(Đã đoán ra nhân vật mới xuất hiện chưa? Nam chủ tiếp theo đó ^^
Nữ phụ cũng chuẩn bị lên sàn, một màn xuất hiện khá là cẩu huyết.)
"Công tử có chuyện gì?"
Vãn Thanh trấn định lại, nhìn nam tử thanh tú trước mặt.
"Ta là quản gia của vương phủ, vương phi gọi ta Mạc quản gia là được. Vương phi mới vào vương phủ, ta tới hỏi xem còn cần thêm gì nữa không, nếu thiếu gì thì bảo nha đầu tới nói một tiếng cho ta biết là được."
Âm thanh dịu dàng làm người nghe rất thoải mái, thái độ Mạc Tử Thần cũng rất cung kính.
"Thì ra là quản gia."
Vãn Thanh nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, thế nào cũng cảm thấy không giống, quản gia Mộc gia cả ngày đều là cong eo hình cách cung, nhưng hắn lại eo lưng thẳng tắp, còn tuấn lãng trẻ tuổi như vậy.
"Ta không thiếu gì cả ."
"Vậy ta đi xuống trước, vương phi có việc gì phân phó xin cứ nói."
Vãn Thanh gật đầu, Mạc Tử Thần liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
"Tiểu thư, mọi thứ đã thu thập xong, người có muốn ra ngoài mua chút hương nhang hay không?"
Nha đầu Bảo Cầm sau lưng cười rực rỡ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
"Hương nhang? Mua hương nhang làm gì, giấc ngủ của ta rất tốt, không cần mua."
"Không phải, tiểu thư, … chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên người tới vương phủ sao, nếu buổi tối vương gia đến …"
Bảo Cầm cúi đầu, có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng nhỏ dần.
Vãn Thanh biết là Hạ Uyển Dung dạy nàng nên cũng không nói thêm nữa, phất tay bảo nàng rời đi.
Một mình đứng trong viện rộng rãi, Vãn Thanh có chút nhàm chán, nhìn vườn hoa náo nhiệt phía trước một chút, liền nhấc chân đi qua.
Một hồi tiếng cười thanh thúy xen lẫn tiếng bàn luận truyền đến, Vãn Thanh rón rén lại gần nghe các nàng trò chuyện.
"Ai nói vậy?"
"Vừa rồi ta nghe tiểu ca gác cổng nói, vương gia dẫn theo một cô nương dáng dấp xinh đẹp trở lại, còn nói nàng là vương phi !"
"Không phải ít ngày trước mới nói vương phi đã chết sao, sao giờ lại xuất hiện một vương phi ?"
"Ai mà biết được, chỉ là nếu vương gia có tân sủng, xem xem Tử Cơ cô nương còn dám ngông cuồng như vậy hay không. Các ngươi biết không, hôm nay ta đưa bữa sáng cho nàng ta, không cẩn thận làm đổ chút canh, bị nàng ta phạt quỳ hai canh giờ, đến lúc này chân vẫn còn đau!"
Nghe những nha hoàn trước mặt ngươi một câu ta một câu, Vãn Thanh cũng hiểu đại khái, Dịch vương phủ quả thật có một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân được Phong Huyền Dịch cực kỳ sủng ái.
Ưa thích nữ nhân tại sao lại không dám truyền tin? Khóe môi Vãn Thanh hiện lên nụ cười, thân phận nữ nhân kia nhất định không trong sạch.
"Ngươi là nha đầu phòng nào! Tại sao lại núp ở nơi này nghe lén!"
Vãn Thanh đứng ở sau lưng bọn họ đã lâu nên bị phát hiện.
"Ta vừa tới vương phủ, còn chưa quen thuộc những chỗ này, nếu đã mạo phạm, kính xin các tỷ tỷ thứ lỗi."
"Thứ lỗi cái gì, đều là nha hoàn, sao có thể tức giận với ngươi."
Một nha hoàn cao to mặc hồng y đưa tay kéo Vãn Thanh lại gần, mấy người còn lại cười thân thiện với Vãn Thanh.
Quan sát mấy người này một chút, cơ hồ đều là nữ tử mười bảy mười tám tuổi, mặc dù dáng dấp không tính xinh đẹp, nhưng cũng hết sức thanh lệ.
"Không chịu làm việc còn ở nơi này làm gì! Nói xấu bản phu nhân?"
Thời điểm đang cùng mấy nha hoàn xúm lại càu nhàu, một âm thanh bén nhọn truyền đến từ sau lưng Vãn Thanh, chủ nhân của âm thanh kia có vẻ vô cùng tức giận, đưa tay chộp vào tay Vãn Thanh, đẩy Vãn Thanh sang một bên.
Vãn Thanh chỉ cảm thấy cánh tay mình hết sức đau đớn, nhìn lại những nha hoàn kia, mấy người đã sợ đến hồn bay phách tán, sớm quỳ xuống xin tha.
Vãn Thanh nhìn dáng vẻ này của họ cũng hiểu sự sủng ái của Phong Huyền Dịch dành cho nữ nhân kia tới đâu rồi, dù sao trong vương phủ không có người nào dám ngang ngược kiêu ngạo như thế.
"Nô tỳ sai lầm rồi … Tử Cơ phu nhân, tha thứ cho nô tỳ, bọn nô tỳ sai lầm rồi."
Mấy tiểu nha đầu kia sợ đến nói không ra lời, thấy Vãn Thanh vẫn đứng một bên vội vươn tay kéo nàng.
"Mau tới cầu xin Tử Cơ phu nhân a, ngươi không cần mạng nữa sao?!!!"
Vãn Thanh hất tay của nàng ra, đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang bóng dáng diễm lệ màu tím đang đi tới.
Y phục màu tím tươi đẹp dài kéo đất, eo thon được thắt chặt bằng dải lụa, nổi bật phần eo không đến một nắm tay. Trên đầu cài cây trâm San Hô bảy màu, nổi bật lên khuôn mặt như phù dung (1). Mặt mũi diễm lệ, mắt phượng mị hoặc, tóc đen búi thành vân kế, phong thái ung dung. Minh châu lớn nhỏ oánh sáng như tuyết lấm tấm lóe lên giữa đầu tóc đen.
(1) Phù dung: Hoa quỳnh
"Thế nào, ngươi còn không quỳ cho bản phu nhân?"
Lửa giận trong mắt Tử Cơ càng lớn, nhìn Vãn Thanh trước mặt đầy căm tức, đặc biệt là khi thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, trong lòng kinh hoảng, ngàn vạn lần không thể để Vương Gia thấy nữ nhân này.
"Phu nhân? Ngươi là phu nhân phủ Vương Gia ?"
Vãn Thanh cười, bóng người màu tím trước mặt càng thêm tức giận, dáng người yểu điệu hoa lệ có chút run rẩy.
"Ngươi … ngươi thế nhưng không biết bản phu nhân? Có tin ta bảo vương gia chém đầu ngươi hay không!"
Thanh âm Tử Cơ lớn dọa người, hai nha hoàn cao lớn sau lưng thấy chủ tử chịu thua thiệt vội tiến lên.
"Ta ở đây chờ, phiền toái tiểu thư Tử Cơ khi gặp vương gia thuận tiện nói với hắn một tiếng, tên ta là Mộc Vãn Thanh."
"Mộc, Mộc Vãn Thanh!"
Mấy tiểu nha hoàn đang quỳ cũng hoảng sợ, mặc dù họ chưa từng thấy diện mạo nữ nhân mà vương gia muốn thành hôn, nhưng vẫn từng nghe tên.
"Ngươi! Ngươi không phải là đã chết rồi sao!"
Trong mắt Tử Cơ lóe lên mấy phần hốt hoảng, không lâu sau lại khôi phục bình thường,
"Ngươi … con nha hoàn này, sợ bản phu nhân phạt ngươi nên mới đưa chuyện Mộc tiểu thư ra nói đi! Hừ, Mộc tiểu thư bị đâm chết trong kiệu hoa dân chúng đều tận mắt nhìn thấy, cho dù ngươi muốn giả mạo cũng phải tìm người có sức thuyết phục! Chống đối bản phu nhân như thế, còn giả mạo Mộc tiểu thư, ngươi phải nhận tội gì!"
Tử Cơ gầm lên một tiếng, hai nha hoàn tráng kiện sau lưng liền đi tới bên cạnh Vãn Thanh.
"Hôm nay ta thay vương gia dạy dỗ con nha hoàn này! Đánh cho ta!"
Hai nha hoàn kia giơ tay lên, Vãn Thanh vẫn nở nụ cười, thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, cũng không biết công phu quyền cước trước kia còn dùng được hay không, đang muốn động thủ, lại truyền đến một tiếng gầm từ sau lưng.
"Dừng tay!"
Vãn Thanh quay đầu lại, sắc mặt Tử Cơ không vui, Mạc Tử Thần hai tay chắp sau lưng cau mày đi tới, đẩy ra hai nha hoàn đang xông về phía Vãn Thanh, sắc mặt xanh mét.
"Đây là vương phi, các ngươi muốn làm gì!"
Mạc Tử Thần vừa nói, Tử Cơ cùng mấy nha hoàn giật nảy mình, Vãn Thanh vẫn cười ôn hòa, sắc mặt Tử Cơ từ đỏ chuyển qua xanh mét, cuối cùng biến thành đen.
"Mạc quản gia, vương phi không phải đã chết rồi sao? Chính tai ta nghe vương gia nói!"
"Ngươi muốn bổn vương phi chết sao?"
Thanh âm Vãn Thanh lạnh mấy phần, tiến lên vài bước, rất có phong phạm của đương gia chủ mẫu.
"Làm sao ta dám?"
Nhìn dáng dấp Tử Cơ có vẻ sợ hãi Mạc quản gia, thanh âm cũng nhỏ mấy phần, chân cũng bắt đầu lui về phía sau.
"Tử Cơ cô nương, xin hỏi ngươi là phu nhân phủ vương gia? Bổn vương phi mặc dù mới đến vương phủ, nhưng vẫn biết trong phủ vương gia không có cơ thiếp, làm sao ngươi dám tự xưng là bản phu nhân?"
Thanh âm Vãn Thanh lớn vài phần, thu hồi vẻ mặt cười cợt. Trên mặt chúng nha hoàn đều lộ nụ cười, Mạc Tử Thần đứng ở một bên cau mày.