Sau khi Độc Cô Minh nói ra suy nghĩ của mình, Lưu Tích Quân gần như ngay lập tức nhảy dựng lên.
Hắn muốn xuất hồn nhập vào làn sương tím do lệ quỷ hoá thành, mượn nó bay lên trời cao.
Xuất Hồn thuật là một thuật pháp cơ bản của tu đạo giới, gần như ai cũng học được. Tuy nhiên hiếm có ai dám vận dụng nó. Tu vi càng thấp, xuất hồn càng nguy hiểm. Hồn phách rất dễ chịu tổn thương, lại khó hồi phục, không ít người trong khi xuất hồn bị yêu thú cắn nuốt mất hồn phách, chỉ còn để lại một thân thể trống rỗng dần héo mòn rồi chết đi.
- Mặc dù ngươi là Trường Sinh thể nhưng hồn phách của ngươi cũng chỉ như người bình thường, làm vậy khác nào tự sát?
Lưu Tích Quân không ngừng ngăn cản. Độc Cô Minh cười gượng:
- Ta còn cách nào khác kia chứ? Nếu không thành công đoạt được Tử U thạch cho cô thì bản thân ta sẽ rơi vào hiểm cảnh. Tu vi ta không cao như Lưu Bình và Kim Thiên Chí, nhưng khẳng định bọn chúng không thể nào liều mạng bằng ta... Ta đi trước chiếm tiên cơ!
Hắn không dám tự phụ mình là người thông minh nhất thế gian. Những thiên tài khác ắt hẳn có vài người phát hiện ra bí mật trên bầu trời. Tuy nhiên họ tiếc mạng sống, sẽ thăm dò kỹ càng rồi mới dám hành động, có khi thấy nguy hiểm một chút lập tức rút lui ngay. Còn ưu thế của Độc Cô Minh là hắn không sợ trời không sợ đất, dám đánh cược chính mạng sống của mình.
Lưu Tích Quân trầm mặc, nhìn hắn thật lâu:
- Xin lỗi, ta cũng là bất đắc dĩ!
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Không trách được cô, đây cũng là tạo hoá của ta. Sắp tới ta còn cần cô bảo vệ thân xác...
Đoạn hắn ngửa mặt lên trời thét dài:
- Nếu số mệnh đã sắp đặt để ta tiến vào thế giới này, lập nên truyền kỳ chấn thế, chắc chắn sẽ không khiến ta vong mạng ở đây! Độc Cô Minh ta không thể chết!
Hai mắt hắn nổi đầy gân máu, buông Lưu Tích Quân xuống, sau đó ngồi xếp bằng xuất hồn ra nhập vào làn sương tím do một con lệ quỷ vừa bị mình giết chết hoá thành. Quả nhiên, linh hồn hắn được làn sương tím dần đưa lên cao, trong tích tắc biến mất khỏi tầm mắt của Lưu Tích Quân.
- Có lẽ số phận đã chú định kiếp này ta phải dính chặt một chỗ với ngươi, cùng sống, cùng chết...
Lưu Tích Quân thở dài, nhìn sang thân xác Độc Cô Minh đã nhắm nghiền hai mắt, trong lòng nổi lên tư vị khó hiểu.
- ---------------------
"Dám hỏi trời xanh cao bao nhiêu?
Có cao bằng lòng ta không?"
Độc Cô Minh từng đọc câu này trong một bộ truyện tiên hiệp. Khi ấy hắn không hiểu lắm mà chỉ lướt vội qua, nhưng bây giờ khi dần chạm đến "trời", hắn mới cảm nhận được hết khí phách hào hùng của hai câu nói này.
Thuở còn bé, mỗi lần hắn ngước đầu lên nhìn bầu trời rộng lớn trên cao chợt thấy bản thân chỉ là một hạt bụi, không đáng xá gì.
Lớn dần, tâm địa cũng thay đổi, hắn biết "trời" chung quy cũng chỉ là một phần của bầu khí quyển, ngoài trời còn có vũ trụ bao la, không còn cảm giác thấy "trời" là một thứ không thể chạm tới nữa.
Đến hiện tại khoảnh khắc sắp chạm tới "trời", lòng hắn lại nảy sinh một tham vọng hoang đường.
Hắn muốn đánh "trời" một quyền!
- Được đánh ông trời, ta có chết cũng mãn nguyện!
Độc Cô Minh cười thống khoái, thực sự điều khiển làn sương hoá thành hình một nắm đấm, giáng trẳng vào bầu trời u tối.
Ầm! Bầu trời đột nhiên nứt toạc ra tạo thành hố đen khổng lồ hút toàn bộ những làn sương tím xung quanh vào bên trong. Độc Cô Minh tái mặt, vội vã né tránh nhưng không còn kịp nữa.
- Con bà ngươi, tên khốn dám khinh ông trời, ngươi hại chết ta rồi!
Một đám sương tím cách chỗ Độc Cô Minh không xa bỗng xuất hiện âm thanh chửi rủa.
- Có người cùng lên?
Quả nhiên không phải chỉ mỗi hắn phát hiện ra bí mật của bí cảnh. Ít nhất trước mắt còn có thêm một người thần bí nữa.
Vì dùng hồn nhập vào sương tím nên không ai biết rõ hình dáng đối phương, ngay cả giọng nói cũng ồ ồ khó nghe.
- Tiên sư nhà ngươi, ta nguyền rủa ngươi kiếp này bị người ta trấn áp xuống hầm cầu một vạn năm...
Gã rất phẫn hận vì việc bị hố đen trên bầu trời hút vào. Vốn dĩ có thể an toàn tiếp cận nhưng lại bị tên điên kia phá hỏng, bây giờ rơi vào tình huống nguy hiểm khôn lường.
Cả hai đồng thời bị hút vào lỗ thủng trên bầu trời. Chốc lát sau, có vô số sương tím bị điều động đến đây, nhanh chóng tu bổ lại lỗ thủng, bầu trời lại nguyên vẹn như chưa từng xảy ra điều gì khác thường.
Tại một góc khác ở bí cảnh, Quỷ Diện Quân đeo mặt nạ bước đi trong một khu rừng hoang vắng. Cứ bước một bước lại tiện tay đánh tan một lệ quỷ Khổ Hải đỉnh phong. Khoảnh khắc trên bầu trời phát sinh dị biến, y lắc đầu thở dài:
- Lại có người không biết sống chết xuất hồn lao lên trên...
Cách đó khá xa, Tiết Hồng Y của Lôi Phong thánh địa cũng ra vẻ suy tư:
- Các đời tiền bối đều phỏng đoán bí cảnh là do một trận pháp khổng lồ tạo thành, mà bầu trời chính là vị trí yếu nhất của trận pháp. Nhưng ai mà dám xuất hồn lên đó kiểm tra kia chứ? Giao động khủng bố kia hẳn là có người không kiềm nổi làm liều, khẳng định linh hồn đã bị nghiền nát thành mấy vạn mảnh.
- -----------
- Độc Cô Minh!
Ở chỗ Độc Cô Minh đang xếp bằng ngồi nhắm mắt, Lưu Tích Quân hoảng sợ kêu lớn tên hắn. Dị biến vừa rồi phát sinh đúng ở vị trí hắn bay lên, khẳng định có liên quan tới nhau.
- Hơi thở bình thường, chắc là không sao!
Sau khi kiểm tra tình trạng thân thể của hắn, Lưu Tích Quân mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- --------
Ai cũng không biết rằng giờ phút này đây Độc Cô Minh đang sợ chết khiếp.
Hố đen mới nãy đúng là quá cuồng bạo, hút linh hồn cả hắn và người thần bí kia vào. May sao đúng lúc này từ trong linh hồn hắn bỗng bay ra một miếng cổ ngọc vỡ màu đồng che chắn phía trước, bảo vệ hắn và người thần bí bình yên lọt vào hố đen.
- Cổ ngọc gì đây, không ngờ giúp chúng ta tai qua nạn khỏi...
Người thần bí run rẩy lên tiếng.
Miếng cổ ngọc màu đồng vẫn bay lơ lửng trước mặt Độc Cô Minh, tạo ra một vùng kết giới an toàn bao phủ cả hai.
Nhìn miếng cổ ngọc này, hắn không khỏi nhớ đến cụ Lý. Đã sớm đoán ra lão là thần nhân, nhưng không ngờ miếng cổ ngọc này thật sự đi theo mình đến đây. Vậy giấc mơ kia rõ ràng là chân thật, con hắc mã có khả năng vượt qua tinh không đang ở đâu? Nếu tìm được nó liệu có thể quay ngược trở về địa cầu hay không?
- Chờ ta đắc đạo thành Đế, đạp hồng trần dưới chân, chắc chắn sẽ quay về địa cầu...
Hắn không lo cho bé Vi lắm, cụ Lý là thần nhân, chắc chắn sẽ không để bé chịu khổ.
Bên cạnh hắn, người thần bí kia bắt đầu trút bỏ làn sương tím, lộ ra bộ dáng là một thiếu niên trẻ tuổi mắt kiếm mày sao. Tuy không quá anh tuấn nhưng ở gã có một loại khí chất hào sảng khá đặc biệt.
- Tại hạ Mộng Tiểu Phàm, xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đệ?
- Tại hạ Độc Cô Minh!
Độc Cô Minh cũng hiện ra hình dáng thật, nhưng vẻ mặt có chút không được vui cho lắm.
Mộng Tiểu Phàm ho khan, hiểu hắn đang khó chịu về vấn đề gì, cười khổ nói:
- Ban nãy ta tức quá chửi loạn lên, hy vọng Độc Cô huynh tha thứ...
Độc Cô Minh phất tay không đáp, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Khi đã nhìn rõ mọi thứ, cả hắn và Mộng Tiểu Phàm đều không khỏi tỏ ra khiếp sợ. .
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời |||||
Đây là nào phải "bầu trời" gì, rõ ràng là một mộ huyệt lớn.
Nằm lơ lửng giữa không trung cách đó rất xa là một chiếc quan tài màu đen phát ra khí tức khủng bố, xung quanh nó lơ lửng hàng ngàn viên tinh cầu nhỏ xíu bằng nắm tay sáng rực rỡ. Những viên tinh cầu này xoay quanh quan tài liên tục, không ngừng cung cấp tinh khí cho nó. Mà ở phía xa cũng có vô số chìa khoá đang rải rác khắp nơi, chờ đợi sương tím bao phủ để giáng xuống bí cảnh bên dưới.
Mộng Tiểu Phàm nuốt nước bọt ừng ực:
- Quan tài kia chẳng lẽ là của U Minh Quỷ Chủ? Trận pháp này dường như mô phỏng ba ngàn tinh tú đang xoay quanh mặt trời, cũng có thể là ba ngàn đại đạo xoay quanh U Minh quỷ đạo...
- Hoá ra bị hút lên trên đây không chỉ có sương tím mà còn có tinh khí của những tu sĩ đã chết đi.
Độc Cô Minh gật đầu, bổ sung thêm.
Những người tham gia tìm kiếm vận may ở U Minh cấm địa đa phần đều là cường giả trẻ tuổi khí huyết phương cương, thể chất tuyệt hảo. Thử nghĩ xem một trăm bốn mươi bảy vạn năm nay có bao nhiêu đã gục xuống ở U Minh cấm địa, sau đó hoá thành tinh khí bồi bổ cho quan tài đen kia cơ chứ?
Mà ý đồ của trận pháp này là gì? Chẳng lẽ...
Mộng Tiểu Phàm ngưng trọng, mà Độc Cô Minh cũng có biểu tình nghiêm túc.
- Muốn giúp U Minh Quỷ Chủ sống lại! Hay cũng có thể hiểu theo một cách khác. U Minh Quỷ Chủ sắp vẫn lạc đã tạo ra một bí cảnh truyền thừa để dụ dỗ thiên tài khắp nhân giới tiến vào, thu thập tinh huyết chờ ngày tân sinh.
Quan tài màu đen đột nhiên phát ra khí tức khủng bố khiến tâm thần cả hai run rẩy. Hư không dường như muốn vỡ nát dưới khí tức này. Rốt cuộc vẫn là miếng cổ ngọc màu đồng phát uy, nó toả ra ánh sáng nhè nhẹ bảo vệ hai người, không hề bị khí tức khủng bố kia chèn ép.
- Pháp bảo này là gì mà có thể chống lại khí tức của Quỷ Chủ?
Mộng Tiểu Phàm càng thêm sợ hãi miếng cổ ngọc đang lơ lửng trên cao.
Độc Cô Minh thở dài:
- Ta cũng không biết. Đã tới được nơi đây, chẳng lẽ lại trắng tay quay về?
Hiện tại khí tức của quỷ chủ đang tràn ngập khắp không gian này, cơ hồ đang cố bảo vệ trận pháp không bị hủy hoại. Nếu Mộng Tiểu Phàm và Độc Cô Minh dám làm càn bước ra khỏi vòng bảo vệ của cổ ngọc thì chắc chắn sẽ bị đè ép linh hồn tan thành vạn mảnh.