“Xem ra cô ấy sống rất tốt.” Người đàn ông hạ mắt, ngữ khí lãnh đạm.
“Cô ta vốn là một con gián, không, là dã thú! Cậu biết không, cô ta còn lấy quyển lịch khung sắt đập tớ! Mẹ nó, hại tớ bây giờ ngay cả lịch cũng không dám nhìn! Xem này, cổ tớ vẫn còn đau!”
“Cô ấy trước giờ đều không khách khí với cậu.” Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói cũng không một gợn sóng.
“Kiếp trước tớ nợ cô ta! Nói đến việc này, bốn năm đại học cô ta nuốt hết bao nhiêu tiền dành dụm của tớ đấy! Thậm chí có đợt ngay cả kem đánh răng tớ còn không mua nổi!” Vừa bắt đầu trên cơ bản oán hận với người nào đó có xả ba ngày ba đêm cũng không hết.
Người đàn ông thong dong nhấm nháp cà phê trong tay, đạm nhạt suy tư.
“Nhưng nói thật, cô ta thông minh hơn cậu, ít nhất cô ta còn biết vượt qua được quá khứ của mình. Về điểm này, cậu thua.”
“Thật không?” Nhẹ nhàng đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng dậy, cầm áo khoác treo trên ghế, “Cảm ơn cà phê của cậu, rất ngon.” Theo quán tính đặt một tờ tiền trên mép bàn.
“Chậc, thật không hiểu nổi hai người họ nữa.” Quất Tử đi đến dọn dẹp cốc chén.
“Loại người như Lạc Trăn, ai mà biết cô ta đang nghĩ gì.”Ngôn Thâm ngóng theo dáng lưng thon gầy đang bước về phía chiếc xe qua cánh cửa kính, “Cũng giống như Mạc Hoành, ai mà biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì.” Một người tùy tiện, mười câu thì đến mười một câu là nói dóc, một người thâm trầm, mười ngày nói không đến mười câu.
Lạc Trăn mê man ngủ liền hai ngày, có phần suy nghĩ bi quan, đến tận ngày thứ ba, thực sự không ngủ nổi nữa, bò dậy đi tắm, huyết áp cô hơi thấp, vì thế buổi sáng nhất định phải tắm nước ấm mới có tinh thần, sửa sang lại dung nhan một chút, tóc phía sau tết thành một bên không ngắn không dài, mũ cao bồi xanh sẫm, sơ mi ngắn tay màu đen, quần sooc đen, giày bệt, bắt đầu làm việc, theo địa chỉ ba đưa, bắt xe đến tòa nhà viết hai chữ Tập Thân.
Tòa văn phòng này có tất cả 18 tầng, phòng làm việc của Hạ Thiên Liên nằm ở tầng 9, tầng này có hai cơ quan nghiệp vụ, bên phải là viện luật sư, bên trái là văn phòng của tập san điện tử R-LILE, bước vào xuyên qua cửa kính, không gian cũng coi như sáng sủa rộng rãi.
Lúc đấy cửa tiến vào có không ít người nhìn cô với đủ mọi ánh mắt, Lạc Trăn đành nở nụ cười ngượng ngùng.
“Bạn là Lạc tiểu thư – Lạc Trăn à!” Một cô gái trang điểm thời thượng chạy qua nhiệt tình hỏi thăm cô.
Lạc Trăn gật đầu.
“Hạ tiên sinh dặn tôi phải tiếp đãi bạn chu đáo, đúng rồi, tôi là Lăng Cát Văn, là trợ lý của Lạc tiên sinh, bây giờ tôi đưa bạn đi giới thiệu một chút.”
Lạc Trăn lại gật đầu.
“Môi trường ở đây khá tốt, không phải tôi tự khen đâu, phòng làm việc của chúng tôi chính là nghệ thuật có tiếng của tòa nhà này, bạn xem phòng thiết kế này, còn có chỗ đó, chỗ kia, rất quang đãng!” Lăng Cát Văn đi phía trước đẫn đường khen ngợi văn phòng gọn gàng lại khác biệt này như khen chính đứa con của mình.
Lạc Trăn cười cười, nhớ lần trước lúc dạo phố Thẩm Hạ Thụy khều cá vàng, mất cả nửa ngày mới khều được một chú cá vàng nhỏ nom rất bình thường, vì khổ sở mới có được một con, thế nên trên đường về nhà nương Thẩm Hạ Thụy không chê con xấu mà ra sức khen chú cá nhỏ mặt mũi như ngọc, dáng vẻ bất phàm, phong lưu tiêu sái.
Cô gái cứ thao thao, “Tôi làm việc ở đây đã ba năm, vốn không thích công việc này, giờ lại dần dần yêu nơi đây.”
“Phong cách của bạn rất phù hợp làm biên tập của tạp chí thời thượng.” Lạc Trăn nịnh nọt đúng lúc.
“Thật không, hì hì, cám ơn bạn, ừm, tôi quyết định thích bạn nhân viên nhỏ này rồi đó!” Lăng Cát Văn bật cười thích thú một tay ôm lấy vai Lạc Trăn. Lạc Trăn nghĩ cô gái này tuy đã đầu 30 nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngọt ngào trong sáng, rất hiếm thấy.
“Nói thật với bằng cấp của bạn, tại sao không ở nước ngoài công tác? Điều kiện đó, chí ít thì tiền lương cũng cao hơn rất nhiều.”
“Tôi chỉ thực tập thôi mà, chưa tính đến đi làm thật sự.”
“Vẫn đang đi học à? Vậy thì không thể ở đây lâu được sao?” Giọng nói có phần thất vọng.
Xem ra cô bạn Lăng Cát Văn này đối đãi hành xử quả đúng là liếc mắt định giang sơn, một người trước giờ ít quen thân với người khác như Lạc Trăn cũng không tránh khỏi có phần muốn làm thân với cô ấy.
“Ừ, vẫn còn một năm.” Lạc Trăn cười đáp, “Nhưng, tốt nghiệp xong chắc sẽ quay về, vì đối với ngoại ngữ mà nói, tôi thích tiếng trung hơn, bạn không thấy đây là một ngôn ngữ đẹp không gì sánh được sao?”
“Ha ha thú vị thú vị, tôi thật sự thích bạn rồi đó!”
Hai người đến một chỗ ngồi bên cửa sổ, “Sếp đặc biệt dặn dò, vị trí của bạn đây.”
“Tốt quá, cám ơn bạn.” Lạc Trăn ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, thật ra cũng không có gì để sửa sang cả, đặt laptop lên bàn, bày một tấm ảnh cả gia đình, với Thẩm Hạ Thụy bức ảnh nghệ thuật này hoàn toàn nhìn không ra nguyên hình.
Công việc ngày đầu tiên rất đơn giản, bước đầu hiểu thêm một chút về tình hình vận hành cơ bản của R-LILE.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Hạ Thiên Liên.
Đến bữa trưa, Lăng Cát Văn rất nhiệt tình gọi Lạc Trăn cùng đi, còn có mấy nữ đồng nghiệp trong văn phòng, khí thế hùng dũng lên tầng cao nhất, Lạc Trăn bật cười, mấy cô gái này ăn một bữa cơm cũng nổi gió.
Lên đến tầng cao nhất mỗi người tự tách ra, tốp năm tốp ba, tầng cao nhất có hai nhà ăn, Lăng Cát Văn dẫn Lạc Trăn vào một nhà hàng cơm tây có tên DAY, thức ăn đơn giản, nhưng cũng hợp dạ dày, Lạc Trăn ăn nhiều hơn một chút, còn ngầm quyết định sau này sẽ năng đến đây để ủng hộ.
“Ăn được nhỉ, thức ăn ở đây ý!”
Lạc Trăn vừa nghe vội vàng gật đầu khen, “Được được.” Thật ra là sợ cô ấy khen con mình.
“Biết mà! Khẩu vị của tớ tuyệt đối không sai đâu, đúng rồi, cậu nhất định đừng ăn ở nhà hàng đối diện nhé, mắc tiền mà khó ăn lắm, ghét nhất là thái độ phục vụ ở đó muốn tệ bao nhiêu có tệ bấy nhiêu!”
“Lĩnh giáo lĩnh giáo.”
“Đồ ăn sáng ở đây rất có tiếng! Cậu có thế nếm thử xem, tớ cũng hay đến đây ăn.”
“Được được.” Nhưng cô trước giờ không ăn sáng, tuy Lạc phu nhân lúc nào cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của bữa sáng.
“Tớ phát hiện nói chuyện với cậu rất thoải mái.”
Lạc Trăn cười, “Bởi vì tớ biết nịnh nọt.”
“Lạc Trăn, tớ thật sự rất, rất thích cậu, được rồi, quyết định vậy đi, bữa cơm này tớ mời!”
Hả? Thế cũng được, Lạc Trăn không nén được mỉm cười, “Vậy cảm ơn chị Cát Văn.” Xưng hô vô tình đã đổi thành chị em.
Cát Văn cười hì hì, “Đúng rồi Lạc Trăn, nhà em cách đây có gần không? Có phải xin ở ký túc không? Ký túc ở đây rất tốt!”
“Không cần ạ.” Hoàn toàn không có ý định ở ký túc, Lạc Trăn yêu cầu khá cao về chất lượng cuộc sống, nhưng Lăng Cát Văn đề cập như thế bỗng nhận ra mình cũng nên độc lập hơn, rốt cuộc đã 26 tuổi rồi, có điều tất nhiên không phải ở ký túc.