Sinh mạng con người chẳng qua như ngọn đèn trước gió, tùy thời mà tắt đi. Hơi thở tắt đi, xá ŧᏂịŧ trống rỗng, linh hồn rồi cũng đi đến nơi đã định cho nó. Nhưng, có mấy người trước khi chết đi đã thỏa cuộc sống của mình?!
Người sống là phải có tình, nhưng nếu đã là người vô tình thì trong mắt họ sự sống cũng không còn quan trọng? Người sống lại cần tiền, nhưng là người không có tiền thì e sẽ chết? Người sống cũng khát khao quyền lực, nhưng nếu không có quyền lực, phải chăng họ sẽ nên hèn mạt?
Người vì tình sinh ra mù quáng, người vì tiền bất chấp tất cả, người vì quyền lại hy sinh tất cả...
Tình yêu, tiền tài, quyền lực... cái cuối cùng còn lại là gì?
-------------------------------------------
Vũ An Du lần đầu tiên trong đời biết yêu, những tưởng đây là một món quà vô giá ông trời ban cho cô, nhưng nào ngờ hóa ra tất cả chỉ là một trò đùa của số phận mà thôi. Nếu đã định cuộc đời cô không có hai từ hạnh phúc thì tại sao còn để hy vọng chớm nở trong cô rồi tàn nhẫn giẫm nát nó như vậy?
Người ngoài nói cô không xứng với anh, cô cũng cho là vậy. Nhưng khi cô lấy hết mọi thứ mình có để đổi lấy mối quan hệ này, cô lại biết một sự thật: thì ra, cô chỉ là người thứ ba.
Vũ An Du không hề trách móc, cô mỉm cười nói với anh: "Trịnh Nhất Khôi, chúng ta kết thúc vở diễn này đi thôi!"
Cô tin rằng, đời này, cô sẽ không bao giờ dám yêu thêm lần nữa!
Cho đến khi một lần nữa gặp lại, anh mạnh mẽ ép cô lên tường, hôn lên cánh môi có chút khô ráp mà anh vẫn ngày đêm nhung nhớ, triền miên, không cho phép cô có một chút cự tuyệt.
Đến khi nếm lấy vị mặn tanh của máu trên môi cô, anh mới hoảng hốt dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn không buông bỏ sự cố chấp. Anh ôm lấy cô khẽ thì thầm: "Du, em biết không, anh buông tay em một lần cũng là sai lầm rồi, anh làm sao lập lại điều đó một lần nữa đây? Năm năm trước em là của anh, bây giờ em cũng phải là của anh, và sau này cũng là như vậy!"
----------------------------
Tương lai là rất nhiều cánh cửa chờ đợi mỗi người mở ra, không ai biết đằng sau đó là điều gì, chỉ biết rằng khi chúng ta lựa chọn, vòng quay số mệnh của cánh cửa đó đã bắt đầu khởi động.
Vũ An Du gặp anh lần đầu tiên không phải kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, không phải vô tình va chạm trên đường mà tạo nên duyên, càng không phải dưới ánh trăng lãng mạn hay cảnh đẹp nên thơ,...
Lần đầu tiên đối mặt chính là bị anh ôm... ở trên giường...
Thảm họa hơn là khi đó, anh không mặc quần áo, cô cũng là dạng "bên trong"... trống không.
Dây dưa không dứt chỉ bởi một lời của anh - Hoàng Lê Ngân Kha: "Bé con, lần đầu tiên em và anh gặp nhau đã ở trên giường. Đây chính là định sẵn cách thức ở cạnh nhau của hai chúng ta rồi!" -----------------------------------------
Nếu Vũ An Du sinh ra là đứa con gái yếu đuối, lớn lên như bao đứa trẻ bình thường, và trưởng thành như một người phụ nữ lấy việc dựng vợ gã chồng là cái đích cuối cùng cho mình thì liệu cô có hạnh phúc hơn chăng?
Cô không ham mê tiền tài vật chất, với cô, đó chỉ là thứ để duy trì cuộc sống. Vũ An Du sống hơn hai mươi năm vẫn không thích ứng được với câu: "Có tiền mua tiên cũng được".
Vũ An Du lại càng chẳng quan tâm tới hai chữ quyền lực, cô chỉ là con "Miu" nhỏ mà thôi, có cái đó để làm gì?
Nếu không phải còn có những người thân yêu xung quanh, cô thật muốn lên Côn Sơn thử cảm giác của Nguyễn Trãi!
Cho nên, chỉ cần cô còn ở giữa nơi phồn hoa đô thị này, cô vẫn phải đối mặt mọi thứ.
"Mưa to gió lớn" cứ dồn dập kéo tới, giữa lúc nguy nan, cô lại tìm thấy một hang động là nơi trú ẩn.
Tưởng rằng mình tránh được một hồi bão tố, lại không hay biết mình lọt vào hang sói.
Xưa nay, sói vẫn luôn đội lốt cừu chờ ngày ăn thịt con mồi béo bở. Thời cơ chín muồi, mục tiêu chắc chắn sẽ bị xé tan xác.
Vũ An Du không phải cừu, nhưng cô lại làm cho con sói hung bạo nảy sinh tham muốn chiếm đoạt mãnh liệt.
Từng chút một tiếp cận, từng chút một lấy lòng, rồi đột ngột khiến cô mất hết mọi thứ, đó là cách anh dùng để chiếm lấy cô.
Anh không ngại tiếng ác, nếu có thể giành lấy thứ mình yêu thích, người ngoài "khen" anh thêm vài câu cũng không tệ, dù sao, bản chất anh đã như vậy rồi.
Vũ An Du xem thường tiền bạc, anh sẽ dùng tiền mua cô. Vũ An Du khinh thường quyền lực, anh sẽ dùng quyền lực giam cầm cô.
Trong hương thơm làm mê muội lý trí con người, người đàn ông trẻ tuổi đặt cô gái với ánh mắt thơ thẩn lên đùi mình, đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp vành tai xinh đẹp.
Lưu luyến cắn nhẹ dái tai cô, anh lấy chiếc bông tai đính viên đá màu đen còn lại đeo vào đó, khóe miệng giương cao: "Thật đẹp, cô dâu của anh! Ban đầu, đáng ra anh không nên nhường em lại cho tên kia rồi để em chạy xa như vậy. Em xem, bao nhiêu năm cũng chỉ có em kíh thíɧ được hứng thú của anh. Về sau, chúng ta từ từ chơi đùa với nhau được không?".
Cô không trả lời chỉ gật gật đầu, ý cười trong mắt anh càng sâu, hôn lên má một cái: "Ngoan, đi ngủ sớm thôi!"
----------------------------------
Hạnh phúc là cái đích mọi con người hướng tới cho dù định nghĩa của mỗi người là khác nhau. Nhưng hạnh phúc của Vũ An Du rốt cục là ở nơi đâu?
Con đường chưa người bước lên sẽ in hằn dấu chân người đầu tiên đi trên nó. Nếu hạnh phúc luôn có lối đi riêng, vậy hãy thử một lần "Đi tìm dấu chân của hạnh phúc".