Vừa về anh đã thấy anh ba đứng trước cửa trên tay còn cầm cả một tập tư liệu gì đó, với con người nhìn xa trông rộng anh thực sự không cần Hách Liên Hãn nói thêm gì nữa rồi. Quá rõ ràng một điều rằng Mạc Uyển Kinh chính là con gái của kẻ đã giết bạn mình.
‘‘Tử Mục…em tự cầm xem cái này đi.’’ Hách Liên Hãn do dự rồi cuối cùng cũng dứt khoát đưa tài liệu mình tra được cho em trai mình.
Hách Liên Tử Mục giọng đã khẳn đặc, anh chẳng quan tâm nữa mà buông lời ‘‘Anh về trước đi, thứ này không còn quan trọng nữa.’’
Nói xong anh cứ thế một mạch đi thẳng vào nhà tìm kiếm Mạc Uyển Kinh mặc cho quản gia Hàn Phong có hỏi chuyện, điên tiết lên như một con mãnh hổ vừa bị chọc tức anh hét lên đuổi tất cả đi fra khỏi biệt thự ‘‘Tất cả cút hết cho tôi.’’
Thấy trạng thái mất bình tĩnh của cậu chủ rất đáng sợ, đã quá lâu không ai còn thấy thứ sắc cảm này nhưng hôm nay Hách Liên Tử Mục lại bộc lộ rõ như vậy khiến tất thảy mọi người kể cả quản gia Hàn Phong đều rón rén nâng bước rời đi. Hách Liên Hãn thấy tình hình không ổn liền gọi cho đám Vương Mặc Bắc hỏi mới hay tin thì ra em trai mình đã biết trước chuyện đó rồi.
Trên lầu, trong phòng của mình.
Người ta hay nói mùa xuân là mùa để con cháu sum vầy lại thành một đại gia đình, nhưng mùa xuân lại là mùa mà Mạc Uyển Kinh bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi. Thật bất công cho cuộc đời cô nhưng bà vẫn còn chút lương tâm mà để lại bên cô hai người bạn cũng như là vệ sĩ của cô.
Ngồi bên giường đăm chiêu nhìn bức ảnh duy nhất mà cô chụp chung với mẹ, đôi mắt dần đỏ lên, hai hàng lệ cứ thể lăn dài trên má. Mạc Uyển Kinh còn đang chìm mình vào nỗi buồn khó tả thì ‘‘Cạch’’ cửa phòng đột nhiên bị mở ra rồi lại bị đóng sầm lại ‘‘Rầm’’ khiến cô giật mình hướng mắt nhì về phía phát ra âm thanh đó.
‘‘Tử Mục…ưmmmm…anh…’’ Chưa kịp hỏi đã Hách Liên Tử Mục khóa chặt lấy bờ môi, lời vừa ra đã bị anh nuốt trọn vào miệng mà giữ lại. Mạc Uyển Kinh có thể cảm nhận được nụ hôm của anh có chút đay nghiến, uất hận lại mạnh bạo chứ không phải ngọt ngào như những lần khác.
Xé toạc bộ đồ trên người Mạc Uyển Kinh xong anh lại quay chuyển qua cởi hết những thứ bên ngoài thân thể mình vứt mạnh sang một góc, nụ hôn kịch liệt kéo dài mãi cùng với tiếng rên rỉ nhỏ dần ‘‘ư…ưm.’’ của người phụ nữ bên dưới. Hai cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân nào cứ thế mà cọ xát, va chạm nhau tạo nên sức nóng ngày một tăng lên, căn phòng trở nên tà mị hẳn khi Hách Liên Tử Mục tiện tay tắt ngay đi bóng đèn.
Hách Liên Tử Mục không nói không rằng dịch chuyển đôi môi có chút nóng xuống cổ rồi lại đến chiếc xương quai xanh xinh đẹp mà cắn nhẹ lên đó một dãy, đôi đồng tử chuyển qua hơi đục nhìn khuôn mặt đã thấm ít mồ hôi lại gợi tình đến thế khiến anh có chút khó tả. Bàn tay sung sức bóp mạnh một bên bầu ngực căng tràn như thể có thể búng ra sữa bất kì lúc nào của Mạc Uyển Kinh khiến cô bất giác rên lên ‘‘A…ưmmm, Mục…anh bị sao thế?’’
Ngậm lấy nhũ hoa còn lại, Hách Liên Tử Mục vốn dĩ trong người đã có chút mất kiềm chế nên anh không hề nghe thấy giọng nói của vợ mình mà cứ thế mút đi mút lại bầu hoa một cách mạnh mẽ. Âm thanh sung mãn ‘‘choạp, choạp’’ vọng đến bên tai của hai con người đang vui thú. Cơ thể Mạc Uyển Kinh đã nóng ran vì màn dạo đầu của người đàn ông đang đè lấy mình, cô bất giác nhận ra có gì đó không đúng.
Nếu bình thường thì cho dù anh có muốn quan hệ đi nữa cũng sẽ có chút chính kiến mà trêu chọc cô trước, từ sau hôm tỏ tình bản thân anh đã tôn trong cô hơn về mặt này nhưng hôm nay lại bốc đồng như thế này là thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
‘‘Uyển Kinh…anh thật sự…thật sự không muốn tin đó là sự thật…nhưng em thật sự đã giấu anh một chuyện quá đỗi không thể chấp nhận được…’’ Hách Liên Tử Mục nói rồi không chần chờ gì nữa mà mở toạc đôi chân thon dài đang khép dưới thân mình ra, anh cứ thế mà ghì chặt tay cô lên giường rồi thóc mạnh cây gậy th*t của mình vào bên trong cái nơi cơ mật ẩm ướt kia.
‘‘Mục…anh…anh nói gì em…em không hiểu…Aaaaaa…aaaa…’’
Bạch! Bạch! Bạch…!
Bị cái thứ to lớn nơi hạ bộ của người đàn ông chọc thẳng vào, Mạc Uyển Kinh không khỏi đau đớn mà hét lên cái thứ ấy nóng ran cứng đờ không chút cảm tính lại ngày một tăng xông khiến cô dần mềm nhũn cơ thể, nắm chặt lấy bàn ta to lớn của Hách Liên Tử Mục mà rên rỉ liên hồi ‘‘Ư…ư…aaaa…’’
Nơi da thịt bên dưới cứ va đập mãi, bên trên nơi bầu ngực thì bị chiếc lưỡi của Hách Liên Tử Mục lất liếm chiếm đóng khiến Mạc Uyển Kinh như muốn nổ tung sức chịu đựng. Cô đau đến độ nước mắt chảy dài, không biết làm gì nữa đành cắn lấy môi dưới của mình ‘‘Ưmmmm…ư…mmm’’
‘‘Em không được phép làm bản thân mình bị thương.’’
‘‘Đau…có thể rút ra không?’’
‘‘Mạnh quá sao?’’
Cùng với lời van xin của Mạc Uyển Kinh là câu hỏi ngược lại của Hách Liên Tử Mục, cô không nói nữa mà chỉ gật đầu cho anh hiểu. Nhưng cái sung sướng đang kéo đến như vậy, anh không kiềm lại được chí ít cũng phải để anh làm xong bước cuối đã.
‘‘Sắp rồi…Ưm…’’
‘‘Áaaaaa…hức…hức…’’
Hách Liên Tử Mục hết sức phóng ra hết cái thứ chứa dục vọng của mình vào sâu bên trong màng ngăn cuối cùng của tử cung cô, anh cũng thảo mãn mà rên lên một tiếng trong khi Mạc Uyển Kinh lại đau đến chết đi sống lại. Chầm chậm rút cây gậy của mình ra, trên da thịt của thứ đó vẫn còn dính một ít chất dịch trắng nhẫy nhờn. Cảm xúc lúc này thật khó tả, dường như anh vẫn chưa đủ sướng và thỏa mãn nhưng lại dứt khoát đứng dậy cầm lấy quần áo rời đi, để lại Mạc Uyển Kinh với những dòng suy nghĩ không đâu vào đâu.