https://truyensachay.net

Đế Vương Công Lược

Chương 17 - Vị Công Công Này

Trước Sau

đầu dòng
【 Chương 16: - Vị công công này 】 Không bằng chúng ta cùng đi nấu nước nóng

***

Nam Ma Tà hơi nhướng mày, kéo cổ tay hắn qua thử mạch một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong miệng mơ hồ truyền đến hơi thở tanh ngọt.

Nam Ma Tà nhấc tay đặt ở trên lưng hắn, chậm rãi truyền mấy phần nội lực qua. Đoạn Bạch Nguyệt ngưng thần điều tức, mãi cho đến khi chân khí trong cơ thể dần dần bình phục, mới mở mắt ra.

“Ngươi dự định hồ đồ đến khi nào?” Nam Ma Tà đau đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt lau vệt máu bên khóe miệng, hỏi: “Tiểu Dư sao rồi?”

Biết rõ là hắn đổi chủ đề, Nam Ma Tà thở dài nói: “Còn đang ở trong thôn, ngươi thật sự muốn dẫn hắn về Tây Nam?”

“Vương phủ là nhà của hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt rót chén trà.

“Cần gì phải cướp người từ trong tay Tần Thiếu Vũ.” Nam Ma Tà nói, “Huống hồ tiểu Dư khác với Dao nhi, lòng hắn ở giang hồ, xưa nay cũng không có ở bên cạnh ngươi, coi như là cưỡng ép mang về cũng vô dụng.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Giang hồ Trung Nguyên nước quá sâu, quá nhiều người đối Truy Ảnh Cung như hổ rình mồi, ta không muốn để hắn lấy thân mạo hiểm.”

“Cũng không thể đem hắn buộc vào bên cạnh ngươi cả đời.” Nam Ma Tà nhắc nhở.

“Việc này ta tự có suy tính.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sư phụ không cần lo lắng.”

Đoạn Dư là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Đoạn Bạch Nguyệt, làm người thành thật ngay thẳng, đáy mắt không tha cho một hạt cát, đối với việc làm nhất thống biên cảnh, suất lĩnh đại sát tứ phương của Đoạn Bạch Nguyệt cũng rất có phê bình kín đáo. Từ sau khi mẫu phi qua đời, thì để lại thư rồi trốn đi lưu lạc giang hồ, sau đó liền ở lại Truy Ảnh cung tại Thục Trung, lấy tên giả Triệu Ngũ, làm thuộc hạ của Tần Thiếu Vũ. Đoạn Bạch Nguyệt vẫn muốn mang hắn trở về bên cạnh, nhưng liên tục bị từ chối, lúc này vừa vặn gặp được ở trấn Lạc Bình cách Hoan Thiên trại không xa, huynh đệ hai người không ngoài suy đoán nổi lên xung đột lần nữa, Đoạn Bạch Nguyệt dưới cơn nóng giận, liền nhốt người ở một chỗ thôn xóm, cùng bị nhốt, còn có vợ chưa cưới của Triệu Ngũ, Tả hộ pháp Truy Ảnh Cung - Hoa Đường. Dự định sau khi trận luận võ chọn rể này kết thúc, thì mang hai người cùng nhau trở về Tây Nam.

“Có một số việc, ngươi cho là tốt, không hẳn chính là tốt.” Nam Ma Tà tận tình khuyên nhủ.

“Vậy phải làm thế nào mới tốt?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nam Ma Tà trả lời: “Ta cho là tốt, mới thật sự tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Chuyện huynh hữu đệ cung này, cưỡng cầu không được.” Nam Ma Tà rung đùi đắc ý, “Ngược lại chuyện hoan ái trên giường có thể cưỡng cầu một phen, tóm lại trong lòng đã có nhau, nói không chừng sẽ có lạc thú khác.”

Đoạn Bạch Nguyệt xem thường: “Nói giống như mình đã thành thân qua rồi vậy.”

Nam Ma Tà cả giận nói: “Nghịch đồ!””Nói chính sự.” Đoạn Bạch Nguyệt uống cạn trà trong chén, “Chuyện luận võ chọn rể tại ba ngày sau, ta không muốn có bất kỳ sai lầm nào.”

“Lời này khó nói lắm.” Nam Ma Tà nhấc tay, liếc mắt nói, “Cổ trùng cứng rắn mà sống lại, chuyện thứ nhất chính là phải ăn no bụng, nếu sống ở bên trong cơ thể ngươi, thì sao có thể một chút cũng không bị ảnh hưởng?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đợi đến sau trận luận võ chọn rể này, nó muốn ăn bao lâu, thì cho nó ăn bấy lâu.”

Nam Ma Tà lập tức đổi chủ ý, căn bản hai chữ 'Tình thánh' cũng không nên làm thành bảng hiệu treo trong sảnh, mà là phải trực tiếp đóng lên trên mặt hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt không có một chút ý tứ nhường nhịn.

Nam Ma Tà thở dài, cũng đành tạm thời đâm cho hắn mấy châm, chỉ cầu có thể sống qua ba ngày này, sau đó sẽ trở về phủ chậm rãi điều dưỡng.

Lại qua một ngày, Đoạn Bạch Nguyệt rất vất vả mới tìm người hội chế bản đồ Tây Bắc, âm thầm đưa đến Chu phủ.

Sau khi trở về, Nam Ma Tà hỏi: “Thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Rất tốt.”

Nam Ma Tà chọt thủng: “Nhìn dáng vẻ ấy của ngươi, liền biết tốt cái rắm, bị người đuổi ra ngoài à?”

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh đẩy cửa ra: “Bản vương muốn điều trị nội tức.”

Nam Ma Tà liên tục thở dài, phụ thân thì tam thê tứ thiếp phong lưu khoái hoạt, còn nhi tử ngay cả một người cũng không ăn được tới miệng. Cả ngày sầu bi khổ não thì cũng thôi đi, cư nhiên còn khiến bản thân bị nội thương, nếu là để lão Vương gia biết được, tính toán sẽ trực tiếp đến mộ huyệt mình nói chuyện trắng đêm.

Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép vận công, áp chân khí tán loạn trong cơ thể trở về, rồi một hơi nuốt xuống nửa vò rượu. Nếu cổ trùng không thể say, vậy thì để bản thân say, cũng tốt hơn là cả người chịu đau đớn, trằn trọc trắng đêm.

Bên trong Chu phủ, Sở Uyên dựa vào phía trước cửa sổ, nhìn đốm lửa lập lòe phía xa.

Thẳng thắn mà nói, lần hành trình đến Tây Nam này, hắn vốn dĩ có thể không đến, chỉ cần đưa một phong thư nói rõ sự tình là được. Nhưng sau khi suy nghĩ mãi, vẫn là vượt ngàn dặm, từ Vương Thành đến Hoan Thiên trại.

Là nguyên nhân gì, không cần nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Thân là đế vương, hắn rất ít để lộ tâm trạng thật sự của mình lên nét mặt, nhưng chỉ khi đối mặt với Đoạn Bạch Nguyệt, tất cả những ngụy trang đó tựa hồ cũng bắt đầu thay đổi đến không đỡ nổi một đòn. Người đối diện chỉ cần liếc mắt một cái, thì có thể dễ dàng nhìn thấu đáy lòng hắn.

Cảm giác này thật sự không coi là tốt, nhưng cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Sở Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.

Tứ Hỉ công công đứng ở ngoài cửa thở dài, cùng với hắn suốt cả đêm.

Ngày luận võ chọn rể, trong lòng Nam Ma Tà rốt cuộc lo lắng thương thế Đoạn Bạch Nguyệt, vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm võ đài, dự định nếu là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì lao ra cưỡng ép mang người đi. Bất quá có lẽ dược vật uống ngày hôm trước thật sự có tác dụng, sau khi Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phàm giao thủ mấy trăm chiêu, vẫn chưa xuất hiện bất kỳ dấu hiệu không khỏe nào, cuối cùng thuận lợi dựa theo kế hoạch, đánh người một chưởng rớt xuống võ đài.Sự tình vốn có thể chấm dứt ở đây -- Thẩm Thiên Phàm bị thương nặng, Sở Hoàng nghe tin nổi trận lôi đình, liến đối Đoạn Bạch Nguyệt lòng muông dạ thú canh cánh trong lòng, lần này vừa vặn có mượn cớ xuất binh. Hết thảy đều được tiến hành dựa theo kế hoạch đã định, chỉ chờ bộ tộc Mạc Bắc mắc câu, thì đều tốt đẹp. Nào ngờ Đoạn Bạch Nguyệt bên này thắng tỷ thí, người còn chưa xuống võ đài, rồi lại có một tên hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, ngữ điệu cứng nhắc muốn cướp tiểu thư Đỗ gia.

Nam Ma Tà nhíu mày, những người còn lại dưới lôi đài cũng hai mặt nhìn nhau, không hiểu đây là tình huống gì.

Đối phương ra tay thâm độc tàn nhẫn, Đoạn Bạch Nguyệt miễn cưỡng giao đấu với hắn hơn mười mấy chiêu, ngực mơ hồ đau đớn, sắc mặt cũng hơi trắng bệch. Nam Ma Tà vừa định đi ra ngoài quấy rối, hắc y nhân kia đột nhiên ra tay tấn công về phía Tần Thiếu Vũ trong đám người Truy Ảnh Cung.

Mục đích đối phương rõ ràng là người khác, Nam Ma Tà trong lòng nén giận, oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn báo thù thì trực tiếp báo thù đi, còn muốn đánh vòng, kéo đồ đệ ta xuống nước làm gì, hơn nữa cần gì phải chọn đúng hôm nay chứ, bộ không thể chọn hôm khác được hả?

Đám người rối tung lên, Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay niêm phong lại ba chỗ đại huyệt trên người mình, trợ giúp Tần Thiếu Vũ chế phục hắc y nhân kia.

Nếu không phải là sợ Diệp Cẩn nhìn ra đầu mối, Nam Ma Tà quả thực muốn đứng ở trên nóc nhà chửi má nó, chính mình còn có thương tích trên người, vậy mà còn có tâm tư đi quản chuyện vô bổ này?

Đại nội ảnh vệ cũng trở về Chu phủ, đem tất cả những chuyện này báo lên trên.

“Có người quấy rối?” Sở Uyên nhíu mày.

“Cũng không phải hướng về phía Đoạn vương và Thẩm tướng quân.” Ảnh vệ trả lời, “Hắc y nhân kia đã tự sát, nghe nói là đã từng kết thù với cung chủ Truy Ảnh Cung, lần này thừa dịp làm loạn trả thù.”

“Có ai bị thương không?” Sở Uyên hỏi.

“Có.” Ảnh vệ nói, “Thẩm tướng quân hộc máu tại chỗ, hôn mê bất tỉnh bị người nhấc xuống.”

Sở Uyên khẽ thở dài một cái.

Tứ Hỉ ở một bên hỏi: “Vậy Đoạn vương thì sao?”

Sở Uyên: “...”

“Đoạn vương không sao, đã trở về nơi ở.” Ảnh vệ trả lời.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Tứ Hỉ công công cười ha ha sờ bụng, “Hoàng thượng thứ lỗi, là lão nô lắm mồm.”

Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn: “Tháng sau, không được ăn thức ăn mặn.”

Tứ Hỉ công công: “...”

Đáy mắt ảnh vệ rất là đồng tình.

Bên trong khách điếm, Đoạn Bạch Nguyệt ngâm mình bên trong nước nóng, trên mặt vẫn không có chút máu. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, cứ cách mỗi một lúc Đoạn Niệm sẽ tiến vào một lần, đổ thêm nước nóng vào trong thùng cho hắn. Trải qua suốt một ngày một đêm, mạch tượng vẫn không có chút dấu hiệu muốn ổn định.”Nam sư phụ, phải làm sao bây giờ?” Đoạn Niệm trong lòng lo lắng.

Nam Ma Tà dặn dò: “Khách điếm quá ầm ĩ, trước đi tìm một tòa nhà an tĩnh trong thành.”

Đoạn Niệm gật đầu, đi xuống hỏi tiểu nhị, trở về lại nói trong thành này bởi vì Hoan Thiên trại đang tổ chức luận võ chọn rể, đã sớm đều chật cứng người, đừng nói là khoảng sân trống, thì ngay cả phòng trống cũng là giá cao khó cầu.

Nam Ma Tà hỏi: “Chu phủ thì sao?”

“Chu phủ?” Đoạn Niệm sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì nói, “Nhưng đó là chỗ ở của Sở Hoàng.”

“Cũng bởi vì là chỗ ở của Sở Hoàng, mới thích hợp.” Nam Ma Tà nhét một viên thuốc vào trong miệng Đoạn Bạch Nguyệt, “Yên tĩnh không ai quấy rối, còn có Ngự Lâm quân âm thầm canh gác, an toàn.”

Đoạn Niệm: “...”

Tựa hồ cũng có lý.

Tình trạng Vương gia mình bây giờ nhìn qua không được tốt lắm, vì vậy Đoạn Niệm cũng không nghĩ quá nhiều, liền cưỡi ngựa trực tiếp đến Chu phủ.

Sắc trời đã mơ màng tối đen, sau khi Sở Uyên tắm rửa xong, thì đến bên cạnh bàn đọc sách, đột nhiên lại có người vội vã gõ cửa: “Hoàng thượng.”

“Vào đi.” Sở Uyên hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng thượng, vừa rồi người ở khách điếm đầu kia đến.” Tứ Hỉ công công sắc mặt có chút hoảng loạn, “Nói là Tây Nam Vương bị thương, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, muốn tìm tòa nhà yên tĩnh để chữa thương.”

“Bị thương?” Sở Uyên bỗng nhiên đứng bật dậy.

“Nói thì nói như vậy, Hoàng thượng có muốn đi xem không?” Tứ Hỉ công công thăm dò.

“Gọi hai người cùng đi qua đó.” Sở Uyên dặn dò, “Trước mang người tới rồi nói tiếp.”

“Vâng vâng vâng.” Tứ Hỉ công công không dám qua loa, xoay người liền chạy đi. Trải qua thời gian dài như vậy, coi như thâm tàng bất lộ, cũng có thể phỏng đoán ra được một chút thánh ý.

Hơn nửa giờ sau, một chiếc xe ngựa thừa dịp bóng đêm tiến vào từ cửa sau Chu phủ, Đoạn Niệm từ trên xe nhảy xuống đầu tiên, sau đó chính là một lão nhân bị che đến nghiêm nghiêm thật thật....

Tứ Hỉ công công không tự chủ được liền nhớ tới Cửu điện hạ ngày đó ở Quỳnh Hoa cốc.

Thanh âm Nam Ma Tà trầm thấp, chỉ huy người nhấc Đoạn Bạch Nguyệt tiến vào sương phòng -- Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn cũng không kịp dịch dung, rồi lại không thể để cho Sở Uyên nhận ra, chỉ có thể làm như vậy.

May là cũng không có ai để ý đến bộ dáng quái dị này của hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.

“Hồi Sở Hoàng, lúc trước khi Vương gia luyện công, từng không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma.” Đoạn Niệm dựa theo lời Nam Ma Tà chỉ dạy, nói, “Lần này ở trên võ đài cưỡng ép vận công, cho nên tâm mạch bị tổn thương.”

Sở Uyên nắm chặt cổ tay của hắn thử một chút, mạch tượng hỗn loạn thành một mảnh.

“Chuyện này... có cần mời Cửu điện hạ tới xem thử một chút không?” Tứ Hỉ công công hỏi.

Sở Uyên gật đầu, còn chưa kịp phái người đi tìm Diệp Cẩn, Nam Ma Tà cũng đã phất tay ngăn lại: “Giao cho ta là được.”

Giọng nói sắc bén, Tứ Hỉ công công không tự chủ được liền rùng mình một cái.

Đoạn Niệm ở một bên đỡ trán, muốn giả vờ cũng phải giả vờ cho giống, cổ họng phát ra âm thanh bén nhọn như vậy là muốn làm gì.

Ánh mắt Sở Uyên nghi hoặc: “Các hạ là?”

“Hồi Sở Hoàng, là sư phụ của Vương gia nhà ta.” Đoạn Niệm trả lời.

Nếu là sư phụ, vậy hẳn là cũng rất là đáng tin. Sở Uyên gật đầu, chủ động nhường vị trí bên giường cho hắn.

Nam Ma Tà làm nóng người, 'xoạt' một tiếng liền xé rách cánh tay áo Đoạn Bạch Nguyệt, sau đó tại lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, thì cởi thắt lưng quần.

“Vị công công này!” Đoạn Niệm kéo Tứ Hỉ, “Không bằng mang ta đến nhà bếp nấu chút nước nóng, đợi lát nữa Vương gia tỉnh lại rồi dùng.”
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc