Tiệc tối chính thức bắt đầu, những thị nữ giống như những cánh bướm vờn trên hoa đem món ngon mỹ vị cùng rượu quỳnh tương trong ly ngọc trình lên. Đàn sáo nổi lên, mười hai vũ nữ xinh đẹp mặc váy rực rỡ nhẹ nhàng thướt tha, ở giữa thảm đỏ nhảy múa.
Người đẹp, nhạc hay, múa đẹp.
Rượu thơm, đồ ăn ngon, mùi hoa thơm ngát.
Đây là một đêm vui vẻ, nàng không có lí do gì không hưởng thụ tất cả những niềm vui này.
Sắt Sắt hạ mi cười gượng, trước mặt bày ra những miếng đồ ăn hình cầu trơn bóng, sắc hương nhìn rất hấp dẫn, bàn tay mềm mại cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, quả thật là món mỹ vị.
“Giang tiểu thư, sao ngươi vẫn còn nuốt vô?” Người bạn ngồi cạnh Sắt Sắt là thiên kim của Ngự Sử đại nhân Kim Lưu Oanh, nàng dường như rất đồng tình với Sắt Sắt, nhăn mày nhíu mặt nhìn nàng hỏi.
Sắt Sắt vừa ăn vừa nói: “Thức ăn trong cung đúng là mỹ vị, Lưu tiểu thư mau ăn đi.”
Vì sao người nào cũng cảm thấy nàng nhất định phải khổ sở? Đối với một nam nhân không phải phu quân của mình thì khổ sở để làm gì?
“Nghe nói nữ tử Bắc Lỗ đều hát rất hay, tiếng ca của Doanh Hương công chúa lại như tiếng của tiên trên trời, không biết công chúa có nguyện ý hát tặng chúng ta một ca khúc không?” Đông cung thái tử Dạ Vô Trần nói.
Dạ Vô Trần là trưởng tử của đương kim hoàng hậu, từ nhỏ được hoàng đế cùng hoàng hậu thương yêu, tính tình cao ngạo cuồng vọng.
Giờ phút này hắn một thân cung phục màu tím thêu hoa, vạt áo trước được dùng kim tuyến thêu những đám mây cùng một con rồng bay lên trong sương mù, trên đầu đội tử ngọc kim quan, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen mang theo một vẻ lạnh lùng đang lẳng lặng say đắm nhìn Doanh Hương công chúa.
Y Doanh Hương dường như đối với những lời mời như vậy đã tập thành thói quen, hàng lông mi dài run run, gật đầu mỉm cười.
Dạ Vô Yên có chút hờn giận, hắn tỏ vẻ như không dự đoán được thái tử sẽ nói ra những lời ấy, chớp mi vừa định mở miệng cự tuyệt lại nghe âm thanh đoan trang uy nghi của hoàng hậu truyền tới: “Hoàng thượng, bản cung cũng nghe nói các cô nương Bắc Lỗ quốc hát rất hay, rất muốn thưởng thức.”
Hoàng thượng gật đầu cười: “Đúng như thế, trẫm cũng muốn nghe một chút.”
Y Doanh Hương cười trong sáng đứng lên, nhẹ nhàng bước đến giữa điện, cười nhẹ nói: “Doanh Hương nguyện hát tặng thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu một ca khúc, “Cùng nâng ly mừng chiến thắng.”
“Khoan đã” Hoàng hậu đột nhiên mở miệng nói: “Bản cung nghe nói Định An hầu thiên kim đánh đàn rất hay, không bằng để cho Giang cô nương đệm đàn cho Doanh Hương công chúa hát được không? Như vậy nhất định là niềm vui trong nhân gian.” Hoàng hậu cười nhẹ nói, một đôi mắt đẹp thẳng tắp hướng về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt vốn định im lặng thưởng thức món ngon không ngờ lại bị kéo vào làm tiêu điểm cho mọi người. Sâu trong nội tâm nàng u buồn cảm thán một tiếng, tối nay nàng nhất định không thể im lặng rồi.
Chỉ nghe âm thanh lạnh băng trầm trầm của Dạ Vô Yên truyền đến: “Phụ hoàng, giọng hát của Doanh Hương chỉ thích hợp thanh xướng, không thích hợp với nhạc đệm. Tiếng đàn leng keng ngược lại sẽ làm cho thanh âm tuyệt vời của nàng không còn thuần túy.” (thanh xướng là hát chay áh )
Sắt Sắt có chút bất ngờ ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Dạ Vô Yên đang lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Lạnh lẽo, trầm tĩnh, sâu thẳm, sắc bén.
Hắn nhìn về phía ánh mắt nàng, dạng thần sắc nào cũng có, cô đơn không hề dịu dàng.
Đêm nay đây là lần đầu tiên Dạ Vô Yên đưa mắt hướng về nàng, có lẽ thẳng đến giờ khắc này hắn mới nhận ra nữ tử áo lam thanh nhã kia là Giang Sắt Sắt – trắc phi tương lai của hắn.
Hắn nói giọng hát của Doanh Hương công chúa không thích hợp nhạc kèn, ý tứ đó là nàng không xứng đệm đàn cho Doanh Hương công chúa, tiếng đàn của nàng sẽ làm bẩn giọng hát tuyệt vời của nàng ấy.
Sắt Sắt không buồn cũng không giận, chỉ cười nhẹ, nụ cười thanh nhã giống như ánh trăng chiếu rọi vào mặt nước yên tĩnh một cách thản nhiên.
Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, khuôn mặt trong lúc đó rất thanh nhã, vô cùng cao quý đầy ý nhị.
“Tạ hoàng hậu nương nương nâng đỡ, nhưng kỹ thuật chơi đàn của Sắt Sắt bình thường, đệm đàn cho công chúa quả thật có chút khó xử.” Sắt Sắt đem ánh mắt chuyển đến hoàng hậu, nói thật thản nhiên.
Không phải khiêm tốn mà nàng thật sự không muốn. Đã có người không muốn nàng đệm đàn cho Doanh Hương công chúa, nàng liền chìu theo ý hắn.
“Giang cô nương không cần quá khiêm tốn, trẫm cũng nghe nói ngươi cầm kì thi họa không gì không giỏi, là tài nữ nổi danh của kinh đô, ngươi đệm đàn cho Doanh Hương công chúa không còn gì tốt hơn.” Hoàng thượng mở miệng nói.
Ông giáng Sắt Sắt từ chính phi trở thành trắc phi trong lòng cũng cảm thấy có phần áy náy. Nay Doanh Hương công chúa muốn góp giọng hát, ông cũng hy vọng Sắt Sắt có thể phô diễn tài nghệ.
Hoàng thượng mở lời Sắt Sắt không thể cự tuyệt đành phải nhẹ nhàng bước ra giữa điện cầm đàn lên.
Trong điện chỉ còn lại một vẻ yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hướng về Sắt Sắt cùng Y Doanh Hương ở chính giữa đại điện.
Sắt Sắt đẹp đẽ uyển chuyển hàm xúc, tựa như đóa u lan trong rừng sâu núi thẳm, Y Doanh Hương xinh đẹp diễm lệ, như hoa tường vi nở rộ.
Chỉ một cái chớp mắt, nếu là nam tử đều cực kì hâm mộ Tuyền vương có phúc, nếu là nữ tử đều sẽ ghen tị dung mạo xinh đẹp của hai người.
Y Doanh Hương nhìn Sắt Sắt dịu dàng cười khẽ, ánh mắt to tròn mang theo ý cười cùng một vẻ kiêu căng. Nàng biết Sắt Sắt là vị hôn phu của Dạ Vô Yên nhưng lại không có một chút buồn bực.
“Giang tiểu thư Doanh Hương muốn hát một ca khúc dân gian của Bắc Lỗ có tên ‘Công chúa Phi Âu Na’, Giang tiểu thư có từng nghe qua chưa?” Y Doanh Hương hỏi ngọt ngào.
Sắt Sắt nhìn đôi mắt to của Y Doanh Hương, còn có hai má kiều diễm như mưa trong vườn đào cùng với bờ môi thẹn thùng mang theo ý cười. Không thể không thừa nhận Bắc Lỗ công chúa quả thật là một cô nương khiến người yêu thích.
Sắt Sắt cười gượng nói: “Bài hát này Sắt Sắt chưa từng nghe qua, vậy xin mời công chúa thanh xướng trước một lần, Sắt Sắt sẽ đệm nhạc theo.”
Hai người thương lượng thỏa đáng, Y Doanh Hương hướng về thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu thi lễ xong liền bắt đầu cất giọng hát trong trẻo.
Chợt nghe thấy tiếng hát của Y Doanh Hương, Sắt Sắt mới biết được lời nói của Dạ Vô Yên vừa rồi là thực, giọng hát của Y Doanh Hương quả nhiên không phải tuyệt mỹ bình thường.
Thanh âm của nàng giống như bị băng tuyết trên núi cao rửa qua, mây trắng trên cao thấm vào, réo rắt to rõ, sâu trong đáy lòng lộ ra vẻ trong trẻo, trong sự ngọt ngào lộ ra vẻ mênh mang.
Tên bài hát này là công chúa Phi Âu Na, Sắt Sắt đối với ngôn ngữ của Bắc Lỗ quốc không thực tinh thông, bất quá nàng biết Phi Âu Na nghĩa là ánh trăng, công chúa Phi Âu Na có nghĩa là nữ thần mặt trăng. Y Doanh Hương hát bài hát này có phải đang tự xưng mình là nữ thần mặt trăng của Bắc Lỗ quốc không? Vị công chúa này thực là rất tự tin.
Theo tiếng hát của Y Doanh Hương, Sắt Sắt có thể cảm nhận được tình cảm nồng cháy cuồn cuộn của một cô gái, bài hát này không chỉ cao mà làn điệu rất phức tạp, thực không thích hợp đệm nhạc. Giờ khắc này, Sắt Sắt thực sự hoài nghi Doanh Hương công chúa nhìn qua tâm cơ rất đơn thuần có phải hay không đang cố ý làm khó dễ nàng, không muốn nàng đệm nhạc?
Nhưng Sắt sắt biết nếu nàng cự tuyệt hoàng thượng chắc chắn sẽ giận dữ. Nhưng nếu nàng đàn lên sẽ liền đoạt hết sự nổi bật của công chúa Doanh Hương.
Nàng vô tình cùng nàng ấy cạnh tranh trong tình cảm, cũng không có ý biểu hiện trước mặt Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt suy ngẫm một hồi lâu, rốt cuộc cút đầu nhìn xuống, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, một chuỗi âm thanh truyền ra, nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như nước chảy mây bay, như châu ngọc rơi xuống.
Tiếng đàn du dượng truy đuổi tiếng ca, mọi người đều nín thở lẳng lặng nghe.
Ngay lúc tiếng đàn cùng tiếng ca hòa làm một thể chợt nghe ‘tạch’ một tiếng, dây đàn bị đứt.
Mọi người nhất thời không ngờ tới, giật mình một trận.
Đàn cong còn không thể dùng, không ngờ dây đàn lại bị đứt, tài nữ cầm kĩ của đế đô đúng là không có cơ duyên để kiểm nghiệm chứng minh.
Trong lòng mọi người đều đang nuối tiếc thay cho Sắt Sắt. Có cơ hội trình diễn trước mặt thái hậu cùng hoàng thượng không phải ai cũng được, có lẽ Giang tiểu thư khẩn trương quá độ làm cho dây đàn bị đứt.
Chỉ có Sắt Sắt biết được, nguyên do dây đàn bị đứt bất quá là do nàng vận công dùng móng tay làm đứt. *lóa mắt*