Đường Mạn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, cô nói: “Khải Hiên, tôi đã từng nói, cho dù đứa bé khỏe mạnh hay là khiếm khuyết, cho dù là thông minh hay khờ khạo, là của anh tôi đều chấp nhận, tôi đều yêu, cho nên tôi đã quyết định rất ích kỷ, mới giấu giếm, anh có biết không? Tôi vừa mới có thể cảm nhận được nó cử động ở trong cơ thể mình, thật trọng xoay người, nhẹ nhàng giơ chân đá, loại cảm giác kỳ diệu này, hệt như có một lòng nước ấp áp nhẹ nhàng chảy qua bụng tôi, cho nên tôi không tin rằng nó không khỏe mạnh, tôi không tin lời nói của bác sĩ, tôi chỉ muốn nó thôi, giữ lại nó, yêu thương và bảo vệ nó. Bởi vì, nó chính là hồi ức của khoảng thời gian mà tôi ngu dại yêu anh.”
Đường Mạn thầm khóc, cô không có cách nào không rơi lệ: “Thế nhưng, máu của nó chảy ra đầm đìa và rời khỏi tôi rồi, nó không muốn đi đâu, anh lại chính tay ký tên giết chết nó, chính là anh, anh và người tình của anh cùng nhau mưu sát nó.”
Đường Mạn cũng không chịu buông tha cho anh, cô vẫn cứ tiếp tục nói, “Khải Hiên, anh nói câu đó với tôi, là muốn bảo tôi tha thứ cho anh sao? Xin lỗi, tôi không có cách nào để tha thứ cho anh. Anh phá hủy tôi, cũng phá hủy đi hy vọng của tôi, thế giới của tôi vốn dĩ tràn ngập vui vẻ nhưng hiện tại lại tràn đầy thống khổ, anh muốn tôi phải tha thứ cho anh như thế nào đây?”
Anh ngồi bên mép giường, giờ phút này, cô vẫn còn là vợ của anh, nhưng mà, cuối cùng vẫn không tìm về được cái cảm giác hai tim một nhịp, cùng ôm nhau mà ngủ.
“Khải Hiên, thật có lỗi, tôi không có cách nào để ngủ cùng anh trên một chiếc giường nữa, nghe anh hô hấp, nhìn bộ dạng lúc ngủ say, trước kia đó là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng hiện giờ, đó lại là một chuyện rất đau đớn rất rối rắm. Chúng ta tách nhau ra một khoảng thời gian đi, nếu anh không muốn, tôi sẽ đi qua phòng khác ngủ.”
Cô đứng dậy, ôm lấy chăn gối của chính mình, Trương Khải Hiên hoàn hồn lại, anh ôm lấy cánh tay của cô, “Đường Mạn.” Anh cắn chặt môi, “Đừng như thế nữa, anh biết đều là lỗi của anh, tha thứ cho anh, đừng xa cách anh, có được không?”
Đường Mạn thở dài, “Khải Hiên, anh thật sự đang làm tôi sợ đó, anh biết không, ở trong lòng tôi, anh vẫn luôn hoàn hảo như vậy, cao ngạo như vậy, tại sao anh lại có thể ăn nói khép nép như bây giờ chứ?”
Đúng, lúc trước anh là một người kiêu ngạo biết bao, anh còn nhớ, lần đầu tiên anh cãi nhau với Đường Mạn, anh nhất thời nóng giận, ở sau lưng cô thốt ra một câu lạnh băng: “Đi rồi thì đừng quay lại.”
Mà cô, thật sự đã không quay đầu lại.
Thế nhưng, anh sợ hãi, nếu cô thật sự cứ tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình thì phải làm sao đây?
Đường Mạn lắc đầu, “Khải Hiên, tôi đã nói rất rõ ràng, hai chúng ta thật sự cần có khoảng không gian để yên tĩnh một chút, cho nhau thời gian để suy xét tình cảm của mình dành cho đối phương, được chứ? Nếu anh cứ nhất định không chịu, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài sống. Anh biết tính cách của tôi mà, anh muốn tôi làm như vậy sao?”
Anh lấy lại tinh thần, đúng rồi, cô rất quật cường, quật cường gấp mấy lần anh.
Cuối cùng, anh chỉ đành cười khổ, “Được, để anh dọn qua phòng kia.”
Cầm chăn gối, anh nặng nề rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại ở sau lưng anh, sự vui vẻ và niềm hy vọng của anh cũng bị giam lại ở trong đó. Mấy tháng kết hôn, ngoại trừ lúc đi công tác 3 ngày, những ngày còn lại chưa từng xa cô, tối tối nghe cô nói chuyện phiếm, nghe cô nói về những chuyện mình thấy được, thêm mắm dặm muối vào những tin lá cải, còn có thể nói rất sinh động và dí dỏm, điều đó đã trở thành một phần nhất định không thể thiếu trước khi đi ngủ, hiện giờ, cô nhẫn tâm, đuổi anh đi ra ngoài.
Trong lòng anh cảm thấy rất khổ sở, Đường Mạn, xin lỗi em, em thật sự không thể tha thứ cho anh được sao?
******************************************
Đường Mạn bắt đầu chiến tranh lạnh với Trương Khải Hiên từ hôm nay, ban ngày, hai người vô cùng khách sáo, khiêm nhường với nhau, buổi tối, hai người đều ngủ ở phòng riêng của từng người, lúc sáng sớm, lại giả vờ như không có việc gì.
Không ai biết sự đau khổ trong lòng của cả hai.
Tối tối, Đường Mạn rúc vào trong chăn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, băn khoăn suy nghĩ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Khi Trương Khải Hiên đi ngang qua phòng ngủ, nhiều lần muốn gõ cửa, nhưng anh không có đủ can đảm để gõ cửa bước vào.
Nhưng, Đường Mạn thường xuyên dặn dò anh như trước: “Thuốc, đã chia cho anh xong rồi, sáng, trưa, chiều, toàn bộ đều để trong cái hộp nhỏ, nhớ kỹ phải uống đúng giờ.”
Cô vẫn đo huyết áp cho Trương Khải Hiên vào mỗi buổi sáng, ghi nhớ nhiệt độ cơ thể, kiểm tra lượng tóc rụng trên gối anh, thu dọn sạch sẽ giường ngủ của anh.
Tất cả mọi thứ đều như cũ, chỉ là hai người càng ngày càng ít nói chuyện với nhau hơn.
****************************************
Đường Mạn đi trên phố, cũng hơn nửa tháng không ra khỏi cửa, mùa đông, hiếm có một ngày tuyết không rơi, thời tiết tốt như vậy.
Gọi điện thoại cho mấy người bạn, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc, mỗi người đều có công việc của chính mình, không ai có thời gian đi cùng cô. Bỗng nhiên, cô cảm thấy hâm mộ những người bạn này.
Còn cô? Thất nghiệp, mất đi tình yêu, hôn nhân tràn ngập nguy cơ, thậm chí, sự sống của chồng cũng không biết còn được bao nhiêu ngày.
Côi cười khổ.
Ngoại trừ bà Trương, những người khác ở họ Trương đều đối xử với cô rất khách sáo, chỉ có những lúc Trương Khải Hiên không có ở nhà, thỉnh thoảng bà Trương hay nói móc cô, “Nuôi con gà lâu như vậy cũng đẻ được trứng, cô ăn nhiều đồ ngon như vậy, lại không mang được một quả trứng à.”
Cô quay chỗ khác rớt nước mắt. Thật muốn rời khỏi nơi đó, nhưng nếu thực sự phải đi, cô lại không buông xuống được những vướng bận.
Cô ngồi trong một nhà hàng Tây, mới uống xong một ly cà phê, dư vị nồng đậm của cà phê, khiến cô nhớ đến tiệm cà phê mà mình từng làm thuê lúc học đại học.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một thông báo trên giá bên cạnh quầy bar, là thông báo tuyển dụng. Nhìn qua loa, thông báo tuyển dụng nhân viên? Cô bỗng nhiên rất muốn thử.
Quản lý có hơi nghi ngờ nhìn cô, “Cô là sinh viên à?”
Đường Mạn gật đầu, “Đúng vậy.”
Quản lý nhìn chứng minh nhân dân của cô, “24 tuổi? Tuổi tác có hơi lớn.”
Quản lý tiếp tục xem qua sơ yếu lý lịch mà cô điền, “Trước kia cô đã từng làm công tại tiệm cà phê sao, tiếng Anh của cô thế nào?”
Không làm khó được cô.
“Còn có sở trường gì không?”
Đường Mạn suy nghĩ một chút, quả thật là không có, cô đành phải nói: “Tôi còn nói được một ít tiếng Nhật, tiếng Pháp cũng hơi biết một chút.”
Quản lý nhếch mày, xem ra có chút hài lòng với cô. Sau đó, quản lý lại hỏi: “Có hiểu biết gì đối với rượu Tây hay không? Văn hóa cơm Tây nữa?”
Đường Mạn nói ra hết toàn bộ những gì mình biết.
Quản lý mỉm cười, lại hỏi: “Vậy cô đã kết hôn chưa?”
Trong đầu cô thoáng đấu tranh, cô quyết định nói dối: “Vẫn chưa.”
Quản lý gật đầu, cuối cùng nói: “Được rồi, trước tiên hãy thử việc một tuần, nếu được thì sẽ giữ lại làm việc.”
Trong lòng Đường Mạn rất vui, cô hỏi: “Lúc nào thì tôi có thể đi làm?”
Quản lý nói, “8h sáng mai, đến đúng giờ, tôi họ Triệu.”
“Vâng, quản lý Triệu.”
Ra khỏi nhà hàng Tây, cô chỉ cảm thấy ánh nắng rất tốt, cho dù là công việc thế nào, ít nhất bây giờ có thể bổ khuyết vào khoảng không trong lòng cô, cô vô cùng mong đợi công việc này, quả thực muốn thay đồng phục làm việc, và thật lòng hưởng thụ sự mệt mỏi, vui vẻ, thích thú mà công việc mang lại cho mình.
Nhưng, nhất định phải nói một tiếng với người nhà họ Trương. Bằng không, cô không thể ra ngoài được.
Buổi tối, chờ tất cả mọi người ăn cơm xong, lúc này cô mới lấy hết can đảm, trước tiên nói với Trương Thụy Hằng, “Ba ơi, con đã tìm được việc làm.”
Người đầu tiên bất ngờ chính là Trương Khải Hiên, “Em nói cái gì?”