Hạ Tử Khâm căn bản không kịp phản kháng, liền bị bao phủ hoàn toàn dưới hơi thở bá đạo của Tịch Mạc Thiên, mắt cô mở thật to nhìn chằm chằm vào anh, có thể thấy rõ những tia thất kinh đang tản ra . . . . . .
Cô quả thực còn rất trẻ, từ khoảng cách gần như thế, Tịch Mạc Thiên thậm chí có thể nhìn thấy những chiếc lông tơ đang nhẹ nhàng rung động trên mặt cô, nhưng mùi vị vẫn ngon miệng như trong trí nhớ.
Tới thời khắc hiện tại, Tịch Mạc Thiên không thể không thừa nhận, bản thân mình luôn nhớ kỹ nha đầu này, dù nhan sắc cô chỉ ở mức thanh thuần, nhưng lại khiến anh buông tay không được. Tịch Mạc Thiên cũng không định ép buộc cô quá gấp, hơn nữa hiển nhiên mình đã hù cô sợ. Vì vậy, chỉ chốc lát liền buông cô ra, nhưng vẫn ôm chặt cô ở trong lòng, không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp hỏi ra thắc măc của anh:
"Em và Vinh Phi Lân có quan hệ gì?"
"À? Gì?"
Đầu óc của Hạ Tử Khâm mờ mịt, cô cố điều hòa hơi thở, nhưng khi nói chuyện vẫn có chút lắp bắp:
"Phi Lân? Vinh Phi Lân? Ngài cũng biết anh ta?"
Tịch Mạc Thiên chợt phát hiện, lúc thanh tỉnh, nha đầu này vẫn không dễ khai thông chút nào, đưa tay nắm cằm của cô, nâng lên, để cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình, không cho phép cô né tránh:
"Tôi hỏi em cùng anh ta có quan hệ gì? Bạn trai?"
Ước chừng chính Tịch Mạc Thiên cũng không ý thức được, lời này nói ra, có mang theo vị chua cùng tính toán.
Bạn học Hạ Tử Khâm đột nhiên tỉnh táo lại, mình rõ ràng tới bàn bạc về việc xuất bản, bị người đàn ông này loạn hôn một trận chưa tính, bây giờ anh ta còn đưa ra những nghi vấn không thể hiểu nổi về chuyện riêng bắt cô giải đáp.
Hạ Tử Khâm muốn tránh khỏi anh, nhưng vừa động hai cái, thanh âm trầm thấp của Tịch Mạc Thiên liền vang lên bên tai cô:
"Xem ra em cũng rất nhớ tôi, uhm?"
Hạ Tử Khâm nhạy cảm nhận thức được phía dưới có một vật thể cứng rắn, đang nhanh chóng lớn lên, mặt cô đỏ bừng như sắp chảy máu:
"Ngài buông tôi ra trước đã."
Lần này Tịch Mạc Thiên cũng không kiên trì nữa, vừa mới buông tay, Hạ Tử Khâm liền đứng lên, nắm lấy túi xách của mình quay đầu bỏ chạy, đến cạnh cửa kéo nửa ngày, cũng kéo không ra, quay đầu lại thì phát hiện Tịch Mạc Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa, bày ra tư thái ưu nhã thanh nhàn. Ánh mắt kia, làm Hạ Tử Khâm có cảm giác giống như sói xám lớn đang nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ nóng lòng muốn chạy trốn.
"Cái đó, Tịch tổng, tôi nghĩ tôi cùng ngài không có quan hệ gì đi! Vì vậy chuyện riêng của tôi không tiện tiết lộ cho ngài. Với lại, nếu như không phải thương lượng về vấn đề xuất bản, không cần thiết lãng phí thời gian quý giá của ngài rồi."
Ánh mắt của Tịch Mạc Thiên lóe lên một cái, có mấy phần đùa giỡn nói:
"Không quan hệ? Sao tôi lại nhớ rõ ràng, tôi cùng Hạ tiểu thư có quan hệ không ít? Hả?"
Mặt Hạ Tử Khâm đỏ lên, ấp úng nói:
"Cái đó, cái đó, không phải đều đã qua rồi sao, tôi uống say, lại nói hai bên đều đã thoả thuận xong giao dịch. . . . . ."
Bốn chữ cuối cùng vừa thốt ra, Hạ Tử Khâm liền ngậm miệng, bởi vì sắc mặt của Tịch Mạc Thiên trầm xuống, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh, trực giác mách bảo cho Hạ Tử Khâm biết, nếu cô còn mở miệng nói tiếp, thì không biết người đàn ông này sẽ làm ra những chuyện gì.
Hạ Tử Khâm có lẽ thiếu đầu óc, nhưng có thời điểm mắt cũng tương đối tinh. Sắc mặt Tịch Mạc Thiên hơi giãn ra. Mặc dù cô nói không sai, nhưng anh không muốn nghe cô nói quan hệ lần đó của bọn họ thành giao dịch tiền bạc. Hơn nữa, anh đột nhiên phát hiện, mình căn bản không muốn dứt đi mối quan hệ này với cô.
Tịch Mạc Thiên đứng lên, hướng Hạ Tử Khâm đi tới, Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái, xê dịch về sau hai bước, nhưng mà phía sau là cửa lớn, cô muốn trốn cũng không được. Tịch Mạc Thiên kéo cô đi đến nơi đặt chiếc ghế ông chủ của mình, bế cô lên, mở bản bút ký trên bàn ra:
“Ngồi chỗ này viết gì đó về em, tôi đi họp một lát."
Hạ Tử Khâm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tịch Mạc Thiên đã xoay người đi khỏi phòng, trong thoáng chốc, không gian to như vậy chỉ còn mình cô. Hạ Tử Khâm ngồi yên lặng hơn nửa ngày, cho đến khi cánh cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, cô mới hồi hồn. Người đi vào là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chắc hẳn là thư ký gì đó, bưng một chiếc khay tinh xảo trong tay, đối với việc Hạ Tử Khâm ngồi ở vị trí ông chủ thì chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, liền đặt sữa tươi nóng cùng một hộp Đề Lạp Mễ Tô xuống trước mặt Hạ Tử Khâm, nhìn cô cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.
Hạ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào hộp Đề Lạp Mễ Tô đang tản ra mùi thơm, khẽ nuốt nuốt nước miếng, chợt nhớ tới sáng sớm cô còn chưa có ăn chút điểm tâm nào, mặc kệ đi! Thức ăn ngon trước mặt, lấp đầy bụng rồi hãy nói sau. Gió cuốn mây trôi quét sạch hộp thức ăn trên bàn, uống cạn ly sữa tươi, mới thỏa mãn sờ sờ cái bụng tròn vo, ợ lên một tiếng no nê.
Ăn uống no đủ xong liền cảm thấy mắt gần như không mở ra được, dù sao đối với với một người điên đảo ngày đêm như cô, phải dậy sớm như vậy , thật đúng là không quen, hơn nữa, nơi này còn tràn đầy ánh mặt trời, rất thoải mái, Hạ Tử Khâm duỗi lưng ngáp một cái, liền gục xuống bàn, chỉ chốc lát sau đã chạy đi đánh cờ với Chu công.
Lúc Tịch Mạc Thiên bước vào, liền nhìn thấy một nha đầu ngủ tới không biết trời đất là gì. Nói thật, tư thế ngủ của cô không có chút ưu hã nào, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ giương, nước miếng theo khóe môi nhỏ xuống, như một đứa bé không hiểu chuyện, lại khiến Tịch Mạc Thiên cảm thấy rất đáng yêu.
Có lẽ con người chính là như thế, luôn có một người bất luận thành cái dạng gì, bất luận làm cái gì, bạn cũng sẽ cảm thấy đáng yêu. Tịch Mạc Thiên cẩn thận ôm lấy cô, tiểu nha đầu ngủ rất ngon, động tác lớn như vậy, nhưng cũng chỉ khẽ cọ xát trong lồng ngực anh, liền o o ngủ tiếp.
Tịch Mạc Thiên bế cô vào gian phòng nghỉ ngơi phía trong của mình, đặt lên giường, giúp cô đắp chăn. Tiểu nha đầu dường như thích ứng trong hoàn cảnh mới rất tốt, nhanh chóng lật người, ôm chăn ngủ say sưa, Mạch Tử đã từng nói: Tử Khâm là một con heo ham ngủ chuyển thế, lúc ngủ rồi, có bị bán đi cô cũng không biết.
Tịch Mạc Thiên đưa tay vén mấy sợi tóc dính trên trán cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhìn chăm chú nửa ngày, mới xoay người đi ra ngoài.
Nói thật, lần này đến tiểu Dương cũng không hiểu Tịch tổng muốn làm gì, chẳng lẽ sau khi trải qua tang thê, cuối cùng Tịch tổng cũng bị thần tình yêu bắn trúng, nhưng với một cô gái có chút không bình thường như Hạ Tử Khâm, tiểu Dương lại cảm thấy rất không chân thật. Mặc dù một đêm kia, đến bây giờ nghĩ lại, với Tịch tổng mà nói là một ngoại lệ hiếm hoi.
Dù không thể coi là thủ thân như ngọc, nhưng đối với nữ sắc, Tịch tổng chưa bao giờ dính vào, chứ đừng nói đến chuyện tình một đêm, vậy mà bây giờ không chỉ xảy ra tình một đêm, chắc sau này sẽ còn chuyện đáng nói hơn, tiểu Dương lén suy đoán, chẳng lẽ Hạ Tử Khâm sẽ là Tịch phu nhân nhiệm kì kế tiếp sao?
Có lẽ do giường quá thoải mái, nên thời điểm khi Hạ Tử Khâm tỉnh dậy, mặt trời đã sớm xuống núi. Chiếc đèn tinh xảo trên tường tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ mờ, mơ hồ có thể thấy được cảnh trí trong phòng. Hạ Tử Khâm xoa xoa hai mắt, ngồi dậy:
"Đây là đâu vậy?"
"Đây là nhà của tôi. Cuối cùng em cũng tỉnh, tôi còn tưởng rằng em muốn ngủ tới sáng mai chứ."
Lúc này Hạ Tử Khâm mới nhìn thấy Tịch Mạc Thiên đang ngồi trong chiếc ghế bành trước cửa sổ sát đất, đầu óc Hạ Tử Khâm quay một vòng từ đầu đến đuôi, nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng mình đi bàn công việc, sao bỗng chốc liền biến thành loại tình huống như hiện tại vậy chứ, cô hận không thể nhổ đứt tóc của mình.
Coi như cô ngu hơn nữa, lúc này cũng hiểu mục đích của người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này không đơn thuần, nhưng là cô có cái gì đáng giá để một ông chủ lớn như anh ta phải tính kế chứ, buồn cười, thật quá buồn cười. Hạ Tử Khâm nghĩ thật lâu cũng không hiểu, liền không lãng phí đầu óc nữa, trực tiếp hỏi anh:
"Cái đó, Tịch tổng, rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?"
"Mạc Thiên, gọi tôi là Mạc Thiên"
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tử Khâm đỏ lên, hai chữ Mạc Thiên này cô cảm thấy không thể kêu ra miệng được, liền dứt khoát gọi anh là Tịch Mạc Thiên:
"Ách, Tịch Mạc Thiên, tôi có thể hỏi ngài một chút , rốt cuộc muốn thế nào?"
Trong đêm tối, đôi mắt của Tịch Mạc Thiên khẽ chớp nháy, cô hỏi một đằng, anh lại trả lời một nẻo:
"Tôi là Tịch Mạc Thiên, 36 tuổi, *tang thê, cha mẹ mất sớm, hơi có chút tư sản, Hạ Tử Khâm tôi muốn cưới em."
*tang thê: vợ đã mất.
"A. . . . . ."
Hạ Tử Khâm cảm thấy, xem như lúc này Địa Cầu bị hủy diệt, cũng sẽ không chấn động bằng mấy câu nói đó của Tịch Mạc Thiên, hơn nữa, người đàn ông này có phải quá khiêm tốn hay không, nếu như nói rằng anh chỉ có chút tư sản, vậy cô coi là cái gì, chắc đến cả tên ăn xin cũng không đủ trình độ, hơn nữa anh lại còn muốn kết hôn với cô. . . . . .
Tịch Mạc Thiên vô cùng hiểu rõ Hạ Tử Khâm, mà những lời nói này của anh cũng không phải để cầu hôn. Trong từ điển của anh, cái gì đã nhận thức thì sẽ là của anh, câu nói này chỉ mang tính chất thông báo cho cô biết, hơn nữa anh cũng sẽ không cho Hạ Tử Khâm cơ hội phản kháng:
"Em gả cho tôi, có thể tiếp tục viết tiểu thuyết của em, tôi bảo đảm sẽ không can thiệp, quan trọng nhất là, tôi có thể giải quyết vấn đề của cô nhi viện Thánh Tâm."
Hạ Tử Khâm sửng sốt, lập tức hỏi lại:
"Làm sao ngài biết?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhớ lại Mạch Tử đã từng nói qua mấy lần, mảnh đất của cô nhi viện Thánh Tâm chính là địa điểm Tịch thị muốn khai phá để xây dựng bệnh viện gì đó.
Thật ra anh cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, đường đường là Tịch Mạc Thiên, thế nhưng phải dùng loại thủ đoạn này để dụ dỗ cô gái nhỏ gả cho anh. Nhưng mà đối phó với tiểu mèo say hồ đồ này, Tịch Mạc Thiên lại cảm thấy biện pháp như vậy tương đối hữu hiệu, hơn nữa anh cũng không muốn lãng phí thời gian.
Nghĩ đến đây, Tịch Mạc Thiên liền đứng lên. Dưới ánh đèn, dáng người anh càng có vẻ cao lớn hơn, chậm rãi đi tới, lại gần Hạ Tử Khâm, dùng giọng điệu vô cùng hấp dẫn nói:
"Chỉ cần em gả cho tôi, tôi bảo đảm chỉ cần tôi còn sống, thì sẽ quyên góp cho Cô nhi viện Thánh Tâm vô điều kiện, những bệnh viện thuộc Tịch thị cũng cung cấp thuốc men và chữa bệnh miễn phí cho những cô nhi kia."
Hạ Tử Khâm có chút sững sờ nhìn anh:
"Tại sao? Tôi không nghĩ là chuyện kết hôn với tôi đáng giá để ngài dùng điều kiện như vậy trao đổi ?"
Tịch Mạc Thiên khẽ cười hai tiếng:
"Có, chỉ là chính em không biết thôi. . . . . ."
Thanh âm mập mờ, trầm thấp, làm mặt Hạ Tử Khâm không khỏi nóng lên , huống chi anh đã ngồi lên giường, cách cô gần như thế, gần đến mức có thể nghe được hô hấp của anh. Hạ Tử Khâm trốn ra sau theo bản năng, cảm thấy chuyện này nên nhanh chóng nói ra thì tốt hơn, liền lắp bắp mở miệng:
"Nhưng là, nhưng là, tôi không thương ngài. . . . . ."