[Chương 10: Một hồi náo loạn] - Ai nói chúng ta muốn về Tây Nam
***
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, thủ vệ cửa cung đang ngủ gật, đột nhiên liền nghe phía xa truyền đến một trận hí dài, lập tức cuống cuồng đứng thẳng người, thì thấy một con khoái mã đang phóng nhanh đến, sau khi đến gần mới phát hiện, thì ra là đại tướng quân Thẩm Thiên Phàm.
Còn tưởng là ai. Thủ vệ lập tức thở phào, nhanh chóng tiến lên dẫn ngựa cho hắn: “Tướng quân sao lại đến đây vào lúc này?”
“Trước khi ta đến, có ai vào cung không?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
“Không có.” Thủ vệ lắc đầu, “Vẫn rất vắng vẻ.”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu, cũng không kịp giải thích nhiều, ra roi thúc ngựa xông vào cửa Sùng Dương, phóng thẳng đến trụ sở Ngự Lâm quân trong cung.
Một lát sau, lại có một đội nhân mã đuổi tới, ngọn đuốc chói lọi, nếu không phải thấy người dẫn là Lưu Cung, thủ vệ còn tưởng là có người muốn đến gây sự.
“Lưu --” Vừa mới nói được một chữ, thủ vệ liền bị đẩy sang một bên thất tha thất thểu, trơ mắt nhìn nhóm người này xông vào cung.
Cho dù đầu óc phản ứng có chậm hơn nữa, cũng có thể cảm thấy được tựa hồ sự tình có chút dị thường, huống hồ Lưu Cung đã sớm từ quan nhiều năm, quả quyết không có đạo lý chạy vào trong cung lúc này, vì thế thủ vệ cuống cuồng chạy theo vào cung, muốn bẩm báo chuyện lên trên.
Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân phó tên là Tào Thỉ, ngày thường nhìn sầu bi khổ não, như là không có khát vọng dã tâm gì, lúc này nhìn thấy Thẩm Thiên Phàm đột nhiên xuất hiện, giống như là biến thành một con người khác.
“Bắt hắn lại cho lão phu !” Lưu Cung xa xa tiến lên, rống to ra lệnh.
Ngự Lâm quân ào ào chia làm hai hướng, một vài người đứng ở phía sau Thẩm Thiên Phàm, đông người, thì tụ tập ở bên cạnh Tào Thỉ.
“Hoàng thượng có chỉ.” Thẩm Thiên Phàm rút kiếm rời vỏ, giận dữ hét, “Tróc nã nghịch tặc Lưu phủ, nếu ai dám phản kháng, giết không tha !”
“Dạ !” Thiết huyết tiếng hô đều nhịp, vang vọng đến đến chín tầng mây.
Trong một tòa nhà tại phố Chính Văn, Thái Phó đương triều - Đào Nhân Đức còn đang ngủ say, bên ngoài lại có người hô to: “Lão gia mau chạy đi, có cường đạo giết vào a !”
Bên cạnh phu nhân ngồi dậy, kinh hồn chưa định nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngoài cửa sổ, tiếng đao kiếm chạm vào nhau vô cùng chói tai, Đào Nhân Đức tuy nói đã hơn sáu mươi, nhưng chung quy là làm quan lớn, biết trong triều có người không an phận, sớm đã không màng đến sống chết, vì thế cũng là không hoảng. Mang giày tùy tay rút ra đại đao bên giường, liền muốn mang theo phu nhân giết ra bên ngoài, bên tai lại truyền đến một tiếng cười khẽ: “Đào đại nhân, bên ngoài còn lạnh, ít nhất cũng phải khoác thêm một kiện y phục nữa chứ.”
“Ai !” Đào phu nhân lại bị hoảng sợ, trong phòng khi nào có hơn một người?
“Tây Nam vương?” Đào Nhân Đức lập tức khiếp sợ.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bên ngoài đều là cao thủ, Đào đại nhân vẫn là ngoan ngoãn chờ ở trong phòng ngủ thì tốt hơn.”
“Ngươi... Dám mưu phản !” Đào phu nhân bảo hộ lão gia nhà mình ra phía sau, bày ra khí thế liều mạng.
Đào Nhân Đức: “...”
“Phu nhân hiểu lầm, bổn vương là đến bảo hộ nhị vị.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Về phần người đến bên ngoài là ai, nói vậy trong lòng Đào đại nhân đã biết rõ ràng.”
“Hoàng thượng vẫn mạnh khỏe chứ, thế cục trong cung sao rồi?” Đào đại nhân hỏi.
“Hoàng thượng còn đang ở Giang Nam, bất quá Thẩm tướng quân trở về rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Giải quyết nhóm người bên ngoài này xong, nếu còn dư thời gian, bổn vương sẽ vào trong cung giúp Thẩm tướng quân một tay.”
Đoạn Dao lấy độc trùng từ trong túi ra, nắm ở trong tay quăng qua, toàn bộ quăng vào mặt vào miệng phản quân, đêm hôm khuya khoắt bị lôi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, tất nhiên phải chiếm chút tiện nghi mới không thiệt thòi. Lưu Phú Đức ngực ăn một đao của Đoạn Niệm, miệng trào ra máu tươi, cuối cùng quỳ gối xuống đất.
Phản quân ước chừng còn lại một trăm người, ai ai cũng là tử sĩ, hiển nhiên là muốn đưa Đào Nhân Đức vào chỗ chết, nhưng không ngờ trên đường lại giết ra một tên Đoạn Bạch Nguyệt, phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Đào Nhân Đức vội la lên: “Tây Nam vương, đồng nghiệp còn lại ở trong triều -- “
“Đào đại nhân không cần lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hoàng thượng từ sớm đã phái người âm thầm bảo hộ.”
“Vậy là tốt rồi.” Đào Nhân Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể về ngủ chưa?” Đoạn Dao ngáp một cái.
“Không thể.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lên ngựa, “Người đâu, theo bổn vương tiến cung !”
Đoạn Dao hai mắt đẫm lệ, có cảm giác bị lừa sâu sắc, thì ra không chỉ đánh một trận.
Trong cung tiếng hô 'giết' rung trời ánh lửa hừng hực, nội thị và cung nữ la hét chạy trốn, đều cảm thấy e là muốn biến hóa. Mấy năm nay Lưu cung khổ tâm kinh doanh, sắp xếp không ít tai mắt ở bên cạnh Sở Uyên và trong quân, chính là đợi đến một ngày có thể giúp mình. Bây giờ đã không thể quay đầu, tất nhiên phải mở một đường máu, diệt trừ hết thân tín của Sở Uyên trước, lại cho thiên hạ biết Hoàng thượng đã xảy ra chuyện ở Giang Nam, cũng có thể danh chính ngôn thuận, triệu hồi Cao vương Sở Hạng bị lưu đày trở về Vương Thành, cầm bài tẩy trong tay một lần nữa.
Thẩm Thiên Phàm đẫm máu chém giết, ngay cả hai mắt đều đỏ ngầu.
“Tướng quân vẫn là sớm đầu hàng đi.” Lưu Cung đứng ở ngoài đám người, chậm rãi nói, “Bây giờ trong cung này, đều là người của lão phu.”
Thẩm Thiên Phàm nắm chuôi kiếm, thẳng chém đến mặt hắn.
Không chỉ loạn trong cung, từ đầu đến cuối trong Hoàng thành đều rối loạn, phản quân giống như là trong một đêm chui ra khỏi lòng đất, muốn giam lỏng tất cả những quan lớn đối nghịch với Lưu phủ, nhưng lại bị ảnh vệ Sở Uyên âm thầm sắp xếp chặn đứng, ánh lửa từng trận tiếng giết nổi lên bốn phía, dân chúng lớn gan hé mở cửa nghe ngóng một trận, liền bị tức phụ nhà mình xách lỗ tai kéo về, náo nhiệt này cũng muốn xem?Mắt thấy Thẩm Thiên Phàm đã có chút lực bất tòng tâm, Lưu Cung cười lạnh một tiếng, xoay người sải bước đến Ngự Thư phòng.
“Lưu đại nhân muốn đi đâu vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa đứng ở phía trước, hơi nhướn mày.
“Tây Nam vương?” Lưu Cung trong lòng kinh nghi, không biết vì sao hắn sẽ xuất hiện ở đây, cũng phân không rõ đối phương là địch hay là bạn, là muốn giúp Sở Uyên một tay, hay là muốn đến chia chén canh trong tay mình.
“Nghe nói ở đây có náo nhiệt, bổn vương liền đến xem.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Quả nhiên không uổng công đến đây.”
“Tây Nam vương nếu là có yêu cầu gì, không ngại nói thẳng.” Lưu Cung nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Mặc kệ yêu cầu ra sao, Lưu đại nhân cũng sẽ đáp ứng?”
Lưu Cung cắn răng: “Nếu Tây Nam vương có thể giúp ta việc này, từ nay về sau tất cả tỉnh Vân Quý, đều có thể cắt nhường.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cái bổn vương muốn, không chỉ có thứ này.”
Lưu Cung cũng không ngờ khẩu vị hắn sẽ lớn như thế, vì thế bất mãn nói: “Tây Nam Vương phải suy nghĩ cho kĩ, điều kiện ta đưa ra trước nay chưa từng có, nếu đổi thành người Sở gia, chỉ sợ ngay cả bây giờ mười sáu châu ở Tây Nam cũng sẽ tìm mọi cách thu hồi.”
“Chút điều kiện ấy, cũng dám đem ra ba hoa?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Sở Hoàng có thể cho bổn vương, mới gọi là trước nay chưa từng có.”
“Sở Uyên đáp ứng cho cái gì, lão phu cũng có thể đáp ứng.” Lưu Cung quyết tâm.
“Ngươi e là cho không được.” Đoạn Bạch Nguyệt rút đao ra khỏi vỏ, “Vẫn là lấy mạng của ngươi sớm một chút, ta cũng có thể cầm về dỗ người vui vẻ.”
“Càn rỡ !” Lưu Cung lùi lại hai bước, “Lên cho ta !”
Sát thủ bốn phía đồng loạt tiến lên, Đoạn Bạch Nguyệt cười lạnh một tiếng, lưỡi đao trong tay cắt rách tiếng gió, khi kim thạch chạm vào nhau, kéo ra vô số đường lửa.
Một đầu khác, Đoạn Dao có lẽ là vì chưa tỉnh ngủ, vì vậy xuống tay cũng tàn bạo hơn rất nhiều, sau khi ném Thẩm Thiên Phàm sang một bên thì bắt đầu quăng độc trùng đầy trời, nháy mắt ngã sõng soài một mảng lớn.
Thẩm Thiên Phàm: “...”
Trận đánh nhau kịch liệt này vẫn duy trì đến bình minh, phụ tử Lưu Cung bị trói gô, lấy tội danh mưu phản ném vào trong ngục cùng phản quân tử thương vô số, quan to trong triều nhất mạch Lưu phủ cũng bị khống chế toàn bộ, quan viên còn lại đến ngày hôm sau vẫn thấp thỏm vào triều nghị sự, chỗ ngồi trong phòng, đúng là chưa tới một nửa.
“Thái Phó đại nhân, Thẩm tướng quân hắn không sao chứ?” Lưu Đại Quýnh lo lắng -- Sau khi thoát khỏi một kiếp này, hắn trở thành một trong số ít người Lưu gia đứng trong triều.
Thái phó nói: “Lưu đại nhân có thể yên tâm, không chậm trễ việc hôn nhân với cháu gái ngươi.”
Lưu đại nhân thích làm mai, từ trên xuống dưới trong triều đều biết, lần này sau khi bách quan nghe được cũng cười thành tiếng, đem biến cố sầu lo đêm qua tách ra không ít.Bất quá lại nói, cho dù là Thái Phó đại nhân đức cao vọng trọng, cũng không ngờ được Sở Uyên sẽ sớm dự đoán được một ngày này, sắp xếp ảnh vệ bảo hộ ở bên cạnh mỗi người. Nghĩ đến đây khó tránh khỏi may mắn, may mắn không có làm sai chuyện.
Thẩm Thiên Phàm tuy bị thương, bất quá cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Đoạn Bạch Nguyệt thì vào chiều hôm sau liền cáo từ, nói là muốn về Tây Nam.
“Về Sa Đạt, Tây Nam vương thấy thế nào?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.
“Lưu gia sụp đổ, hẳn là cũng không ai quản hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vì sao Lưu Cung muốn tìm hắn đến Vương Thành, vì sao Cổ Lực lại chết thảm đầu đường, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Tây Nam, tại hạ nhúng tay không tiện, liền giao cho tướng quân thẩm vấn“.
“Như lời Tây Nam vương nói ngày đó nói, Tây Bắc e là thật sự sẽ xảy ra náo loạn.” Thẩm Thiên Phàm lo lắng thở dài.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, sau khi cùng hắn cáo từ, thì xuất phát rời khỏi Vương thành, một đường giục ngựa đi về phía Nam.
Chỉnh chỉnh qua mười ngày, Đoạn Dao mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp: “Đây là đường trở về Tây Nam?”
“Tất nhiên là không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao khiếp sợ há to miệng, cái gì gọi là 'Tất nhiên là không phải' ?
“Ai nói bổn vương muốn về Tây Nam ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Chính ngươi nói a !” Đoạn Dao bi phẫn, mấy ngày trước chính miệng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày, không có một tia cảm giác tội lỗi: “Chúng ta đến thành Thiên Diệp.”
Đoạn Dao tuyệt vọng: “Vì muốn gặp người trong lòng của ngươi?”
Đoạn Bạch Nguyệt vung roi giục ngựa, một đường phóng nhanh về phía trước.
Đoạn Dao rất muốn gào khóc, ngươi hẹn hò thì hẹn hò đi, vì sao không thể để ta trở về trước.
Trong Quỳnh Hoa cốc, Sở Uyên đang nằm ở trên giường đọc sách, Diệp Cẩn bưng dược bước vào, sau đó liền muốn chuồn ra bên ngoài.
“Tiểu Cẩn.” Sở Uyên gọi hắn lại.
“Cái gì Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn là để sư phụ gọi !” Diệp Cẩn chống nạnh, “Còn ngươi, phải gọi ta là vị thần y này.” Có biết tôn xưng không, có biết lễ phép không !
“Được rồi, vị thần y này.” Sở Uyên cười nhìn hắn, “Có thể bồi trẫm nói chuyện không?”
“Còn dám cười.” Diệp Cẩn đặt mông ngồi ở bên giường, “Một Hoàng thượng, hỗn thành như vậy.”
“Muốn ngồi vững trên long ỷ, cũng phải trả một cái giá khá cao.” Sở Uyên nói, “Trẫm không cảm thấy ủy khuất.”
Ngươi đương nhiên không cảm thấy ủy khuất rồi ! Mang theo một đám người ăn chùa ở chùa bồi nói chuyện phiếm, một văn tiền cũng không cần trả, đã vậy còn đòi ăn thịt !
Diệp Cẩn giận dữ nghĩ, người ủy khuất rõ ràng là ta.
“Nghe tiểu tư nói, ngày mai trong cốc có khách đến?” Sở Uyên hỏi.”Là cung chủ Truy Ảnh cung.” Diệp Cẩn cắn miếng lê, tiện miệng trả lời.
“Tần Thiếu Vũ?” Sở Uyên có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi cư nhiên biết người trong giang hồ?” Diệp Cẩn ngược lại là không nghĩ đến điểm này.
“Không biết, bất quá cũng nghe Thiên Phàm nói qua, võ công cái thế tâm địa lại hiệp nghĩa, nghe như là người có thể làm chuyện lớn.” Sở Uyên nói.
“Đừng nói ngươi muốn lôi kéo hắn làm quan nha.” Diệp Cẩn nhắc nhở, “Hắn sẽ không đáp ứng .”
“Thật sao?” Sở Uyên hơi thất vọng, “Bây giờ biên cảnh Tây Bắc sắp xảy ra chiến loạn, bây giờ trong triều lại đang thiếu người, nhân tài trong giang hồ lại đông đúc, nếu là chịu -- “
“Người khác ta không biết, nhưng Tần Thiếu Vũ chắc chắn sẽ không đáp ứng.” Diệp Cẩn cắt ngang lời hắn, rồi lặp lại lần nữa.
Sở Uyên thở dài.
“Lúc trước mỗi người đều muốn tranh đoạt ngai vàng, còn tưởng là có chuyện gì tốt lắm, kết quả mệt như vậy.” Diệp Cẩn rất là nghĩ không ra.
Đừng đụng loạn a ! Diệp Cẩn giơ tay đập rớt, đã nói chúng ta không phải rất quen, sao có thể động tay động chân.
“Có ai tới đón ngươi ra ngoài không?” Qua một lúc, Diệp Cẩn lại hỏi, “Hay là nói muốn ta hỗ trợ truyền tin?”
“Trẫm đã phái người trở về Vương thành.” Sở Uyên nói, “Dự tính qua một thời gian nữa sẽ có người đến.”
Vương thành... Diệp Cẩn rất muốn chắp tay ra sau lưng ở trong viện ngửa mặt lên trời thở dài.
Vậy chẳng phải là còn muốn ở rất lâu.
Trên quan đạo, Đoạn Bạch Nguyệt ngày đêm không ngừng gấp rút lên đường, nếu không phải vật cưỡi là danh câu có một không hai, chỉ e sớm mệt chết.
“Vội vàng đi đón dâu hả?” Nửa đêm, Đoạn Dao nổi giận.
Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Ba canh giờ sau, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.” Cho nên sẽ không có nhiều thời gian để ngủ đâu.
Đoạn Dao nằm trở về dưới tàng cây, sống không bằng chết.
Kiếp sau nếu có thể đầu thai, tất nhiên phải chọn một nhà không có ca ca .
Trong khu rừng nhỏ rất là yên tĩnh, đoàn người mấy ngày liền đến gấp rút lên đường, ngủ đều rất quen thuộc, bất quá mặc dù là như thế, bản tính người luyện võ vẫn còn. Vì vậy sau khi nghe được một tia phá gió nhỏ bé, ánh mắt mọi người cơ hồ đều đồng loạt mở ra.
Mấy trăm mai phi tiêu vù vù nghênh diện bay tới, lóe u u lam quang cắm ở trên cây, theo sau là một tấm lưới kim ti, mặt trên trải rộng gai độc móc câu. Đoạn Bạch Nguyệt một đao quét thứ này ra, mang theo Đoạn Dao tránh đến khu vực an toàn.
“Tây Nam vương.” Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc từ chỗ sâu trong rừng rậm truyền đến, mà theo sau là cánh hoa bay lất phất đầy trời. Đoạn Dao trợn trắng mắt, hỏi: “Nợ phong lưu của ngươi hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì ngươi nghĩ sai rồi, chỉ sợ mục đích của nàng không phải là ta.”
“Chẳng lẽ còn có thể là ta?” Đoạn Dao bĩu môi.
“Tây Nam Vương suy nghĩ xong chưa, khi nào thì đưa Dao nhi cho ta?” Nhuyễn kiệu từ trên trời giáng xuống, ở bên trong có một thiếu phụ xinh đẹp bước ra.
Đoạn Dao: “...”
Vị thẩm thẩm này, ngươi vừa mới nói cái gì, có thể lặp lại lần nữa được không.
“Lam giáo chủ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Ngày đó ta đã nói qua, tiểu Dao hắn vẫn chưa học qua Bồ Đề Tâm kinh.”
“Hắn luyện công phu gì, ta so bất cứ kẻ nào đều rõ ràng.” Thiếu phụ từng bước áp sát, “Giao hắn cho ta, có lẽ có thể đổi một con đường sống cho Tây Nam vương.”
Người đến không có ý tốt, Đoạn Bạch Nguyệt chắn ở trước người Đoạn Dao, ánh mắt dần dữ tợn.