"Vừa đúng lúc." Quý phu nhân nhìn thấy Bình An một thân áo choàng lông chồn trắng vào tới nhà, lạnh đến run lấy bẩy tháo xuống mũ đội đầu cùng áo choàng lộ ra một thân áo nhỏ dệt kim, liền nheo mắt đánh giá từ trên xuống dưới, lúc này mới giật mình nhận ra dạo này nữ nhi nhà mình đã cao lên không ít, đường cong ngày càng lung linh rồi, gương mặt hơi gầy nhỏ nhưng làn da lại hồng hào, càng nhìn càng thích, trong lòng lại vui mừng hơn một phần, "Vẫn là tẩu tử quan tâm đến ngươi, áo choàng da thượng hạng này cũng tặng cho ngươi. Nếu như kết hợp với bộ đồ trang sức nương chuẩn bị cho ngươi nữa, cho dù là ai cũng phải khen ngợi cô nương Quý gia ta một phen."
Lúc này Bình An mới chú ý tới trên mặt giường của Quý phu nhân, ba bốn khay nhung thiên nga là các loại trang sức vàng bạc ngọc quý. diễn♠đàn♠lê♠quý♠đôn Quý phu nhân chọn một cây trâm ngọc lục bảo, một đôi khuyên tai vàng khảm ngọc trai, một đôi vòng tay bạc điêu khắc phượng hoa, đeo từng cái một cho Bình An, cẩn thận nhìn xem, hài lòng nói: "Con gái đến nười tám tuổi là đại biến, Bình An nhà ta cũng nên học làm đẹp cho mình rồi. Ngày mai đi Kính Hòa viên để cho người ta nhìn một chút, con gái nhà chúng ta cũng thành mỹ nhân rồi."
Tại sao lại là Kính Hòa viên? Bình An cau mày cười khổ, mình lúc nào thì thành vật biểu tượng của Kính Hòa viên rồi?
"Ngươi vẫn không biết đi? Năm nay Thuận Thân Vương Phủ bao một cuộc thưởng mai, cũng gởi thiệp đến phủ ta." Ngươi lại càng không biết, năm nay tiểu Thế tử của Thuận Thân Vương Phủ mới vừa qua lễ buộc tóc (lễ trưởng thành khi nam tử tròn 15 tuổi), vương phủ đang thu xếp hôn sự cho hắn, loại chuyện xem mắt mượn danh thưởng mai thưởng cúc thưởng tuyết này đều tổ chức ít nhất một năm một lần, Thuận Thân Vương phi quyết tâm muốn tuyển chọn nữ nhi danh môn hiền lương thục đức tướng mạo tốt về làm vợ cho tiểu thế tử, nhưng uyên thâm quá ít người hiểu nên sợ người khác nói mình kén cá chọn canh, vì vậy liền mời tất cả những nhà có người đợi gả đợi cưới ở Kinh Thành đến, muốn chọn thì mọi người cùng nhau chọn nha, cũng không thể một nhà ăn một mình được.
Cho nên tất cả những nữ tử muốn gả nam tử muốn lấy vợ ở Kinh Thành đều nhờ phúc của Thuận Thân Vương Phủ, ăn của Thuận Thân Vương Phủ uống cũng của Thuận Thân Vương Phủ, một cuộc xem mắt được triển khai sôi nổi. Quý phu nhân nhìn mà trong lòng thấy sốt ruột, chỉ sợ trước khi diễn ra cuộc xem mắt này Bình An lại chưa được bỏ lệnh cấm túc, mắt thấy người khác thành từng đôi lại từng đôi, mà mình lại chỉ có thể ở nơi đó nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm từng ngày.
Nữ tử Đại Lương mười ba tuổi là cập kê, nam tử mười lăm tuổi buộc tóc. Quý phu nhân nghe nói những người mới gần mười một mười hai tuổi đã sớm tuyển chọn được người tốt, đính hôn, người tốt cũng đều được chọn rồi, lo lắng sang năm sau khi Bình An cập kê lại chỉ còn vài dạng người không đứng đắn thì không chọn cũng phải chọn. diễn。đàn。lê。quý。đôn May mà lần xem mắt năm nay cuối cùng còn kịp, Quý phu nhân lại có thể không kích động hưng phấn mong đợi sao?
Bình An nào biết vẻ mặt không giấu được vui mừng của Quý phu nhân là vì cái gì, bà lại chỉ nói được Vương phủ mời mà thụ sủng nhược kinh, còn vụng trộm che miệng cười cười: "Đây đúng là chuyện vui, nhất định phải ăn mặc cho thật xinh đẹp mới ổn."
Quý phu nhân hết sức vui mừng chuẩn bị mọi thứ cho nữ nhi, ba bộ đồ trang sức trên giường kia tất cả đều thưởng cho nàng.
Bên này Bình An mới vừa bỏ lệnh cấm không tới hai ngày, bên kia liền có người đến thông báo, nói cô nương La gia tới cửa bái phỏng. Bình An mừng rỡ vội lau mồ hôi ướt trên trán, đánh một cái Cửu Tiết roi xong liền đi ra ngoài đón.
"Ta nói ngươi là muốn lấy roi đuổi người đấy à." La Thuần Nghiên cũng không khách khí, vào cửa viện liền trực tiếp đi vào nhà, vào phòng nâng ly trà nóng lên uống vài ngụm cho ấm bụng.
Bình An nhảy lên giường ngồi xuống, hai chân bắt chéo không ngừng đung đưa: "Như thế nào? Cửu Tiết roi ta sai người đưa tới cho ngươi không vừa tay sao? Đã ra tìm được sư phụ tới dạy chưa?"
"Aiz, đừng nói nữa." La Thuần Nghiên một bộ như muốn đánh người vậy.
"Sao vậy? Roi dùng không tốt sao?" Bình An thu hồi vẻ mặt cợt nhả ban nãy.
"Nào biết có sử dụng tốt hay không, căn bản là không được dùng. Mọi người trong nhà đều phản đối a! Mẫu thân nói một đại cô nương không lo châm tuyến (may vá thêu thùa) lại đi cầm roi thì còn ra thể thống gì, những di nương kia thì nói sợ đệ muội học theo, về sau tất cả đều biến dạng thành khỉ. Phụ thân vẫn chưa nói gì, sợ nói cho ta nghe ta lại nói với ngươi rồi truyền tới tai phụ thân ngươi, đắc tội với Quý bá phụ. Ta cũng chỉ có thể vụng trộm vung vẫy mấy cái lúc trong viện không có ai, căn bản không tập được cái gì." Trong lòng lại rất hâm mộ Bình An được phụ thân đặc biệt vì nàng ấy mà tìm sư phụ tới chỉ dạy.
Bình An nhíu lông mày nghiêng khóe miệng ngẫm nghĩ một chút: "Nếu không ta dạy ngươi mấy chiêu thức đơn giản trước để ngươi về học, về sau sẽ từ từ truyền thụ lại cho ngươi. Vốn là việc giúp cường thân kiện thể, không trông cậy vào ngươi có thành tựu bao nhiêu. Ngươi xem, thân thể ta khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều."
Nói xong giả bộ giơ cánh tay lên cho La Thuần Nghiên nhéo, chọc cho La Thuần Nghiên bật cười, nhưng nhớ tới lúc nãy khi Bình An đi ra ngoài đón nàng thì cũng chỉ mặc một cái áo nhỏ đơn sắc, liền biết thân thể nàng khỏe hơn ngày trước rồi.
"Bình An, nghe nói An tỷ tỷ bị bệnh." Hai người cười ha ha một hồi, đột nhiên La Thuần Nghiên nghiêm mặt nói.
"Có nghiêm trọng không?"
"Không biết, ta đang muốn hẹn ngươi cùng nhau đến thăm một chút. Ngươi cũng biết rồi đấy, nhà An tỷ tỷ đang hoà giải hôn sự cho nàng ấy, chỉ sợ lần cấm túc này ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của nàng." La Thuần Nghiên nhíu mày lại.
"Nếu không, ta cho người đi chuẩn bị xe, chúng ta qua đó thăm một lát?"
Lúc xe ngựa chuẩn bị xong thì Bình An cũng đã thay đổi một thân y phục sạch sẽ, hai người hùng hùng hổ hổ nói đi là đi.
Cuối năm, các quan viên hồi kinh báo cáo công sự nhiều hơn, lúc này đường xá cũng có chút hỗn loạn, khi xe ngựa kì kèo nhè nheo chạy tới An phủ thì cũng gần đến buổi trưa. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Nhưng khiến cho người ta không ngờ chính là, hai người đến An phủ lại bị chặn lại ở cửa, người giữ cửa nói An Ngọc Hàm không có ở trong phủ, mấy ngày trước đã đi theo An phu nhân đến Kinh Giao viện để dưỡng bệnh rồi.
Hai người liền phẫn nộ rời đi.
"Giờ cũng đã trưa rồi, trên đường lại đông, có lẽ khi trở về phủ cũng bỏ lỡ giờ ăn, không bằng chúng ta đến quán ăn ở gần đây ăn một chút rồi trở về." Khi La Thuần Nghiên ở Bình Ba thì trời trên cao Hoàng Đế ở xa, tính tình sớm đã trở nên nghịch ngợm tùy tiện, hiện giờ trở về kinh lại bị phép tắc quy củ trói buộc nên rất không quen, còn bị cấm túc ba tháng nên trong lòng sớm đã không kềm chế được muốn kéo người xuống nước cùng nhau chơi đùa.
"Làm vậy sợ sẽ không tốt đi"
"Có cái gì không tốt chứ? Đường xá ở kinh thành ta còn chưa biết, coi như ngươi đi theo giúp ta nhận biết đường đi." Thấy Bình An do dự, La Thuần Nghiên liền lôi nàng lên xe, nói tên tiệm ăn nổi tiếng rồi bảo phu xe đi đến đó. Trong lòng Bình An liền lẩm bẩm, còn nói không biết đường, tên tiệm ăn này cũng biết mà còn nói bị giam cái gì chứ.
Tuy lúc này tiệm ăn nhiều người, nhưng xe ở đây cũng không đông, Hai người Bình An bảo phu xe đến sân dành cho xe ngựa thì dừng lại xuống xe, liền có tiểu nhị dẫn các nàng tới ngồi ở nhã gian trên lầu, dọc theo đường đi cũng không đụng phải những người khác.
"Nấu nồi gà rừng đi, lâu rồi chưa ăn, nghĩ đến cũng thèm." Lúc La Thuần Nghiên cầm danh sách món ăn mắt liền sáng lên, "Thịt dê là đỏ đông hay là đỏ tây vậy?"
"Hồi khách quan, là đỏ tây." Tiểu nhị cúi đầu khom lưng đáp.
"Đỏ tây mùi nặng rất gay mũi, vậy cho một xiên thịt dê nướng đi. Cá quế dấm đường cùng nước canh chân vịt, một đĩa cải trắng xào, mang tới một bình rượu nước mơ nữa."
"Nhiều như vậy hai người chúng ta ăn hết được sao?" Bình An có chút líu lưỡi, bình thường nàng rất ít khi đến tiệm ăn bên ngoài, căn bản không biết thịt dê còn chia thành cái gì đỏ đông đỏ tây.
"Không sao, tiệm ăn này có cung cấp hộp đựng thức ăn, ăn không hết có thể đóng gói. Trước kia cha ta thích nhất là tới tiệm này mua một phần nước canh chân vịt mang về nhà cho ta ăn." Hình như là nhớ lại mỹ vị chân vịt, La Thuần Nghiên có chút say mê.
Món ăn rất nhanh được đưa lên, vốn buổi sáng luyện Cửu Tiết roi bụng Bình An vẫn còn trống rỗng, không kịp dùng bữa đã đến An phủ, ở An phủ cũng chưa kịp uống một hớp nước trà, lúc này thấy một bàn thức ăn ngon cũng không so đo nhiều, liền nhấc đũa bắt đầu dùng bữa.
Hai người nhai kỹ nuốt chậm cũng đã gần no bụng thì nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng ồn ào, có tiếng bàn ghế bị đá ngã lăn, còn có tiếng khóc thút thít của cô gái. Chỉ chốc lát sau lại truyền tới một trận tiếng đánh nhau, tiếng khóc thút thít này lại biến thành tiếng cầu khẩn, tiếp theo lại thành tiếng kêu cứu.
"Không biết lại là công tử nhà giàu nào ở đây ức hiếp dân nữ." La Thuần Nghiên vừa gắp một cái chân vịt cho vào miệng vừa cau mày nói.
"Làm sao ngươi biết được?" Bình An giật mình nói.
“Lúc ở Bình Ba, mười lần đi tiệm ăn thì có đến chín lần gặp phải loại chuyện như này."
"Nhưng ở đây là dưới chân thiên tử a." Bình An vẫn không thể tin được.
"Dưới chân thiên tử cũng sẽ sinh ra vài thiếu gia công tử ăn không ngồi rồi đi sinh sự, cũng có những người nghèo khổ bôn ba vất vả hèn mọn múa võ ca hát." di●ễn-đàn-l●ê-quý-đ●ôn Tiếng ồn ào phía ngoài càng lúc càng lớn, La Thuần Nghiên có chút mất hứng buông chân vịt trong tay xuống, "Bất quá ngươi yên tâm đi, những người đó đều là chủ nhân bắt nạt kẻ yếu, đã ngồi ở loại nhã gian này thì đều không phải là người bình thường, bọn họ sẽ không làm loạn đến nơi này của chúng ta, hừ, dĩ nhiên cũng không có người tốt xuất hiện trừng phạt kẻ ác rồi. . . . . ."
Trong lòng hai người giống như ăn phải con ruồi nhìn một bàn thức ăn ngon cũng ăn không vào, tiếng ầm ĩ phía ngoài dần dần ngừng lại, hai người liền muốn trả tiền rồi rời đi.
Mới vừa đến trong sân muốn lên xe ngựa để rời đi, đột nhiên một nữ tử tóc tai bù xù áo quần xốc xếch chạy từ trong cửa ra, tiến lên ôm chặt chân của Bình An, trong miệng không ngừng nói thầm: "Cứu cứu ta cứu cứu ta, van cầu ngươi. . . . . ."
Bình An cả kinh cùng La Thuần Nghiên trợn mắt há hốc mồm, không biết làm thế nào cho phải, nàng kia thấy hai người không đáp lại liền buông Bình An ra, hai tay chống đất không ngừng dập đầu, đập thẳng đến lúc đầu chảy ra cả máu.
Bình An thấy thế cũng không nhịn được nữa, đưa tay muốn nâng nàng kia dậy, lúc này lại có hai ba tên đại hán từ trong cửa lao ra, thấy nữ tử này liền muốn tiến lên kéo nàng đi lên lầu, miệng đầy thô tục không ngừng nhục mạ.
Nàng kia vô cùng hoảng sợ, vừa đưa tay muốn kéo Bình An, vừa kêu khóc: "Cứu cứu ta cứu ta. . . . . ."
La Thuần Nghiên ở một bên túm thật chặt ống tay áo của Bình An, ý bảo nàng không cần xen vào việc của người khác, mắt thấy nàng kia bị kéo qua cánh cửa nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, Bình An không nhịn được hít sâu một hơi quát lên: "Dừng tay!"
"Bình An? !" La Thuần Nghiên lôi kéo ống tay áo của nàng lui về phía sau mấy bước.
Mấy đại hán giương mắt nhìn tới thấy hai người mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng quần áo hoa lệ khí vũ bất phàm liền biết nhất định là tiểu thư quan gia, sợ trêu chọc không nổi, liền mắt điếc tai ngơ tiếp tục kéo cô gái kia lên lầu.
"Các ngươi không dừng tay ta sẽ báo quan!" Bình An hơi trầm mặt xuống, giọng nói không nhanh không chậm.
Mấy đại hán liền sững sờ, một người trong đó tiến lên lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, vẫn là khuyên ngươi chớ quản việc không liên quan đến mình."
"Hừ! Đúng vậy, chuyện không liên quan đến ta thì ta không nên quản, nhưng nên để quan phủ tới quản!"
"A, tiểu cô nương, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mấy người Gia đây cũng không phải là dễ trêu chọc." Mấy hán tử kia nhất thời cũng không biết rõ Bình An là ai. Phải biết rằng Kinh Thành này cái gì không nhiều lắm, nhưng quan thì lại nhiều nhất. Có lần biển hiệu của Vạn Hoa lâu rơi xuống, nện vào chín người, trong đó có đến tám người làm quan, đáng tiếc ba mươi mỹ nhân tuyệt mỹ của Vạn Hoa lâu này a, toàn bộ đều lưu đày tới biên cương, tiện nghi cho những bọn mọi rợ ở vùng đất kia.
"Nàng này là Gia nhà chúng ta mua, ngươi có bẩm báo lên Thiên Vương lão tử thì chúng ta cũng là đúng lý!"
Dòng máu danh môn thế gia chảy xuôi trong xương cốt của Bình An đặc biệt ngang ngược cùng cường thế, lúc này nàng vững vàng đi tới, lôi kéo cô gái kia đến bên cạnh mình: "Ta hôm nay chính là muốn mang nàng đi báo quan, các ngươi có lý sao? ~diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn~ Các ngươi có lý thì hãy cùng ta đến quan phủ một chuyến, nếu không ta lập tức vào cung khởi bẩm Hoàng thượng, để hắn cho người bắt tất cả các ngươi lại đem đi chặt đầu!"
Mấy gã hán tử kia vừa nghe thấy Bình An giở giọng này nói chuyện, lại thấy bộ dạng nàng bình chân như vại, có chút bị hù dọa rồi, nếu như nàng nói là sự thật, vậy hôm nay đụng phải nàng không là Quận chúa thì cũng là Hoàng thân quốc thích, nếu nàng thật sự vào cung cáo trạng thì mình có mười cái đầu cũng không đủ chém.
"Ha ha ha, dã nha đầu từ đâu tới vậy, ở chỗ này nói xằng nói bậy? !"
Tần Mặc Phi vốn thích nghe tiểu khúc uống chút rượu, đặc biệt yêu thích đến khách điếm Minh Hồ ngồi một chút, rảnh rỗi thì gọi người tới gảy đàn một bài cho thoải mái, đương nhiên nhất định phải chuẩn bị một bàn nước canh chân vịt thì mới tính là đã nghiền.
Giờ bị tên ôn dịch Lưu Nhạc Minh không biết từ đâu nghe được hắn có sở thích này, theo đuôi đi tới, thừa dịp hắn ra ngoài mà mượn rượu mạnh mẽ động thủ chân tay với cô nương hát xướng khúc, hoàn toàn đã quên mình vì cái gì mà đến cầu hắn, Tần Mặc Phi giận đến muốn phất tay áo rời đi, lại bị Lưu Nhạc Minh khóc lóc kéo lại, còn nói cha mẹ mình mất sớm, từ nhỏ mình với tỷ tỷ phải sống nương tựa lẫn nhau, đáng thương tỷ tỷ của hắn đến cùng lại không được hưởng nửa phần phúc của hắn đã qua đời. Tần Mặc Phi giận tái mặt, vừa nghe hắn nhắc đến Lưu Chi Lan cũng chỉ có thể lắc đầu than thở.
"Ngươi cũng biết lần này Hoàng thượng thật sự nổi giận đi? Đã sớm bảo ngươi cách xa cái đám khốn kiếp kia ra một chút, ngươi lại coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai. Trên một trăm hoàng hoa khuê nữ đó, ngươi cũng biết các ngươi phạm phải loại đại họa ngập trời gì đi?"
Lưu Nhạc Minh không biết hối cải, cứng rắn mở miệng nói: "Có người Cung Thân Vương gia kia bảo vệ, ngay cả đánh rắm cũng không đến. Còn có nhà An Quốc Công kia, Lưu Trung Lang tướng gia kia, ai mà không có người bảo vệ chứ?"
Tần Mặc Phi giận đến nói không ra lời chỉ vào mũi Lưu Nhạc Minh: "Thì ra ngươi chỉ nghĩ sau lưng có ta làm chỗ dựa chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, lần này ai cũng không dễ dàng thoát khỏi như vậy, ngươi có biết hoàng thượng chỉ định người nào tra án không? !"
"Vậy hãy để cho ta chết đi, vừa đúng ta có thể đi xuống đoàn tụ cùng tỷ tỷ." Lưu Nhạc Minh am hiểu nhất chính là la lối om sòm giở trò đùa bỡn.
Đang nháo loạn, có người bên ngoài tới bẩm báo, nói tiểu nương tử mới vừa rồi gảy khúc chạy mất.
"Nếu nàng ấy nghĩ không thông, đi ra bên ngoài tìm cái chết thì ngươi hãy đợi mà cõng mạng người đi, đến lúc đó Thiên Vương lão tử cũng không cứu được ngươi." Tần Mặc Phi hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm cái người cả ngày chỉ biết gây phiền toái thiếu chút nữa còn trở thành Tiểu cữu tử (em vợ) của hắn.
Lưu Nhạc Minh bị sợ đến hai mắt trợn ngược, vội vàng cho người đuổi theo. Tần Mặc Phi không muốn dây dưa nhiều cùng hắn, vẫy vẫy tay áo muốn rời khỏi, vậy mà mới vừa xuống lầu liền nghe thấy bên ngoài có trận cãi vã, cẩn thận nghe kỹ, nhưng là một tiểu oa tử muốn vào cung cáo trạng, không khỏi cười ra tiếng.
Bình An theo tiếng cười nhìn lại, lại thấy một nam tử trẻ tuổi từ trên lầu đi xuống, dáng người cao gầy mặt như ngọc, mặc một thân áo lông cáo xanh nhạt ấm áp, buộc tóc bằng dây bạc, thắt lưng buộc ngọc bội san hô, toàn thân tản ra nồng đậm phong thái của người trí thức. Bình An không tin đây sẽ là kẻ ức hiếp dân nữ.
Lúc này Lưu Nhạc Minh cũng từ phía sau đuổi tới, tiến lên đánh mấy bạt tai vào trên mặt của vài tên đại hán kia, miệng mắng: "Đồ ngu xuẩn, lại bị một tiểu nữ oa hù dọa, còn không mau dẫn người đi lên cho ta?"
Nói xong liền muốn kéo tiểu nương tử gảy khúc kia đi, tiểu nương tử kia lại gắt gao nắm chặt tay Bình An không chịu buông ra, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng nước mắt, há mồm không tiếng động khóc lóc nhìn Bình An, Bình An nhìn mà cũng thấy chua xót trong lòng.
"Các ngươi có còn vương pháp hay không?" Bình An phẫn nộ nói.
"Lão tử chính là họ Vương tên Pháp." Lưu Nhạc Minh hung tợn tiến lên một tay đẩy Bình An lui về phía sau vài bước, nếu không phải nàng có chút nền tảng thì nhất định lúc này sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất.
Đám người La Thuần Nghiên cùng Thúy Hồng ở một bên nhìn thấy liền khẩn trương tiến lên đỡ lấy Bình An, đều phẫn nộ vô cùng.
Lưu Nhạc Minh này so với vài tên hán tử vừa rồi còn hung ác hơn gấp trăm lần, hắn dùng sức kéo tiểu nương tử gảy khúc đến bên cạnh rồi tát thật mạnh xuống, đổ ập xuống lại hành hung một trận, nhất thời mọi người ở chỗ này nhìn thấy mà kinh hãi không thôi.
Tiểu nương tử bị mấy quả đấm hất tung trên mặt đất, ngay cả cơ hội hô cứu cũng không có lại bị đá mấy đá hung ác liền hôn mê, thấy Lưu Nhạc Minh còn chưa muốn dừng tay, dùng toàn lực tay đánh chân đá cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, nhất thời Bình An liền nộ hỏa công tâm, lập tức đoạt lấy roi từ trong tay của người đánh xe, hung hăng quất roi lên người Lưu Nhạc Minh.
"Ôi mẹ ơi!" Giống như một tia sét đánh bổ vào sau lưng, Lưu Nhạc Minh vừa sợ vừa đau, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại có một phát roi quất tới đây.
Đến khi Lưu Nhạc Minh tỉnh táo lại thì cũng đã trúng ba bốn roi, hắn giận không kiềm chế được liền bổ nhào về phía chủ nhân cầm roi, nhưng Bình An lại giống như một con thỏ linh hoạt tránh thoát, một góc áo Lưu Nhạc Minh cũng không sờ được, ngược lại hắn còn bị ăn thêm mấy roi. -diễn☽đàn☽l♦ê☽quý☽đôn- Lưu Nhạc Minh biết rõ lợi hại, không dám hành động khinh suất nữa, vừa tránh ở một bên thở hổn hển, vừa hung hăng nhìn chằm chằm vào Bình An.
"Người tiểu cô nương này, rất lợi hại." Tần Mặc Phi vẫn khoanh tay đứng nhìn nhịn không được cau mày nói, "Tuổi còn trẻ mà đã gian xảo như vậy, nào có cô gái hung hãn như vậy chứ, lễ nghi phẩm hạnh của ngươi đi đâu rồi?"
Bình An không khỏi giận quá hóa cười, chỉ vào Lưu Nhạc Minh bên cạnh nói: "Hắn có! Hắn có!" Lại nghĩ tới tiểu nương tử bị đánh đến ngất xỉu, vội để cho đám người Thúy Hồng đến đỡ nàng ấy lên xe ngựa. Lưu Nhạc Minh còn muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Tần Mặc Phi ra dấu tay ngăn cản.
Trở lại Quý phủ, La Thuần Nghiên còn có chút kinh hồn chưa bình tĩnh được, nhưng lại cực kỳ sùng bái nhìn Bình An, càng thêm kiên định quyết tâm học Cửu Tiết roi.
“Thật không biết hai người vừa rồi là ai, một tên thì giống như thổ phỉ cường đạo, một tên lại chính là loại lịch sự bại hoại." Thúy Hồng phẫn hận bất bình, nhớ tới tiểu nương tử bị đánh đến thảm như vậy, lúc này vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nghĩ lại mà còn thấy sợ.
"Ta thấy không được, ta phải đến chỗ mẫu thân một lát, đem sự tình hôm nay bẩm báo lại, nếu lại bị cấm túc lần thứ ba thì có thể qua thế nào được." Đột nhiên Bình An cũng có chút hối hận tại sao mình lại kích động như vậy, vì sao phải xen vào việc của người khác, người kia nói rất đúng, những thứ này đều là chuyện làm bại hoại danh tiếng a.
“Bây giờ ngươi mới biết sợ, ta thấy mới vừa rồi là ngươi đánh thắng được nên rất thích đấy." La Thuần Nghiên chế nhạo, suy nghĩ một chút còn nói, "Nếu không, ta cùng đi với ngươi đến nói cho Quý bá mẫu biết, nếu không nữa thì ta để cho cha ta tìm Quý bá phụ nói chuyện, tránh cho ngươi lại bị cấm túc, đến lúc đó không có ai dạy ta Cửu Tiết roi a."
Bình An ngẫm nghĩ mình phải nói thế nào mới không bị cấm túc đây? Quay đầu lại nói với La Thuần Nghiên: "Không cần không cần, ngươi cũng ra ngoài hơn nửa ngày rồi, về sớm một chút đi, tránh cho mẫu thân ngươi lo lắng."
"Bình An, thật xin lỗi a, nếu không phải hôm nay ta kéo ngươi đi tiệm ăn, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy." La Thuần Nghiên có chút ngượng ngùng, cảm thấy chính mình đã làm liên lụy tới Bình An.
"Mắc mớ gì tới ngươi, đều là hai tên kia tác quái. Không sợ, nếu phụ thân ta biết chuyện ngày hôm nay, chắc chắn sẽ không trách cứ ta, nói không chừng còn khen ngợi ta một phen."
Quý phu nhân yên lặng nghe Bình An nói toàn bộ sự tình, sắc mặt liền trầm xuống: "Ban đầu cũng không nên nghe cha ngươi để cho ngươi học cái gì mà Cửu Tiết roi! dღđ☆L☆qღđ Nên học cầm kỳ thư họa mới đúng, hôm nay thì tốt rồi, nếu mọi người biết ngươi dùng Cửu Tiết roi đả thương người, còn ai dám cưới ngươi về nhà chứ?"
Bình An cúi đầu oán thầm: ta gả cho nhà ai mà bị đánh bị mắng bị sỉ nhục, ta mới không cần ấy.
"Ta hỏi ngươi, lúc ấy bọn họ có hỏi danh tính của ngươi không? Ngươi có tự nói ra không? Dọc theo con đường này có thể có người nhận ra ngươi hay không?" Quý phu nhân sợ nhất chính là Bình An ngốc nghếch đi học người ta cái gì mà "đi không đổi danh ngồi không đổi họ".
Bình An suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "Hình như không có."
"Cái gì mà hình như? Ngươi chắc chắn không?"
"Vâng, chắc chắn!" Bình An gật đầu khẳng định.
Lúc này Quý phu nhân mới an tâm chút ít: "Đi xuống đi! Chuyện này ta sẽ giúp ngươi thu xếp bên cha ngươi, nhớ kỹ, mấy ngày nay đừng xuất môn!" Còn đến tiệm ăn, còn có tâm tư đi đùa bỡn bên ngoài, giờ còn đi tham gia thưởng mai hội xem mắt thế nào nữa chứ? !
"Đúng rồi, người ngươi cứu về kia, tỉnh dậy thì cho ra khỏi phủ đi, nếu nàng là đầy tớ của nhà người ta mà lại ở chỗ này, thủy chung vẫn sẽ gây rắc rối, lấy chút ngân lượng cho nàng cũng không sao."
"Vâng." Bình An ngoan ngoãn đồng ý, chỉ sợ lát nữa Quý phu nhân lại nhớ tới muốn tịch thu Cửu Tiết roi của nàng, bàn chân như bôi dầu rất nhanh đã chạy trốn.
Thật vất vả mới đợi được đến cuộc thưởng mai của Thuận Thân Vương Phủ, Quý phu nhân cũng không dám chậm trễ chút nào, sáng sớm đã cho người đặc biệt đến trang điểm ăn mặc cho Bình An, đợi tất cả thỏa đáng, khi Quý phu nhân dẫn Bình An ngồi lên xe ngựa hướng về phía Kính Hòa viên ở ngoại thành chạy đi, bầu trời cũng bắt đầu lất phất rơi xuống vài bông tuyết.