【 Chương 36: - Mê âm Triều Nhai 】 Gặp được một người quen
***
“Hiện tại không quen, tương lai ở chung lâu thì ngươi sẽ biết được sư phụ thật sự là một người thích chõ mũi vào chuyện của người khác.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói, “Võ công của hắn cao đến tà môn, gần đây lại rảnh đến buồn chán, coi như là đến núi Ngọc Quan xem trò vui.”
Sở Uyên: “...”
“Cứ quyết định vậy đi?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt hai tay hắn, “Chiều nay chúng ta liền đi tìm mộc si tiền bối, đuổi sư phụ đi sớm một chút, ta cũng có thể yên tĩnh thêm mấy ngày.”
Đáy mắt Sở Uyên có chút bất đắc dĩ.
“Thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào hắn, “Nếu đáp ứng, ta đưa cho ngươi thêm một món bảo bối nữa.”
“Bảo bối ở Tây Nam phủ còn thật sự không ít.” Sở Uyên nghe vậy buồn cười.
“Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chỉ cần một câu nói của ngươi, đừng nói là bảo bối ở Tây Nam phủ, coi như là muốn Tây Nam Vương, cũng có thể tự mình giục ngựa đến đây, còn tiện thể tặng kèm thêm một con Hỏa Vân Sư.” Nghe qua chính là kiếm một bộn không lỗ vốn.
“Ngu ngốc.” Sở Uyên giơ tay đấm vào vai hắn, lại hỏi: “Có cần tìm thêm người âm thầm bảo vệ Nam tiền bối không?”
“Bảo vệ?” Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy buồn cười, “Đại nội thị vệ này sống cũng không dễ dàng, cũng đừng khi dễ phụ bọn họ nữa. Trong thiên hạ này ngoại trừ Dao nhi, thật sự vẫn chưa có người nào có thể ở bên cạnh sư phụ quá ba ngày.”
...
Đoạn Dao tràn ngập phấn khởi, đang ở trên đường đi dạo khắp nơi. Nam Ma Tà vừa mới bắt đầu còn cùng hắn, về sau không chịu nổi tiểu đồ đệ mỗi một cửa hàng đều muốn đi vào xem một trận, liền ngáp lia lịa trở về khách điếm, dự định ngủ một giấc trước rồi trở ra tìm hắn cùng nhau ăn cơm.
Bánh đường nóng hổi mới ra lò, Đoạn Dao vừa mới dự định lấy tiền đồng ra mua, ngẩng đầu lại nhìn thấy đằng trước cách đó không xa chính là... Thẩm phủ.
Thẩm phủ a.
“Tiểu công tử, đó là phủ đệ tướng quân Thẩm Thiên Phàm.” Thấy hắn vẫn luôn nhìn, tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu, “Là chiến thần Đại Sở ta a, uy vũ cao to, cực kì tuấn lãng.”
Uy vũ cao to là được rồi, không uy vũ ca ta cũng nhìn không lọt. Cân nhắc đến một tờ ngân phiếu sư phụ vừa mới cho mình, Đoạn Dao cảm thấy hay là đi vào trong mấy cửa hàng kia dạo xem thử, rồi mua chút lễ vật cho tẩu tử...tương lai.
Tuy nói tướng quân hẳn là cái gì cũng không thiếu, mà tâm ý chung quy phải có, tương lai mới có thể ở chung.
Nghĩ đến đây, Đoạn tiểu vương gia rất cao hứng xoay người, tiếp tục đi dạo cửa hàng.
Trong cung, Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên cùng nhau đi tới phường mộc. Tứ Hỉ đã đi trước một bước phân tán hết thảy thị vệ, vì vậy một đường rất là thanh tĩnh. Cửa gỗ đại điện đóng chặt, chỉ có thể nghe được tiếng leng keng loảng xoảng truyền đến từ bên trong. “Nghe Ngạn thống lĩnh nói, mộc si lão nhân đã tự nhốt chính mình ở bên trong chừng mười ngày, ngay cả cơm cũng không ăn.” Tứ Hỉ công công ở một bên nói, “Có cần lão nô đi vào thông truyền không?”
“Không cần.” Sở Uyên lắc đầu một cái, giơ tay đẩy cửa điện ra.
Mấy trăm mai phi đao xé gió lao tới.
May mà Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt đều là cao thủ, tránh né rất nhanh -- về phần Tứ Hỉ công công, là bị hai người cùng nhau xách đến bên cạnh.
“Ối trời!” Mộc si lão nhân giật nảy mình, vội vàng bỏ lại việc trong tay chạy tới, trong miệng liên tục nói, “Không sao chứ?”
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Sao tiền bối lại không báo trước chứ, bên trong nguy hiểm như vậy?”
Ta có nói a, ta có nói ai cũng không được phép vào, còn nói không chỉ một lần! Mộc si lão nhân lòng tràn ngập sầu khổ, rồi lại không dám phản bác, bởi vì đối phương là hoàng thượng.
Tứ Hỉ công công còn đang sợ hãi không thôi.
Đoạn Bạch Nguyệt dìu hắn đến ngồi dưới tàng cây trong viện, rồi mới cùng Sở Uyên đồng thời tiến vào điện.
“Phi đao kia chính là Bát Hoang trận pháp?” Sở Uyên hỏi.
“Không phải không phải.” Mộc si lão nhân liên tục lắc đầu, “Chỉ là vài cơ quan nhỏ bình thường, trong lúc rảnh rỗi thì làm ra thôi, còn chưa kịp gỡ xuống.”
“Chỉ là cơ quan nhỏ bình thường?” Đoạn Bạch Nguyệt từ nội tâm phát ra lời nói, “Bây giờ ta ngược lại rất hiếu kỳ, Bát Hoang trận pháp ngay cả tiền bối cũng khen tinh diệu rốt cuộc là vật gì.”
“Muốn xem Bát Hoang trận pháp, e là còn phải chờ một trận.” Mộc si lão nhân lắc đầu, “Bản vẽ thiếu hụt không trọn vẹn không đầy đủ, chỉ có thể thử nghiệm mà thôi, khó nói lắm.”
“Tiền bối cứ việc từ từ nghiên cứu, không cần sốt ruột nhất thời nửa khắc.” Sở Uyên nói, “Hôm nay trẫm tới đây, là muốn mời tiền bối tái tạo Thiên Hồi Hoàn.”
“Thiên Hồi Hoàn?” Mộc Si lão nhân nghe vậy sững sờ, “Hoàng thượng cũng muốn nhốt người?”
Sở Uyên không lý do liền liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng: “Nếu thật sự muốn nhốt ta thì không cần Thiên Hồi Hoàn.” Nửa câu sau chưa nói, lãnh cung cũng đủ rồi.
Sở Uyên: “...”
“Là gia sư muốn đến núi Ngọc Quan xem thử.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghe đồn Lan Nhất Triển kia có lẽ là đã khởi tử hồi sinh, xông ra khỏi cơ quan?”
“Thật sự có thể chết rồi sống lại a.” Mộc si lão nhân đầu tiên là giật mình, sau đó lại nghi ngờ nói, “Mà bên trong Thiên Hồi Hoàn cơ quan trải rộng, ngày đó khi cừu kích ở đây đã tận mắt trông thấy cửa trận bị phá huỷ, người ở bên trong chắc chắn không thể chạy được mới đúng.”
“Cho nên mới càng phải tìm tòi hư thực.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lan Nhất Triển kia từng giết người vô số, nếu như để cho hắn trốn ra ngoài được thì chỉ sợ sẽ có sai lầm.””Cũng đúng.” Mộc si lão nhân nói, “Tuy nói trận pháp Thiên Hồi Hoàn tinh diệu, nhưng nếu có thể đúc lại cửa trận thì ngược lại cũng không khó phá. Hoàng thượng và Tây Nam Vương chỉ cần chờ thêm một ngày, ta liền có thể xây lại cửa trận.
“Đa tạ tiền bối.” Sở Uyên gật đầu, “Vậy trẫm không quấy rầy nữa, nếu lần sau có tới thì ta nhất định sẽ gõ cửa trước.” Bằng không hôm nay là phóng đao, ngày mai không biết sẽ đổi thành cái gì.
Sau khi hai người ra ngoài, Đoạn Bạch Nguyệt đóng lại cửa điện, hỏi: “Có muốn đi ra ngoài xem một chút không?”
“Đi ra ngoài?” Sở Uyên nhíu mày.
“Hôm nay nhìn sắc trời không tệ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đi ra ngoài uống chén trà, còn có thể ăn một bữa cơm.”
Sở Uyên lắc đầu: “Còn có chuyện chưa xử lý xong.”
“Trong Ngự Thư phòng kia của ngươi, khi nào từng có yên tĩnh?” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lồng ngực hắn, “Nếu như vẫn còn có sổ con thì sẽ không ra khỏi cửa ?”
Sở Uyên: “...”
“Không thích ăn thịt, ta liền dẫn ngươi đi ăn chay.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu thật sự không được thì mua mấy cái bánh bao gặm chung với dưa muối, coi như thông khí cũng tốt.”
“Không dễ dàng mới ra ngoài một chuyến, chỉ mang ta đi ăn dưa muối bánh màn thầu?” Sở Uyên buồn cười, “Đã nói Tây Nam Vương lòng muông dạ thú, không nghĩ tới keo kiệt lên cũng không kém bao nhiêu.”
“Hết cách rồi, Tây Nam phủ không thể so với Cao Ly thường xuyên được Sở Hoàng ban thưởng phong thưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêm túc trịnh trọng, “Không tính toán tỉ mỉ sinh sống, chỉ sợ ngay cả Vương gia cũng phải tiến cung làm việc sống qua ngày.”
Sở Uyên đá hắn một cước, tự mình xoay người bước đến tẩm cung.
“Muốn ăn cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt bước nhanh hai bước đi ở bên cạnh hắn.
“Gì cũng được.”
“Vịt nướng?”
“Không ăn.”
“Thịt xiên?”
“Không ăn.”
“Thức ăn thanh đạm?”
“Không ăn.”
“Vậy muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
“...”
Trên đường phố rất náo nhiệt, ánh mặt trời gay gắt đã biến mất, thay vào đó là từng trận gió lạnh rất nhẹ nhàng sảng khoái. Sở Uyên đi một chút, tâm tình trở nên rất tốt.
Đoạn Bạch Nguyệt đội nón rộng vành đi bên cạnh hắn, hỏi: “Vì sao không thể dịch dung?”
Sở Uyên không chút nghĩ ngợi liền nói: “Sợ lại bị người chọn trúng.” Vẫn là che khuất thì tốt hơn.
Đối phương nói quá hợp tình hợp lý, Đoạn Bạch Nguyệt trái lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Uống trà ở đây hả?” Sở Uyên nghỉ chân.
“Tiên Túy lâu, nghe qua không giống như là trà lâu mà giống tửu lâu hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Khách quan này có chỗ không biết, nơi này của ta thật sự là trà lâu.” Tiểu nhị đứng ở cửa nghe được đoạn đối thoại của hai người, cười nói, “Ai nói chỉ có rượu mới có thể khiến lòng người say. Khi uống được trà ngon thượng phẩm cũng có thể say một màn giống vậy.””Đi thôi.” Sở Uyên nói, “Mặc kệ nó có phải là trà hay không, ít nhất phong cảnh không tồi.”
“Phong cảnh không tồi?” Đoạn Bạch Nguyệt theo hắn cùng nhau lên lâu, ngồi ở bên cửa sổ liếc mắt nhìn xuống dưới nói, “Trên đường hò hét ầm ỉ, người ở phía đối diện tấp nập cũng không biết đang làm gì, có phong cảnh gì đẹp mà nhìn?”
Sở Uyên nói: “Đó là bộ binh đang chiêu mộ thanh niên trai tráng.”
“Để tăng cường quân bị?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ngược lại cũng không phải, bất quá đầu xuân hàng năm đều sẽ kêu gọi toàn quốc tuyển chọn ra một nhóm thanh niên trai tráng đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang tập võ, rồi đưa về Vương thành sắp xếp trong quân.” Sở Uyên nói, “Năm nay bởi vì sự vụ còn lại phức tạp, cho nên tiến hành muộn chút.”
“Thì ra là như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nhìn xuống, sắc mặt cứng đờ.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thấy được một... người quen.”
“Ồ?” Sở Uyên nhìn theo tầm mắt của hắn, “Nếu là người quen của ngươi, vì sao không đến Nam phủ, chạy tới Vương thành làm chi?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Đồ Bất Giới trong đội ngũ, tâm tình rất là phức tạp, cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Tiểu nhị rất nhanh liền bưng trà tới, Sở Uyên lại không có tâm tình thưởng thức mà còn đang hỏi hắn: “Rốt cuộc là người nào?”
“Là lão nhân đầu tóc ngã vàng, vóc người khôi ngô đang rống to kia.” Đoạn Bạch Nguyệt thực sự rất không muốn thừa nhận bản thân quen người này.
Sở Uyên quả nhiên liền lộ ra vẻ mặt 'Bằng hữu này của ngươi nhìn qua đầu óc không được bình thường'
“Hơn hai mươi năm trước, hắn vẫn luôn cuồng dại mẫu phi của tiểu Dư, năm lần bảy lượt tới cửa khiêu khích, liền bị gia phụ nhốt ở sau núi mấy chục năm, khoảng thời gian trước vừa mới được thả ra.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Còn tưởng là trở về quê nhà, lại không nghĩ rằng sẽ đến Vương thành.”
“Có cần đi chào hỏi không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán lắc đầu.
Sở Uyên buồn cười nhìn hắn.
“Tuy nói tính tình hơi lỗ mãng, nhưng công phu cũng không tệ lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tham gia quân đội cũng tốt, khi đánh trận ít nhất có thể một chọi ba mươi, không tính thiệt thòi.”
Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà.
Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sở Uyên nói: “Thô bỉ.”
“Ta không hiểu trà.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Mà ở cùng với ngươi, làm chuyện gì tâm tình cũng sẽ tốt.”
Sở Uyên cầm lấy một khối trà bánh, liền tỉ mỉ nếm thử -- cảm thấy ngược lại là thật sự không tệ.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn hắn, cũng cảm thấy tâm tình thật sự rất là thoải mái.
Uống xong ba chén trà nhỏ, bên ngoài sắc trời cũng tối dần. Sở Uyên nói: “Đi ăn cơm?”
“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chúng ta đến Hà Ngư lâu ăn.”
Sở Uyên còn chưa kịp gật đầu, trên cửa thang liền truyền đến một tiếng kinh hỉ.
“Hiền chất!”
...
“Khụ.” Sở Uyên quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cứng ngắc: “Hả?”
“Hiền chất, quả nhiên là ngươi!” Đồ Bất Giới nhanh chân chạy lên, đặt mông ngồi ở đối diện Đoạn Bạch Nguyệt, suýt nữa đẩy Sở Uyên xuống băng ghế.
“Tiền bối.” Nhớ tới đối phương bị Tây Nam phủ hãm hại mấy chục năm, thái độ Đoạn Bạch Nguyệt xem như là cung kính.
“Thực sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, cư nhiên sẽ gặp được hiền chất ở chỗ này.” Đồ Bất Giới nhìn chung quanh một chút, nhẹ giọng lại nói, “Mang nón rộng vành che che giấu giấu, chẳng lẽ là đến soán vị?”
Chén trà trong tay Sở Uyên đảo một cái, suýt nữa giội trà nóng lên trên trên đùi hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Sớm nói a.” Đồ Bất Giới sâu xa cảm thấy mình nói nhất định là chân tướng, mạnh mẽ vỗ đùi nói, “Sớm biết hiền chất phải làm việc lớn, ta cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới Vương thành này kiếm cơm, chúng ta khi nào hành động?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười gượng: “Tiền bối nói đùa.”
“Sao có thể là nói đùa được.” Đồ Bất Giới căn dặn, “Nhưng nghe nói võ công tiểu hoàng đế kia không tệ, hiền chất vẫn là phải cẩn thận một chút. Đừng để giống như ta vậy, giết người không được ngược lại còn bị cướp hết gia sản.”
“Tiền bối muốn giết ai?” Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng qua loa, chỉ muốn mau chóng đuổi người đi.
Đồ Bất Giới nói: “Một nhóm người áo đen, nghe nói là vu sư. Nha phủ Thương Nam châu đang treo giải thưởng, một cái đầu hai trăm hoàng kim, xem như là giá cao.”
Sở Uyên nghe vậy lông mày bỗng nhiên nhíu lại: “Treo giải thưởng hai trăm hoàng kim để bắt người áo đen?”
“Đúng vậy a, tiểu huynh đệ này cũng muốn đi à?” Đồ Bất Giới lắc đầu, “Không đi được, những người áo đen kia cũng không biết là người hay là quỷ, mở miệng ca hát một cái não ta liền đau muốn chết, sau đó hôn mê ở ven đường ba ngày mới tỉnh lại.”
Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt đối diện, trong đầu lại nhanh chóng chợt lóe vài chữ.