiến bào, cũng không giống như trong đêm tiệc mặc cung phục. Lúc này hắn tùy ý mặc một bộ trang phục đơn giản nhưng nhìn qua phong thái vẫn vô cùng lỗi lạc như trước.
Đôi mi Sắt Sắt không hề chớp, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Không ngờ cử chỉ thô tục ở trong phòng vừa rồi của tại hạ cũng bị công tử nhìn thấy, thật sự hổ thẹn.”
“Bản công tử rất ngưỡng mộ võ công của công tử, rất muốn cùng công tử kết bạn” Dạ Vô Yên nói thật thản nhiên, ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt, nhìn thấy những dấu hôn trên mặt nàng, ánh mắt hiện lên một vẻ khác thường.
“Kết giao bạn bè, chỉ sợ tại hạ đã trèo cao.” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
“Công tử đừng khách sáo, bản công tử xin kính ngươi một ly.” Lời Dạ Vô Yên còn chưa dứt, ngón tay đã nhẹ nhàng bắn về phía cái ly trước mặt .
Sắt Sắt nhìn thấy trước mắt mình có một tia sáng chợt lóe lên, xuyên qua chiếc ly ngọc lưu ly chứa rượu ngon màu đỏ bắn về hướng nàng.
Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên lại ra tay mau lẹ như vậy, khoảng cách của hai người rất gần, chén rượu lại bắn tới cực nhanh làm Sắt Sắt không khỏi biến sắc. Nàng biết võ nghệ của mình chỉ nghiêng về khinh công và ám khí, còn về nội lực chắc không bằng Dạ Vô Yên. Lần này nếu nàng tiếp chiêu, cho dù tiếp được cũng sẽ phá hỏng chén rượu, nàng không muốn mất mặt như vậy.
Tâm tư chuyển biến, đã có biện pháp, nàng duỗi tay áo nhẹ nhàng phất trên chén rượu cười nói: “Công tử đừng khách sáo, đáng tiếc tại hạ không uống rượu, không bằng nhường nó lại cho người sai vặt của tại hạ.”
Chén rượu ngọc lưu ly kia bị Sắt Sắt phất một cái liền chuyển hướng về phía Nam Tinh, tốc độ so với lúc nãy chậm hơn. Vừa rồi Sắt Sắt đã âm thầm hóa giải hơn nửa nội lực trên chén rượu kia.
Nam Tinh cũng rất thông minh, nhìn thấy rồi học theo, vươn một ngón nhẹ nhàng bắn vào chén ngọc đang chậm rãi phóng tới , nói: “Tạ thịnh tình của công tử nhưng tiểu nhân hôm nay cảm thấy có chút không khỏe, rượu ngon ở trước mặt cũng không thể uống, đáng tiếc đáng tiếc!”
Ngay khi hắn kêu đáng tiếc, ngón tay bắn ra một chút lực,mượn cơ hội hóa giải nội lực trên chén ngọc.
Nội lực trên chén rượu được Sắt Sắt cùng Nam Tinh liên tiếp hóa giải đã không còn sắc bén như trước, lúc đến trước mặt Bắc Đẩu, Bắc Đẩu đã trong tư thể sẵn sàng nhẹ nhàng tiếp lấy chén rượu, âm thần dùng lực làm nội lực trên chén rượu hóa giải không còn sót lại gì.
Bắc Đẩu nhẹ nhàng khéo khéo bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: “Tạ ý tốt của công tử.”
Dạ Vô Yên hiển nhiên biết mưu trí của Sắt Sắt, một chén rượu lại bị nàng cùng thủ hạ liên thủ hóa giải, rất khâm phục tài ứng biến nhanh lẹ của Sắt Sắt.
“Tại hạ tạ ý tốt của công tử, xin đáp lễ bằng một đĩa đào tô.” Ánh mắt Sắt Sắt nhìn xuống đĩa đào tô trên bàn tròn cười nói. Nàng duỗi tay áo đem cái đĩa che lại, bàn tay không chút nhàn rỗi dùng ngón tay nâng một cái đào tô lên, bắn ra từng cái từng cái một tới từng người. (đào tô: một thứ bánh làm từ trái đào)
Nàng cười nói trong sáng nhưng lại ra tay tàn nhẫn vô tình, hiển nhiên là vì hôm nay ở trên núi hắn đối với nàng tàn nhẫn vô tình. Nàng ra tay tốc độ nhanh vô cùng, góc độ cực kì chính xác, mỗi một miếng đào tô đều hướng đến đại huyệt trên người Dạ Vô Yên. *chơi ác ^^*
Nói nàng là “ám khí trùng trùng” hàng đầu cũng không phải quá phô trương, muốn so ám khí thì nàng thật ra không có gì phải sợ.