Sắt Sắt lẳng lặng đứng dậy, dưới ngọn đèn mê ly, một đôi mắt đen trong sáng như nước, bình tĩnh không mang theo một gợn sóng. Nàng không nhìn người nào, trong lòng chỉ có sự bình tĩnh, vươn bàn tay trắng nõn thon thả đem hai chén nhỏ có hình hai chú bướm nhỏ bằng sứ đặt trên bàn, sau đó trước những ánh mắt vô cùng hâm mộ và ghen tị của mọi người lặng yên không một tiếng động lui về chỗ ngồi. Sau khi nàng ngồi xuống một lúc lâu mới nghe được một tiếng than kinh ngạc không biết của ai thốt ra.
“Những vũ điệu tuyệt vời đã từng thấy qua rất nhiều nhưng chưa từng xem qua một vũ điệu thanh khiết tuyệt vời như vậy! Tiếng nhạc êm tai cũng nghe qua không ít nhưng chưa từng nghe qua tiếng đàn trong trẻo như vậy. Hơn nữa lại dùng bát điệp tấu ra.”
Khiếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình của các nàng trong giờ phút này.
Các nàng chỉ biết là mới vừa rồi nữ tử kia đã có một cái chớp mắt thật thanh nhã, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của các nàng.
Không có tiếng vỗ tay, không có tiếng ca ngợi, có lẽ tất cả những thứ đó cũng không thể biểu đạt hết tâm tình của các nàng cho nên đành chọn cách trầm mặc. Trong không khí trầm mặc, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Dạ Vô Yên vẫn như trước ngồi ở bàn của mình, nhưng nét điềm tĩnh trên khuôn mặt hắn đã bị phá vỡ, con ngươi đen dâng lên một cảm xúc cuồn cuộn khác thường.
Nàng hẳn là quá kiêu ngạo, Sắt Sắt cười lạnh nhạt , ánh mắt ướt át khẽ gợn sóng, nụ cười nhẹ như phù dung nở rộ trong nước.
Phong Noãn không nhìn Sắt Sắt, chỉ cúi đầu, đôi mắt dừng trước những món mĩ vị, ăn mau chóng , không biết thật sự đói bụng không hay đang dùng chuyện ăn uống để che dấu sự khiếp sợ trong lòng.
Sơn hào hải vị được thay phiên bày biện trên bàn, Sắt Sắt cầm đũa tùy ý gấp mấy miếng.
Mọi người dùng bữa xong liền cùng nhau tụ lại ngắm trăng hoặc ngắm hồ nước hay du ngoạn…
Sắt Sắt lẳng lặng đứng chỗ ánh sáng tối nhất, mắt nhìn ngắm dòng nước trong xanh, chỉ chờ đợi yến tiệc kết thúc liền trở về Đào Yêu viện.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn thấy Phong Noãn chậm rãi tiến đến bên cạnh nàng.
Phong Noãn mà nàng biết đang ở trước mặt nàng, hắn luôn trầm mặc bình tĩnh, tựa như chưa từng có việc gì có thể khiến hắn biến sắc. Một lần không thể khống chế được trên núi Hương Miểu kia làm cho nàng biết được hắn cũng không trầm mặc như vẻ bề ngoài của mình. Mà lúc này trong bóng tối, nàng nhìn thấy được ánh mắt Phong Noãn đang cháy lên một loại cảm xúc phức tạp, nàng bỗng nhiên phát hiện đây là một nam tử vô cùng cuồng dã.
Sự trầm mặc trước kia của hắn chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, vì còn chưa tới lúc bùng nổ.
“Ngươi chính là hắn?” Thanh âm của hắn không chút nghi vấn nào mà chỉ có sự khẳng định.
Sắt Sắt ngước mắt lên cười nhẹ nói: “Hách Liên hoàng tử, ngươi nói hắn là đang nói người nào?”
Phong Noãn nghe vậy, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm, dừng dung nhan thanh lệ của nàng, hơi uất giận nói: “Tiêm Tiêm công tử, ngươi còn muốn phủ nhận sao?” Chẳng bao lâu sau hắn cũng đã hoài nghi nàng là nữ tử, nhưng đều bị nàng khôn ngoan che giấu. Mắt hắn đúng là bị mù mới không nhận ra nàng là nữ tử, đầu hắn đúng là mê muội mới tin tưởng nàng là nam tử.
Ý cười bên môi Sắt Sắt chậm rãi đọng lại, nàng không ngờ khi Phong Noãn biết nàng là nữ tử sẽ có phản ứng dữ dội như vậy. Theo hiểu biết của nàng về hắn thì hắn cho dù núi có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt, nàng là nam hay nữ hắn cũng sẽ không chớp mắt, nhưng hắn lại đang kích động như vậy, hình như đã thực sự giận dữ.
Hắn còn dám giận dữ? Người nổi giận phải là nàng mới đúng!
Trên núi Hương Miểu, hắn ngoại trừ chán ghét né tránh môi thì hình như đã hôn từ gáy xuống ngực nàng. Nhớ tới những dấu hôn hắn để lại trên người nàng, nhớ tới hắn đem nàng không mảnh vải che thân của nàng lộ ra trước mắt mọi người thì trong lòng Sắt Sắt liền dâng lên một sự tức giận. Phong Noãn vốn không biết Giang Sắt Sắt chính là nàng nên khi mặt đối mặt nàng còn có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra , nhưng lúc này thân phận bị vạch trần thì không khí xấu hổ lại bao trùm giữa hai người họ. Nhất là việc Phong Noãn nhìn thẳng vào mắt nàng như vậy làm cho Sắt Sắt cảm thấy xấu hổ vô cùng .
“Xin lỗi Hách Liên hoàng tử, ta muốn trở về, thỉnh cầu ngài tránh ra!” Sắt Sắt lẳng lặng mở miệng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lên vầng trăng trên bầu trời đêm.
“Công tử, ta…” Ánh mắt chim ưng của Phong Noãn hiện lên một vẻ đau đớn, sâu như vậy, sâu đến nỗi làm cho người ta đau lòng. Bỗng nhiên hắn cất bước tiến lên ngăn Sắt Sắt lại, nhẹ giọng nhưng uất giận nói: “Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết ngươi chính là hắn, ngươi biết hay không, ta thiếu chút nữa đã…”
Chữ phía sau hắn cũng không nói ra, là hắn muốn nói thiếu chút nữa đã làm nhục nàng sao? Xem ra không đúng bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt đó không chỉ đơn giản có hối hận. Sắt Sắt đang muốn hỏi lại thì thấy Y Doanh Hương uyển chuyển , nhẹ nhàng chậm rãi bước đến, cười vui vẻ hướng đến chỗ họ.
“Nhị hoàng tử, sao ngươi lại ở đây, Hương Hương tìm ngươi rất lâu rồi.” Dưới bóng đêm, nụ cười của nàng kiều diễm như ánh nắng, ánh mắt long lanh làm lòng người mê muội.
“Giang tỷ tỷ cũng ở đây sao, Giang tỷ tỷ, điệu nhảy vừa rồi của tỷ thật sự là cực kì xinh đẹp, Doanh Hương xem chăm chú. Ngươi lại có thể dùng chén điệp để tấu nhạc, Doanh Hương rất bội phục, Giang tỷ tỷ khi nào rảnh hãy dạy cho ta được không!” Y Doanh Hương cười khẽ nói.
Sắt Sắt chớp mi cười nhẹ : “Giọng hát trầm bổng của vương phi không người nào có thể sánh kịp, sao phải học chút tài nghệ nhỏ này. Sắt Sắt còn có việc, xin cáo lui.”
Nàng chậm rãi rời đi, trong bóng tối, tà áo trắng như tuyết không thể che giấu thân hình thon gầy của nàng.
Nàng đứng ở ven hồ, vốn định quay về Đào Yên viện, đáng tiếc chiếc thuyền kia không biết đang ở nơi nào?
Trong yến hội đèn đuốc mông lung, Dạ Vô Yên ngồi chỗ kia, hai bên trái phải là một đám oanh oanh yến yến vờn quanh, rất vui vẻ . Xem ra yến hội nhất thời không thể kết thúc được, Sắt Sắt đi dọc ven hồ muốn tìm chiếc thuyền kia.
Một đợt tiếng bước chân từ xa dần tiến lại gần, Sắt Sắt tưởng là Tử Mê nên cũng không để ý, nhưng có một người từ sau lưng đẩy nàng một cái, thân mình Sắt Sắt chao đảo rồi “bùm” một tiếng liền rơi xuống nước.
Lần này Sắt Sắt trở về Tuyền vương phủ vì tránh sơ ý lộ ra võ công nên đã để cho Tử Mê phong tỏa nội lực của nàng, lại không ngờ làm cho người khác hại mình, Sắt Sắt giãy dụa vài cái rồi yên lặng chìm xuống đáy hồ.
Mẫu thân của nàng từng là cướp biển nên làm sao nàng lại không biết bơi? Chỉ là không cử động để nhìn xem rốt cuộc là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết.