Hôm nay bé Panda đặc biệt tặng hai chap, Chúc cả nhà một ngày lễ vui vẻ !!
Dạ Vô Nhai?
Là ngũ hoàng tử của Gia Tường hoàng đế, ngũ ca của Dạ Vô Yên?
Sắt Sắt ngồi lên thân trên phía trên, nghiêng đầu nhìn nét mặt của Dạ Vô Nhai chìm đắm dưới ánh trăng. Hắn tuấn tú đẹp đẽ như Dạ Vô Yên, thiếu đi sự lạnh lùng khốc liệt của Dạ Vô Yên nhưng lại tuấn lãng hơn vài phần. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, thần thái thuần khiết, do sống trong cảnh an nhàn mà ra. Đôi mắt hắn so với con ngươi đen sâu thẳm không thể nắm bắt của Dạ Vô Yên đúng là khác nhau một trời một vực, đó là đôi mắt sắc bén trên chiến trường mà ra.
“Ngươi là ai?” Dạ Vô Nhai hai tay ôm ngực hỏi: “Chưa từng nghe nói hậu viện của lục đệ lại có nữ tử như ngươi. Ngươi không phải là yêu tinh tinh quái chứ?”
“Ngươi nói đúng rồi, ta chính là cây bạch quả thành tinh, mới vừa rồi hát khúc ca này để dụ ngươi đến đây, ta muốn hấp thụ máu của ngươi.” Sắt Sắt chớp chớp lông mi, nghiêm mặt nói.
Nếu Dạ Vô Nhai thật sự tin tưởng lời nàng nói thì tốt rồi, sớm biết sẽ gặp lại hắn ở Tuyền vương phủ thì nàng đã không vội rửa sạch mặt, còn phải trang điểm thật đậm. Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, hắn nhận ra nàng rồi. Cũng may nàng chưa để lộ võ công trước mặt hắn, hai quyền kia đều không dùng nội lực.
“Muốn hấp thụ máu của ta? Ta cầu còn không được đây, mau mau làm đi.” Hắn cợt nhả nói rồi đem thân mình tiến lại gần.
Mắt thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, thấy con ngươi đen mang theo hai ngọn lửa sáng ngời như thiêu đốt người khác, tay Sắt Sắt chặn trước ngực hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng làm xằng bậy, ta là trắc phi của Tuyền vương.”
Như bị một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi Dạ Vô Nhai cứng lại.
“Trắc phi? Ngươi là Giang Sắt Sắt, nữ tử không còn trong sạch Giang Sắt Sắt?” Dạ Vô Nhai hỏi lặp đi lặp lại, vẻ mặt không tin tưởng.
Sắt Sắt nhíu nhíu hàng mi đen cong vút, có cần phải lặp đi lặp lại như vậy không?
“Nghe nói lục đệ không thích ngươi, sau khi kết hôn vẫn để ngươi cô đơn phòng trống. Aizz,hắn thật là đáng giận!” Vừa nói hắn vừa định nhảy từ trên cây xuống: “Ta đi tìm hắn.”
Sắt Sắt ngồi trên cành cây, không hề nhúc nhích.
Phản ứng của Dạ Vô Nhai thật sự ngoài dự kiến của nàng, vốn tưởng rằng nàng là trắc phi của Tuyền vương thì hắn sẽ đối với nàng có quy củ một chút, ai biết hắn thản nhiên thể hiện sự mất mát xong lại còn muốn đi tìm Dạ Vô Yên.
“Ngươi tìm hắn làm gì?” Sắt Sắt hỏi một cách thản nhiên .
“Tất nhiên là đánh hắn một trận, ai bảo hắn đối xử với ngươi như vậy!”
“Ta và ngươi rất thân sao?” Sắt Sắt hỏi giọng lạnh như băng. Không phải nàng không cảm kích hắn, nàng cùng hắn bất quá chỉ gặp nhau hai lần mà thôi. Giang Sắt Sắt nàng khi nào cần người khác bênh vực.
Dạ Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, kinh ngạc đứng dưới tàn cây, thật lâu sau mới thong thả nói: “Ngày ngày tương tư chẳng lẽ không cảm thấy cô độc sao?”
Nói xong hắn im lặng rời đi, bóng dáng có chút buồn bã.
Sắt Sắt ngồi trên cây, bị hắn nói lý nhịn không được cảm thấy thê lương, bất đắc dĩ kinh ngạc, chẳng lẽ là…Nhưng tính cả tối nay họ cũng chỉ gặp nhau hai lần, huống chi lần đầu tiên nàng cải nam trang, còn không chút nể tình tặng cho hắn một quyền, hắn không có khả năng thích nàng, có lẽ hắn chính là đối với nàng cảm thấy chút mới mẻ.
***
Ngày hai mươi sáu tháng tư là một ngày lành, gió nhè nhẹ, trời xanh mây trắng.
Hôm nay thái tử đông cung Dạ Vô trần cử hành vương tôn yến bên bờ sông, Tuyền vương Dạ Vô Yên tất nhiên nhận được thiệp mời, Y Doanh Hương cùng Sắt Sắt cũng không tránh khỏi phải tham gia. (vương tôn yến: yến tiệc của con cháu hoàng gia.)
Sáng sớm, Sắt Sắt liền ăn diện cùng với Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên chu luân khắc hoa xe ngựa. (chu luân: xe của nhà quyền quý.)
Từ ngày đại hôn đến nay đã hơn một tháng, Sắt Sắt mấy ngày không gặp Dạ Vô Yên, nếu như không có vương tôn yến lần này, Sắt Sắt cũng không có cơ hội nhìn thấy Dạ Vô Yên. Bề ngoài của hắn vẫn tuấn mỹ tao nhã như vậy, nhưng Sắt Sắt liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra vẻ lãnh liệt vô tình của hắn.
Toa xe ngựa rất lớn, Dạ Vô Yên cùng Y Doanh Hương ngồi trên ghế đối diện, Sắt Sắt ngồi một mình ở phía đối diện. Nàng có chút nhàm chán, nhắm hai mắt lại, ai ngờ lại tựa đầu vào vách xe, bất tri bất giác ngủ mất.
Ước chừng do toa xe nảy lên, nàng có cảm giác ngủ rất thoải mái, khi tỉnh lại thì xe ngựa đã dừng ở bờ sông Du Giang.
Nàng chớp chớp hai hàng lông mi cong, vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Dạ Vô Yên đang đảo trên khuôn mặt nàng, ngay sau đó liền nghe được âm thanh lạnh lùng của hắn: “Còn ra thể thống gì!”
Có lẽ dáng điệu nàng ngủ không được tốt, Sắt Sắt thản nhiên cười, sửa sang lại búi tóc một chút rồi bước xuống xe.
Bờ sông Du Giang đã sớm bị phong tỏa, mọi người đến xem náo nhiệt cũng bị chặn từ xa.
Yến hội ước chừng một canh giờ nữa sẽ bắt đầu nhưng chỉ thấy vài ba vị vương tôn đã đến.
Nghe nói tiệc chiêu đãi lần này ngoài các quan viên, vương tôn công tử trong kinh thành còn có hoàng tử của các quốc gia đến làm con tin ở Phi Thành. Đương kim thiên hạ Nam Việt quốc cùng Bắc Lỗ quốc, các quốc gia nằm ở ranh giới phía Nam và quốc gia nhỏ ở phía Bắc, còn có vô số những quốc gia nhỏ ở phía đông và phía Tây. Các quốc thuần phục Nam Việt phần lớn đều đem các hoàng tử đến đế đô làm con tin, tất nhiên cũng có lúc sau khi chiến sự thất bại phải đầu hàng liền chạy đến Nam Việt, gần như là đi sứ.
Những người này đã du nhập vào Nam Việt nên quần áo cũng mặc theo người Nam Việt, tiếng nói cũng nói theo tiếng Nam Việt, cũng có người vẫn ăn mặc theo trang phục của cố quốc, nói ngôn ngữ của cố quốc.
Đoàn người này, áo quần đủ màu sắc ngồi trên ngựa, trang phục khác nhau, tiếng nói phức tạp.
Sắt Sắt bước xuống xe ngựa, nhìn thấy tình trạng trước mắt thì cảm thấy có chút hoa mắt.
Hai bên bờ sông Du Giang là những hàng liễu rũ, xanh tươi xum xuê đang lay động trong gió, giữa sông hàng liễu rũ soi bóng xuống mặt nước, màu xanh dạt dào.
Ánh mắt Sắt Sắt xẹt qua một dáng người mặc áo xanh, bỗng nhiên nhìn chăm chú.
Một bóng dáng quen thuộc nhưng lại xa lạ cỡi một con ngựa trắng, theo phía sau là vài gã sai vặt.
Nói quen thuộc là vì khuôn mặt kia vẫn là khuôn mặt của Phong Noãn, nói xa lạ là vì quần áo cùng kiểu tóc của hắn hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi này làm cho hắn tăng thêm vài phần xa lạ. Mặc trên người trang phục của nước khác làm cho hắn nhìn qua dường như thay đổi thành một người khác. Mặt của hắn được phục sức cùng kiểu tóc phụ trợ , lộ ra vẻ tuấn mỹ sáng ngời.
Nếu nói Dạ Vô Yên tuấn mĩ như được mài dũa mà ra thì Phong Noãn tuấn mĩ như được điêu khắc mà thành.
Lúc này nhìn thế nào Phong Noãn không giống như người Nam Việt, lúc trước sao nàng nhìn không ra?
Thì ra hắn cũng là một vị hoàng tử nhưng không biết hoàng tử nước nào? Sắt Sắt đối với quần áo, trang sức của các quốc gia khác vốn hiểu biết rất ít. Lần này nàng thực sự không nhìn nhầm chứ, vốn tưởng rằng Phong Noãn là một lãng tử giang hồ, không ngờ lại có thân phận cao như vậy. Nàng còn từng ảo tưởng sẽ cùng hắn lưu lạc giang hồ, nay xem ra đó thật sự là chuyện nực cười.
“Yên ca ca, ta nhìn thấy Ngạo Thiên hoàng tử rồi, có thể qua đó gặp mặt hắn không?” Y Doanh Hương túm ống tay áo Dạ Vô Yên, nói rất cao hứng.
Trên mặt Dạ Vô Yên tất cả đều là ý cười thương yêu: “Được thôi, ngươi đi đi.”
Y Doanh Hương nhấc váy lên, từng bước nhỏ chạy về phía Phong Noãn, có lúc gần như muốn lảo đảo ngã sấp xuống, ước chừng như tâm tình rất kích động.
Thì ra Phong Noãn đúng là hoàng tử của Bắc Lỗ quốc. *Sắt tỷ số đỏ rồi =))*
Bắc Lỗ quốc cường thịnh cũng chỉ là chuyện của hai năm nay, năm năm trước đã từng đem nhị hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên đưa đến Nam Việt làm con tin. Phong Noãn đúng là đến Hách Liên Ngạo Thiên đến Phi Thành làm con tin sao!
Nay Bắc Lỗ dần dần cường thịnh, hắn phỏng chừng như cũng không còn ở Nam Việt bao lâu nữa. Trách không được hắn phải rời khỏi nàng, thì ra hai người họ không phải là người cùng một nước.
Điều Sắt Sắt thắc mắc nhất chính là Phong Noan là con tin từ Bắc Lỗ, mất tích gần một năm chẳng lẽ Bắc Lỗ quốc không biết sao? Nàng đoán những người này cùng Nam Việt đã đem sự việc giấu đi, nếu không Bắc Lỗ quốc biết được thì thiên hạ làm sao còn có thể thái bình như thế?