"Cho nên phải nói, dáng người của phu nhân là yểu điệu nhất." Vân Kinh Cuồng mỉm cười nói, chợt thấy vẻ mặt của Phượng Miên cứng đờ, con ngươi đen dán về hướng chiếc giường, chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng Vân Kinh Cuồng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm xấu, hắn cứng ngắc xoay người lại.
Tấm màn che trên giường đang buông xuống đã bị xốc lên, Dạ Vô Yên lạnh nhạt nằm dựa trên giường, lộ ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm giống như bầu trời không ngoài cửa sổ, đôi mắt phượng thâm thúy đen u ám híp lại, tầm mắt sắc bén như lưỡi dao. Hắn dùng ánh mắt có thể giết người kia để nhìn Vân Kinh Cuồng, không khí trong nháy mắt đông cứng lại.
Vân Kinh Cuồng nhớ tới lời nói mới vừa rồi của mình, nhất thời ngay cả thở cũng không dám. Hắn hận không thể cắn đút đầu lưỡi mình, hắn đã vẫn nhẹ nội lực của chủ tử, thế nhưng lại tỉnh dậy trước.
Nhìn xem hắn đã nói gì đây, dám ở sau lưng chủ tử mà bình luận dáng người của phu nhân.
Chủ tử cũng không phải là bình dấm chua bình thường, nay lại bị người nghe được, vậy không phải là đi tìm chết sao?
"Thật hết sức nham nhở, ngươi lại đây, bắt mạch cho bản lâu!" Khóe môi Dạ Vô Yên nhếch lên một nụ cười nhạt, lẳng lặng nói.
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhìn thong thả như không để ý chút nào, tuy nhiên, Vân Kinh Cuồng lại cảm thấy tim đập thình thịch, thầm thấy không ổn.
Bước chân hắn thật nặng nề, chậm rãi mà đi đến trước mặt Dạ Vô Yên, vươn tay ra, bắt mạch cho Dạ Vô Yên. Thật lâu sau, giọng chua chát nói: "Tay cùng chân của chủ tử còn phải tĩnh dưỡng hơn mười ngày nữa thì có thể khôi phục như thường."
“Còn bệnh phong hàn?" Dạ Vô Yên vẫn như trước duy trì khuôn mặt tươi cười ấm áp, nhưng trong con ngươi đen lại tản ra một chút khí thể nửa đông lạnh.
"Chủ tử tối hôm qua đã uống thuốc, lại một giấc thật say, bệnh tình đã giảm bớt, chỉ cần dùng thêm hai lần thuốc thì có thể khỏi hẳn." Vân Khinh Cuồng thật cẩn thận nói, khóe môi cứng ngắc, nở ra một nụ cười.
"Nói như vậy, cuối cùng thì chỗ này của ta cũng không còn cần dùng đến ngươi nữa?" Dạ Vô Yên lẳng lặng liếc mắt nhìn Vân Kinh Cuồng một cái, chân mày nhướng cao có vẻ bí hiểm.
“Sao cơ!” Nụ cười tươi tắn của Vân Kinh Cuồng nhất thời cứng đờ.
Kì thật vết thương trên chân tay của Dạ vô Yên đã khôi phục gần như hoàn toàn, nhưng mà, nay, hắn kì thật hẳn là phải nói bệnh tình của chủ thượng rất nghiêm trọng, như vậy chủ thượng mới không thể rời khỏi hắn.
Đầu óc hắn thật sự chỉ độn toàn đá!
Trong lòng Vân Kinh Cuồng thật hối hận mà! "Chủ thượng, này..." Vân Kinh Cuồng thảm thương cười: "Cái kia...kì thật bệnh của người..."
"Thật là lông bông, nếu ta nhớ không lầm thì năm nay ngươi cũng đã hai mươi lăm rồi!" Dạ Vô Yên ra vẻ vô tình hỏi.
"Vâng! Thuộc hạ năm nay hai mươi lăm tuổi." Vân Kinh Cuồng không biết tại sao Dạ Vô Yên lại chuyển đề tài sang tuổi của hắn, nhìn chằm chằm vào nụ cười ấm áp như gió xuân của chủ tử, trong lòng hắn trầm xuống, trên khuôn mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười tao nhã.
"Ừ, cũng đến tuổi lấy vợ rồi, những năm gần đây ở Xuân Thủy lâu, ngươi vì chuyện của cả lâu mà cung cúc tận tụy, đã xem nhẹ chuyện hôn sự. Đây là điểm sơ xuất của bản lâu nha, ngày kế tiếp ngươi không cần chăm sóc cho ta nữa, chuyện của lâu lí ngươi cũng không cần quản. Bản lâu cho ngươi một nhiệm vụ đặc biệt, hạn cho ngươi trong vòng một tháng đi đuổi theo Dung Nhi mà cưới về tay! Nếu như ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao...cũng đừng có ở lì trong Xuân Thủy lâu nữa!" Khóe môi Dạ Vô Yên nhếch lên, cười nhạt nói. Cũng nên có người quản Vân Kinh Cuồng rồi, đến lúc đó đe xem hắn (VKC) có còn lá gan lớn, còn có thời gian mà dòm ngó phu nhân của hắn (DVY) không!
"Cái gì... cái gì?" Nụ cười tươi tắn của Vân Kinh Cuồng hoàn toàn tan biến, đôi mắt đào hoa trừng thật lớn, miệng mở ra nhưng lại không thể nói nên lời.
Lúc trước hắn cũng làm nhiều chuyện sai, cùng lắm thì chủ nhân cũng chỉ la mắng, vẫn chưa bao giờ chân chính trừng phạt hắn. Mà lần này, đã thật sự phạt hắn. Thế nhưng lại muốn hắn trong vòng một tháng cưới Phong Dung Nhi, một tháng, vẫn phải cưới yêu nữ kia. Đó là không nói đến yêu nữ kia đang ở Xuân Thủy lâu, đi tới đi lui cũng phải mất gần một tháng. Hơn nữa, yêu nữ kia cũng không thèm gả cho hắn, cả đời nếu giận lên lại ba bước cho hắn khói độc, năm bước lại cho hắn rượu độc, hắn chẳng phải là thảm sao!
Quả nhiên mặc kệ là đắc tội với ai, trăm ngàn lần đừng nên đắc tội với bình dấm chua!
Kì hạn một tháng, đây thật sự là trả thù một cách trắng trợn mà! Hắn không phải chỉ khen ngợi dáng người của phu nhân thôi sao, như vậy có gì sai sao?!
Vân Kinh Cuồng không chớp mắt mà suy tư tình cảnh trước mắt, nhưng mà, hắn càng suy tư thì càng cảm thấy không có cách nào, trong vòng một tháng, làm sao co thể hoàn thành được nhiệm vụ lớn như vậy. Nay mình thật sự là đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo, con đường phía trước xa vời, lại còn bị thúc giục bi thảm như vậy?!
Vân Kinh Cuồng còn muốn cầu xin lần thứ hai, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng u ám của Dạ Vô Yên, lời muốn nói đều nuốt xuống.
"Phượng Miên!" Dạ Vô Yên lạnh lùng liếc Vân Kinh Cuồng một cái, tầm mắt lại chuyển dời sang người Phượng Miên.
Thật ra vẻ mặt đối với Phượng Miên rất lạnh nhạt, chỉ là Dạ Vô Yên nhớ tới sắc mặt đỏ ửng mới vừa rồi của Phượng Miên, còn có câu nói kia, dáng người phu nhân thật sự tuyệt hảo vậy sao? Hắn cảm thấy rất đau đầu, "Ngươi cũng đã trưởng thành, ngày trước Huyền Ki lão nhân có đề cập qua với ta, hy vọng ngươi sớm ngày thành thân, ông ấy đang chờ ôm chắt trai. Như vậy đi, xét thay ngươi vẫn chưa có người để ý đến, bản lâu chuẩn cho ngươi thời gian thoải mái một chút, chuyện của Xuân Thủy lâu ngươi cung không cần quản nữa, truyền lời ta xuống cho bọn hắn, kì hạn là nửa năm." Dạ Vô Yên y vị thâm trường thấp giọng thở dài, hai tròng mắt như một cái đầm sâu lóe lên hai tia sáng u ám.
Theo lý thuyết, việc chung thân đại sự, lâu chủ như hắn không nên quan tâm. Nhưng mà, nếu hắn không ra lệnh, xem ra cả đời này bọn họ cũng sẽ cô đơn như vậy. Nhất là Phượng Miên, cả ngày đều ở trong phòng tối nghiên cứu chế tạo cơ hoàng, không có ra ngoài hiểu biết về phong tình của nữ tử, chỉ sợ cả đời này sẽ đem Sắt Sắt ghi tạc trong lòng. Về Âu Dương Cái thì thật ra hắn không lo lắng, chỉ là Thiết Phi Dương cũng là một đại nạn, tính tình như núi băng kia của hắn đã khiến cho bao nhiêu nữ tử phải câm như hến.
Xuân Thủy lâu còn có vài tên lông bông như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm?!
Nghe mệnh lệnh của Dạ Vô Yên, Phượng Miên há hốc mồm!
Nhưng mà, hắn nhìn thấy sắc mặc của chủ tử, tuyệt đối không phải là nói giỡn, lông mi chớp chớp, nhận lệnh mà thi hanh nhiệm vụ này. Chỉ cảm thấy nhiệm vụ này là nhiệm vụ khó khăn nhất.
"Hai người các ngươi đi xuống đi, phải hành động như thế nào thì liền bắt tay chuẩn bị đi!" Dạ Vô Yên thản nhiên nói.
"Vâng!" Hai người yên lặng lui về phía sau.
Vừa ra đến trước cửa, Vân Kinh Cuồng không sợ chết nói: "Chủ thượng, nếu người là lâu chủ của chúng ta, chỉ sợ không thể để chúng ta qua mặt, có phải nên đi trước một bước, đem phu nhân cưới trở về không!"
Nói xong, Vân Kính Cuồng bước như bay lui ra ngoài.
Sắc mặt Dạ Vô Yên đen lại, thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống giường.
Chuyện sau này, là việc của bọn họ, nhưng mà, hắn cũng nên bắt tay vào chuẩn bị, nhất định không thể thua kém thủ hạ, phải đi trước bọn họ một bước, đem Sắt Sắt cưới về tay. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không gian bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
Hai mĩ nhân nãy giờ không nói gì sau khi nhìn thấy Vân Kinh Cuồng cùng Phượng Miên rút lui thì nhẹ nhàng bước đến bên giường của Dạ Vô Yên, quỳ rạp xuống đất, thi lễ vấn an Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ một cái, lạnh giọng hỏi: "Hai người các ngươi là người ở đâu đến?"
"Hai người nô tỳ là thánh thượng ban cho ngài làm nô bộc, xin chủ nhân hãy thu nhận bọn nô tỳ." Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào chậm rãi vang lên.
Dạ Vô Yên lạnh lùng cười, Dạ Vô Nhai ban thưởng? Nhưng hắn lại không thiếu nô tỳ, vô duyên vô cớ lại ban cho hắn hai nô tỳ làm gì? Dạ Vô Yên từ trên giường hạ thấp người, một tay chống cằm, đem ánh mắt chuyên đến hãi nữ tử này.
Hai nữ tử này ăn mặc thanh lịch, quần áo lụa mỏng thắt thêm thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp. Hơn nữa, kinh ngạc là trước ngực hai người thật là đầy đặn, áo trễ xuống, lộ ra đai ngực lụa trắng cùng chiếc gáy trắng như tuyết, nhìn qua thật sự là phong tình vạn chủng, cực kì mê người.
Dạ Vô Yên nhìn thoáng qua, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nói như vậy, chuyện hắn tặng lễ vật đã lọt vào trong cung. Kì thật cũng không có gì ngạc nhiên, Dạ Vô Nhai mỗi ngày không có gì làm đều chạy đến Định An hầu phủ, nghe được vài tin đồn cũng nằm trong dự kiến. Rõ ràng, ngũ ca của hắn đối với Sắt Sắt còn chưa chết tâm.
"Hai người các ngươi, thật sự phải làm nô tỳ của ta?" Dạ Vô Yên thản nhiên nói.
"Vâng, chúng nô tỳ cam tâm tình nguyện cống hiền sức lực vì chủ nhân." Hai người ngẩng đầu, má hồng như phấn Yên Chi, mắt đẹp ẩn ẩn đưa tình, hàng mi rậm hơi hơi cong lên.
Dạ Vô Yên lạnh lùng cười, nói: "Nếu thánh thượng đem bọn người ban thưởng cho bản lâu, như vậy các ngươi phải đi đâu tất nhiên là do bản lâu quyết định. Lát nữa đến thị nữ của ta nhận chút bạc, trở về nhà đi!"
Sắt Sắt đi vào Tịnh cư, từ bên trong mở cửa phòng của Dạ Vô Yên ra tất nhiên là hai nữ tử xa lạ. Khuôn mặt cực kì xinh đẹp, đáng kinh người nhất là, dáng người kia cực kì xinh đẹp, bước đi mềm mại, thướt tha đi qua trước mặt.
Hai nữ tử kia nhìn thấy Sắt Sắt, các nàng tất nhiên đoán được nàng là vị phu nhân mà Vân Kinh Cuồng cung Phượng Miên nói, mới vừa rồi hai người kia đem so sánh hai nàng với vị phu nhân này, lúc này nhìn thấy Sắt Sắt, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đảo qua đánh giá Sắt Sắt từ trên xuống dưới.
Sắt Sắt chấn động, như thế nào cũng không dự đoán được, hai mĩ nữ xinh đẹp đầy đặn này lại bước ra từ cửa phòng Dạ Vô Yên, còn không kiêng nể gì mà đánh giá nàng.
"Hai người các ngươi là ai?" Sắt Sắt thản nhiên hỏi, nàng làm sao lại không nhớ ra trong phủ lại có hai thị nữ như vậy.
Hai người cúi đầu nói: ''Chúng nô tỳ là nô tỳ của Minh công tử!"
Sắt Sắt hơi hơi nhướng mi, nhanh chóng đi vào phòng trong.
Bên trong không thấy bóng dáng Dạ Vô Yên, tấm màn che trước giường buông xuống. Dạ Vô Yên đuổi hai thị nữ kia ra ngoài xong, nghe được tiếng nói chuyện của Sắt Sắt liền nằm ngửa trên giường.
"Dạ Vô Yên, hai thị nữ kia là thế nào?" Sắt Sắt vén màn lên, lạnh giọng hỏi.
Vừa nói xong, nàng liền ngẩn ngơ, trên giường, Dạ Vô Yên miễn cưỡng nằm ở nơi đó, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi cong vuốt, mái tóc đen mềm mại như thác nước buông xuống trên gối, mái tóc che khuất khuôn mặt tái nhợt, bờ môi duyên dáng mím lại, sắc môi có chút trắng bệch.
Trong lòng Sắt Sắt mềm nhũn, vươn tay đặt lên trán hắn, vẫn chưa lấy tay ra. Chỉ thấy hàng mi của Dạ Vô Yên run rẩy, vòng eo mảnh khảnh bỗng nhiên bị hắn gắt gao ôm lấy, trên người hắn tản ra hương trúc tự nhiên, hương vị này làm cho nàng cực kì nhung nhớ.
Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: "Thế nào, bệnh phong hàn có tốt lên chút nào không?"
Dạ Vô Yên trừng mắt đưa tình, hang mi rậm khẽ mở ra lộ ra vẻ ủ rũ, ánh mắt lại hàm chứa một chút ý cười, dịu dàng nói: "vẫn chưa có chuyển biến tốt, thực không thoải mái!" cổ họng hắn có thể là do phong hàn nên có chút khàn khàn, cái loại âm thanh sàn sạt này làm cho người nghe thật đau lòng, nhưng cũng nâng thêm vài phần gợi cảm.
Sắt Sắt cảm thấy vòng ôm của hắn thật ấm áp đến nóng người, còn có hơi thở nóng rực của hắn, cảm giác được bệnh phong hàn của hắn quả thật vẫn chưa tốt hơn, liền dịu dàng nói: Ngươi buông ra, ta gọi Vân Kinh Cuồng vào xem bệnh."
"Không cần!" Dạ Vô Yên miễn cưỡng nói, cánh tay bên hông ép chặt, xoay người áp lên người Sắt Sắt.
Sắt Sắt không ngờ đến Dạ Vô Yên lại đột nhiên tập kích, nhịn không được kinh ngạc hô lên một tiếng, ngước mắt chống lại ánh nhìn dịu dàng mỉm cười đầy tình ý của hắn, vừa định mở miệng trách cứ hắn vài câu, vừa lên tiếng thì lời nói đều đã bị nuốt vào trong miệng của hắn.
Sắt Sắt mở to hai mắt nhìn Dạ Vô Yên, làm sao lại có người vô lại như vậy, khuôn mặt ngọc như được điểm một lớp phấn Yên Chi kiều diễm ướt át, đôi mắt trong suốt giống như đã được phủ lên một làn hơi nước.
Bàn tay to của Dạ Vô Yên lướt qua thân thể nàng, nụ hôn triền miên dịu dàng mà khắng khít in trên đôi môi ngọt ngào của nàng, đầu lưỡi linh hoạt được một tấc lại muốn tiến thêm một thước khiêu mở hàm răng của nàng, giao hòa cùng nhau, muốn dừng mà không được.
Tình dục dồn nén trong bốn năm như một ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ, càng lúc càng không thể vãn hồi, bàn tay to của hắn sớm đã luồn vào trong quần áo nàng, xâm nhập đến trước ngực nàng, vuốt ve nơi mềm mại kia của nàng.
''Sắt Sắt..." Hắn cúi đầu dụ hoặc nàng, bàn tay nóng rực không cho nàng kháng cự ôm lấy thắt lưng tinh tế của nàng.
Sắt Sắt nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ *khỏe như rồng như hổ* của Dạ Vô Yên, làm gì còn dáng vẻ của người đang bị phong hàn, biết được nàng đã bị hắn lừa. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại hai mĩ nhân xinh đẹp đầy đặn mới ra khỏi cửa kia.
Sắt Sắt vươn tay đẩy Dạ Vô Yên ra, hổn hển nói: "Dạ Vô Yên, mới vừa rồi có hai nữ tử từ trong phòng ngươi bước ra là sao? Các nàng là ai?"
Dạ Vô Yên hơi bất đắc dĩ nói: "Đó là tỳ nữ Vô Nhai ban cho ta, ta đã phái các nàng đi rồi!"
Sắt Sắt ngẩn ngơ, cười khanh khách hỏi: "Vì sao phái các nàng đi, ngươi không phải thích các nàng như vậy sao, các nàng cũng không dùng thứ thuốc dán gì đó cũng đã yểu điệu như vậy!"
Dạ Vô Yên bị Sắt Sắt đẩy ra, nhưng không chịu buông ra, thân mình hắn nghiêng về phía trước, vây Sắt Sắt trong hai cánh tay hắn, duỗi ngón tay vén mấy sợi tóc rơi loạn của nàng sang một bên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười có phần nguy hiểm mà mị hoặc, hắn tới gần bên tai Sắt Sắt, miệng nhẹ nhàng chậm chạp mà nhu hòa nói: "Các nàng có yểu điệu hay không yểu điệu cũng không phải chuyện của ta. Ta chỉ biết nàng là người yểu điệu nhất, vậy là đủ!"
"Ta yểu điệu sao?" Sắt Sắt nhợt nhạt cười nói.
"Ừ, yểu điệu! Vô cùng yếu điệu!" Dạ Vô Yên vuốt cằm nói, "Cho dù có không yểu điệu ta vẫn thích, nàng có thế nào ta cũng đều thích! Cho dù có một ngày nàng già đi, tóc trắng, răng rụng, lưng còng, ta vẫn thích!" Dạ Vô Yên gằn từng tiếng chậm rãi nói, giọng nói nặng nề, dịu dàng mà mê hoặc nhất, "Thuốc dán kia ta căn bản là không thấy, không biết là cái gì, sớm biết là nó ta sẽ không đưa cho nàng!
Dạ Vô Yên cố ý thấp giọng nói, hơi thở ấm áp hình như cố ý trêu chọc chiếc gáy của Sắt Sắt, trên người hắn có một mùi hương thoang thoảng khác hẳn người thường, giống như hương trúc, sâu kín tự nhiên.
Dạ Vô Yên càng ép càng gần, bờ môi dường như đã chạm vào mặt Sắt Sắt, nàng bỗng nhiên nhớ ra tay chân hắn vẫn chưa hồi phục, trước mắt lại nhiễm phong hàn, không chút khách khí đứng dậy, dùng sức đẩy Dạ Vô Yên ra, đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, thản nhiên nói: "Ngoan ngoãn nằm xuống đi, ta đi nấu thuốc cho chàng!"
"Phu nhân, không cần uống thuốc, vận động một chút là được rồi!" Dạ Vô Yên tỏ ra đáng thương nói.