Nhìn về phía phát ra giọng nói, nàng thấy một bóng dáng yểu điệu , mảnh mai, trên người vận y phục rườm rà phức tạp, tóc vấn cao , cài rất nhiều trâm ngọc phỉ thúy. Khuôn mặt sắc sảo dị thường. Người này, nói thế nào nàng cũng không thích a!
“ Bái kiến Hân phi nương nương “
“ Miễn lễ miễn lễ “ Diêu Lạc Hân phất nhẹ tay, mắt đảo qua nhìn nàng đánh giá một chút , sau đó mới hắng giọng “ Hàn Vương, Kính Dương vương và vương phi hình như đang có mâu thuẫn gì sao? giữa thanh thiên bạch nhật , nói năng lớn tiếng, hành động thân mật thế này… thực sự mà nói, đây là đang đụng chạm tới tôn nghiêm của hoàng tộc Mạc quốc chúng ta”
Diêu Lạc Hân ánh mắt có chút tà khí, cái Kính Dương Vương phi này, nghe nói hoàng hậu suýt chút nữa là lập nàng làm Thái tử phi nếu không phải Kính Dương vương Đông Phương Lam Triệt thú trước , mà mới đây, lại được cấp dưới báo lại, nàng ta lại thường xuyên tiến cung, ghé Đông Cung đánh cờ , trò chuyện với Thái tử điện hạ hết sức thân mật. Dù nàng ta hiện tại là Kính Dương vương phi, nhưng cũng không loại trừ khả năng sau này xảy ra biến cố, thái tử không chừng …
Chính vì lẽ đó, Lạc Hân rất không có thiện cảm với nàng. Đã thế, nhân cơ hội này, đùa giỡn một chút.
“ Kính Dương vương phi, muội nói xem, nguyên do vì sao lại náo nhiệt thế này?”
Lăng Bích Nguyệt để ý, đằng sau ả ta đã có vài cung nữ cố nhịn cười rồi!Đúng là hồ ly tinh mà!
Không để nàng kịp lên tiếng, Đông Phương Lam Triệt đứng bên cạnh đã xen vào :
“ Hân phi nương nương, lẽ nào chuyện trong nhà của bản vương, nương nương có quyền hỏi sao?”
Định làm nàng mất mặt sao? Có hắn ở đây thì đừng có mơ tưởng đến chuyện đó .
Lam Triệt đột nhiên bước tới gần Diêu Lạc Hân, cúi thấp đầu xuống, dừng ngay bên tai Lạc Hân làm nàng ta một phen đỏ mặt . Lam Triệt nhếch miệng thì thầm :
“ Ngươi nghe cho rõ đây, tốt nhất là yên phận làm tròn bổn phận của một Hân phi đi, nếu cò0
n ở đây gây khó dễ, bổn vương không biết là khi ở trước mặt Thái tử điện hạ sẽ lỡ miệng nói những gì đâu”
Là một người thông minh, Lạc Hân đương nhiên hiểu ý hắn. Hắn là đang đe dọa, là đe dọa đó a!
Nhưng mà, cái ghế Hân phi này, vẫn là không thể bỏ được!
Ả vội vội vàng vàng cười gượng gạo với nàng, thái độ nhún nhường khác hẳn lúc nãy :
“ Ha ha… Nguyệt nhi muội muội, bổn cung… bổn cung về trước . Lúc khác sẽ đến thăm… muội muội”
Vừa nói xong đã chạy bay chạy biến, mặt tái xanh đến tội nghiệp. Nàng không nhịn được, liền ôm bụng cười ha hả.Lát sau mới quay sang hỏi hắn :
“ Ngươi nói gì với nàng ta vậy?”
“ Thương lượng với cái ghế Hân phi của nàng ta thôi. Thế nào? Vừa rồi ta đã giúp nàng, có qua có lại, nàng nên là đền bù lại cho ta cái gì đi”
“ Giữa phu thê với nhau, Lam Triệt, ngươi hà tất phải tính toán đến như vậy?” Mạc Y Hàn linh cảm có điều chẳng lành, giúp nàng nói vài câu.
Lam Triệt cười khẩy, khinh thường nhìn đối phương :
“ Đã biết chúng ta là phu thê, ngươi sao còn không biết tiến lui, biết điều tránh xa ra một chút?”
“ Là ngươi không biết giữ thê tử, còn trách ai?”
“ … “
Nàng nhận thấy hắn sắp điên đến nơi rồi mới chịu ra mặt .
“ Thôi thôi, chàng về trước đi, bản vương phi muốn nói chuyện với Hàn ca một chút, nào, chúng ta đi thôi”
Và cuối cùng, hắn đành phải cắn răng nhìn nó “ thân mật” đi cùng Mạc Y Hàn .
“ Được, được lắm, Lăng Bích Nguyệt, nàng đợi đó, thù này bản vương nhất định sẽ trả”
Đến gần tối nàng mới chịu trở về. Tịch Nhan đỡ nàng xuống xe, cùng nàng định tiến vào vương phủ thì bị thị vệ ngăn lại. Lăng Bích Nguyệt nhíu mày, nhìn lướt qua bọn họ, trầm giọng hỏi :
“ Các ngươi hôm nay lại dám cản đường bổn vương phi?”
“ Mau tránh ra! Các ngươi uống nhầm thuốc rồi sao? Đây là vương phi nương nương a!”
Hai tên thị vệ đắn đo một lát rồi cúi người đáp :
“ Thỉnh vương phi nương nương thứ lỗi, vương gia điện hạ vừa truyền lệnh xuống, đêm nay nhất quyết không thể cho vương phi vào. Nói là vương phi về khuya , không đúng theo quy củ, nên phạt không cho vào a”
“ Cái gì?” Cái tên Lam Triệt này! Hắn là đang làm cái trò gì vậy?” Mau nói vương gia ra đây gặp bổn vương phi! Bổn vương phi hôm nay mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!”
“ Vương phi thứ lỗi, không thể được a. Vương gia nói, bất luận vương phi nói cái gì, cũng làm ngơ”
“ Đáng chết !” Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Bộ ngoài vương phủ này ra, nàng không còn nơi nào để đi sao? Lăng phủ để làm gì chứ!?
Nàng lại quay trở lên xe ngựa, Tịch Nhan hung hăng liếc hai tên thị vệ một cái , sau đó cũng theo nàng lên.
“ Nương nương… chúng ta đi đâu a”
“ Phủ Lăng thượng thư”
…
“ Thế nào rồi?” Lam Triệt hưng phấn nhìn tên thuộc hạ, hi vọng là cái nữ nhân chết tiệt kia sẽ xuống giọng năn nỉ tới mức nào.
Trái lại với mong đợi , tên thị vệ chỉ nhỏ giọng thưa :
“ Hồi bẩm vương gia, vương phi đã lên xe trở về phủ thượng thư rồi ạ!”
“ Cái gì ?Ngươi nói … nàng ta đi rồi?”
“ Vâng”
Hừ, vậy cũng tốt, nữ nhân đó đi rồi, đỡ phải ngứa mắt!Tốt nhất là đừng quay về!
Thật ra lúc đầu hắn đã tính đến chuyện nàng sẽ trở về nhà mẹ đẻ, nhưng lại nghĩ trở về thế này, thanh danh nàng sẽ không còn a!
Nào ngờ, nàng vẫn là như vậy trở về.
“ Được rồi, ngươi lui đi” Lam Triệt phất tay, tiếp tục phê tấu chương.
Phủ Lăng thượng thư.
“ Phụ thân, mẫu thân, Nguyệt nhi đã về”
“ A… Nguyệt nhi, con thân là vương phi, nửa đêm không ở trong vương phủ hầu hạ vương gia, lại chạy về đây làm gì?” Lăng thương thư hoảng hốt nhìn nàng.
“ Hiện tại bổn vương phi và tên đáng chết đó có mâu thuẫn, muốn ở lại Lăng phủ mấy ngày. Nguyệt nhi sẽ trở về vương phủ, nhưng là phải do tên đó mò đến đón về! Vì thế, trong thời gian này, Nguyệt nhi hi vọng cha nương giữ kín miệng mình cũng như gia nhân trong phủ. Tránh để họ tiết lộ chuyện Nguyệt nhi trở về”Bằng không, danh tiết của nàng sẽ mất sạch!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lên triều rồi lại tan triều, khi trở về, hắn vẫn là không thấy cái bản mặt cau có nhưng lại đáng yêu dị thường của nàng , có lẽ nhìn nàng mỗi ngày khi tan triều về đã là thói quen, nên hôm nay không thấy nàng, hắn liền có cảm giác mất mát .
Nhưng cứ nghĩ đến những gì nàng làm, hắn lại tự nhủ, tuyệt đối không được mềm lòng!
Hắn lại tiếp tục ngồi phê tấu chương. Nhưng là đến trưa, hắn lại nhớ nàng. Nếu là mọi ngày, nàng sẽ chạy đến và nói với hắn : “ Triệt , bổn vương phi đói rồi! Dừng tay tí đi, ăn đã!” khuôn mặt nàng lúc ấy hết sức là đáng yêu cùng mị hoặc. Thanh âm ngọt ngào tựa tiếng chuông ngân.
Nhưng bây giờ, đã đến bữa trưa, chẳng có ai đến làm phiền hắn…
Đêm tối lại đến, hắn lại nhớ nàng. Nhớ ngày hôm trước , khi cha nương rời đi, hắn đã cùng nàng ngắm trăng, sau đó hai người còn ân ân ái ái….
Hạnh phúc, vui vẻ như vậy. Nhưng bây giờ, nữ tử yêu kiều ấy đâu rồi?