Tô Bá Hiên đứng ở đầu kia của đài xem mai, vừa nghe được tiểu Thế tử của Thuận Thân Vương nói đùa cùng cô gái đối diện, còn chế nhạo hắn mấy câu, cười hắn đã quấy nhiễu đến người ta. Quay đầu nhìn xuyên qua từng tầng cảnh sắc bụi hồng phấn, nụ cười trên mặt dần thu lại, sườn núi Thanh Hòe cũng có các loại hoa mai xinh đẹp như vậy, từ sườn núi phía đông đến sườn núi phía Tây đều trải đầy hoa mai hoang dã, vừa đến mùa đông màu đỏ liền lan tràn rực rỡ khiến tinh thần của con người cũng bị khuấy đảo đến rối loạn. Khi đó cả doanh trại huynh đệ tiên phong bị vây khốn ở nơi đó, ban ngày bị giặc bao vây ban đêm lại có sói đói, ba nghìn người đem đầu giắt trên lưng quần liều chết phá vòng vây, khi đó ai cũng giết đến đỏ cả mắt rồi, trong mắt chính là một mảnh huyết sắc. . . . . .Nơi nơi toàn là người chết, một đêm trôi qua đến buổi sáng thì ngay cả một thi thể cũng không còn, đều bị sói ăn sạch sẽ rồi. . . . .
Tinh thần Tô Bá Hiên không khỏi chớp động, một góc của tầm mắt lại xuất hiện một điểm màu xám, điểm xám nhanh chóng di động từ xa đến gần từ nhỏ biến thành lớn, lông màu xám xen lẫn trắng, răng nhọn mũi nhọn, dღđ。l。qღđ cái đuôi thẳng cứng ánh mắt sắc lạnh, đây rõ ràng là hình dáng của một con sói khổng lồ. Trong vườn sao lại có sói? Sắc mặt Tô Bá Hiên liền trầm xuống.
Chỉ thấy con sói kia vừa đi vừa ngửi, Tô Bá Hiên đứng ở trên cao nhìn thấy ở xa phía sau hình như có người đang tìm kiếm gậy gộc gì đó, nhất thời không phát hiện sói đi đến, vẫn còn tìm kiếm ở mọi nơi. Mắt thấy sói từ từ tới gần đài xem mai, vốn Bình An cùng các tiểu thư kia không muốn trèo sang đài bên kia, mà muốn đi đến Noãn các ở không xa để nghỉ ngơi, lúc này có người tinh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ phát hiện bên ngoài trên đất trống có nhiều động vật, tưởng là chó hoang từ đâu tới, vội để người đóng chặt cửa sổ, không cho nó đi vào.
Lúc con sói kia đến bãi đất trước đài xem mai nhất thời có chút không phân biệt được phương hướng, cúi đầu ngửi ngửi chung quanh, liền muốn leo lên cầu thang để lên trên. Tô Bá Hiên thầm kêu một tiếng không ổn, con sói kia hẳn là leo lên đài xem mai phía nam, lúc này gọi ba người cô nương kia chạy trốn nhất định là không còn kịp nữa, nếu như mình xuống đuổi thì cứu cũng chậm, mà giờ phút này ba cô nương kia còn không hề hay biết.
Mắt thấy con sói này muốn lên trên, mấy người tiểu Thế tử cũng đều đổ mồ hôi lạnh, nghĩ muốn gây ra tiếng động để thu hút sự chú ý của nó, không ngờ ở trên cao nên gió lớn, con sói này căn bản là không nghe được tiếng kêu của bọn hắn.
Trong lòng tiểu Thế tử quýnh lên, liền muốn thông báo cho mấy người Bình An, bảo các nàng nhanh chóng trốn đi, ai ngờ gọi vài tiếng nhưng mấy người cũng không trả lời. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Lúc này Tô Bá Hiên cũng chúy ý tới bên đó, lúc đầu hắn chỉ cảm thấy người kia có mấy phần quen mặt, nhìn lại mấy lần thì phát hiện cô nương kia có phần giống Bình An, gọi một tiếng, quả nhiên, Bình An nghe tiếng liền đi tới.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Thấy mấy người đối diện đều có vẻ hốt hoảng, Bình An thật không hiểu.
"Ngươi hãy nghe ta nói, có con sói, có lẽ chỉ là một con chó đang đi tới đài của các ngươi, ta sợ nó làm các ngươi bị thương, ngươi nhìn bốn phía một chút xem có chỗ núp hay không, không nên hốt hoảng, không cần ghé đầu ra nhìn, động tác nhẹ một chút." Tô Bá Hiên đã hạ thấp âm thanh vẻ mặt cũng ôn hòa, sợ nếu làm các nàng kinh sợ, ngược lại sẽ hỏng chuyện.
Bình An biết nhất định đây không phải nói đùa, hơn nữa cũng biết thôn trang sát vách quả thật nuôi sói, mới vừa rồi cũng nhìn thấy những người đó bộ dạng như đang chuẩn bị gì đó. Lúc này trên đài thượng chỉ có họ ba cô gái yếu đuối, nếu thật có sói lên đây, hậu quả khó mà lường được.
Nàng nhanh chóng tìm trên đài thượng mấy lần, nào có chỗ để trốn chứ, lúc vừa lên tới họ cũng đã muốn tìm cây ghế gỗ để ngồi nghỉ ngơi một chút nhưng cũng không có, bảo các nàng ẩn thân hướng nào được đây. Sau khi Thái gia tiểu thư cùng Lý gia tiểu thư nghe được lời nói của Tô Bá Hiên, người đã sớm sợ đến choáng váng, nếu không phải Bình An lôi kéo, Lý gia tiểu thư này đã muốn chạy tới cửa cầu thang rồi.
"Không có! Bên này không có gì cả!" Sau khi Bình An tìm kiếm không được gì thì chạy đến bên tường nói với Tô Bá Hiên.
"Ta đã nói không có rồi, khắp nơi trên đài xem mai này đều trống không, nào có chỗ để ẩn thân chứ." Tiểu thế tử ở bên kia gấp đến độ dậm chân không ngừng.
"Bình An, ngươi xem nơi này." Tô Bá Hiên chỉ ngón tay về phía tường rào dưới chân mấy người Bình An.
Đó là hai tòa lầu bằng cột đá, chiều rộng ba thước dài mười thước, mọi người cho rằng Tô Bá Hiên muốn đám người Bình An trèo qua cột đá kia để qua bên này.
"Không được không được." Tiểu Thế tử vội vàng khoát tay, "Cột đá này không có người nào đi lại cũng không có người quét dọn, chớ nói hiện tại ở trên mặt tích đầy tuyết, mặt trên còn có rêu xanh dày nửa tấc, nhất định dưới chân rất trơn, nếu không cẩn thận té xuống thì ngay cả mạng cũng không còn đâu."
"Ta là nói cái thạch đài kia." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tô Bá Hiên chỉ thạch đài hứng lấy sức nặng của cột đá ở bên ngoài tường rào, thạch đài này dài bốn năm thước rất rộng rãi, "Các ngươi trèo tường trốn lên trên thạch đài, chỉ cần kiên trì một lát sẽ có người tới cứu các ngươi, nhanh lên!"
Tiếng sói tru bén nhọn đúng lúc vang lên, Thái gia tiểu thư cả kinh cùng Lý gia tiểu thư hai chân đã mềm nhũn, ngồi sững trên đất.
Bình An không dám trì hoãn, cởi xuống áo choàng của mình rồi lấy dây buộc cuộn chặt mấy vòng vào tượng đá trên tường rào, kéo Thái gia tiểu thư cùng Lý gia tiểu thư qua, nâng các nàng ấy lên để cho họ trèo lên trên, lại cầm lấy áo choàng rồi nhảy đến trên thạch đài.
Thái gia tiểu thư này cũng không tồi, tuy sợ quá mức nhưng tốt xấu gì vẫn dùng toàn sức tự mình trèo qua, Lý gia tiểu thư kia lại hoàn toàn đờ mặt ra rồi, tay chân vô lực, Bình An nâng vài lần cũng không thể nâng nàng ấy lên trên tường rào được. Mắt nhìn thấy đầu con sói xám trắng đan xen cùng mỏ nhọn răng nhọn xuất hiện tại cửa cầu thang, Lý gia tiểu thư rốt cuộc cũng lên được tường rào, lại ôm chặt tượng đá không dám nhảy xuống.
Con sói này ngửi được mùi thân hình lóe lên liền nhảy tới đây, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người Bình An.
"Bình An! Nhanh lêo lên đi!" Trong lòng Tô Bá Hiên căng thẳng, hô lên hỏng bét, trong tay không khỏi xiết thật chặt ngọc bội Phỉ Thúy bên hông.
Mấy người khác cũng rất khẩn trương, đồng thời kêu lên: "Mau trèo qua mau trèo qua. . . . . ."
Bình An không dám chậm trễ, đôi tay dùng lực khẽ chống leo lên tường rào, cùng lúc đó con sói xám này cong người nhảy một cái lao thẳng tới đây. Bình An nhảy lên tường rào, tay trái kéo Lý gia tiểu thư, tay phải kéo lấy áo choàng nhảy lên trên thạch đài, liền nghe thấy tiếng ‘phịch’ bên tai, răng nhọn gần trong gang tấc. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Vừa xuống đất bên tai liền nghe truyền đến một tiếng thảm thiết, con sói này giống như bị thứ gì đó đánh vào trên đầu, bị đau nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Bị đánh trúng đầu, nó lùi về phía sau mấy bước, vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nhảy lên tường rào để nhảy đến trên thạch đài, vừa định nhảy lấy đà, một hạt ngọc trai bắn tới đánh trúng mắt trái của nó, đau đến nó phải vung vẫy đầu.
Bên kia tiểu thế tử tháo ngọc bội của mình xuống đưa cho Tô Bá Hiên: "Ta còn có miếng ngọc bội." Vì thế mọi người đều rối rít giúp đỡ, có tháo khuyên tai ngọc, có tháo mũ ngọc, có tháo vòng ngọc, còn có người cầm một túi bạc lớn đưa cho Tô Bá Hiên làm vũ khí. Trong tay Tô Bá Hiên lại có thêm nhiều thứ, vừa thấy con sói này muốn nhảy lên đầu tường liền ném vào đầu nó một kích, không trượt phát nào, đám người tiểu thế tử thấy mà vừa khẩn trương vừa đã nghiền, cũng thiếu chút nữa vỗ tay ủng hộ hắn, nếu không phải sợ thủ pháp mình không tốt sẽ làm mấy người Bình An bị thương, hắn cũng muốn cầm ngọc khí đánh sói.
Con sói kia ăn mấy phát, lại không dám nhảy lên nữa, răng nhọn muốn xuyên qua tường rào đá mà cắn xé ba người núp ở phía dưới.
Lúc này, dưới đài xem mai đã tụ tập không ít người, chỉ thấy bên ngoài đài cao hơn mười thước có ba cô gái đang ngồi xổm lảo đảo như muốn ngã, cách một bức tường còn có một con sói hung ác dữ tợn, nhìn thấy mà phải kinh hãi không thôi.
Người tìm sói chạy tới, không dám chậm trễ nhanh chóng lên lầu. Quý phu nhân biết chuyện cũng chạy tới đây, khi nhìn thấy Bình An run rẩy treo ở bên cạnh đài cao đang đấu tranh sống chết, nhất thời tâm can không chịu nổi hô lên một tiếng "Con a" rồi ngất đi, Thái Phu Nhân cùng Lý phu nhân cũng đều đặt mông ngồi sững trên mặt đất.
Thuận Thân Vương phi thấy tình cảnh này vội gọi người tới đỡ họ đến Noãn các nghỉ ngơi, còn không biết tình huống bên này như thế nào, nếu thật có việc không hay xảy ra thì trận này cũng quá không may rồi, làm mẫu thân cũng không chịu nổi, nghĩ tới con trai của mình cũng ở trên đài xem mai, hướng về phía người bên cạnh gầm lên một tiếng: “Đứng tại chỗ làm gì? ! Còn không mau đưa tiểu thế tử xuống !"
Lại quay đầu nói với một người có bộ dạng giống quản sự: "Chuyện hôm nay sẽ không để yên đâu! Nếu có chuyện xấu gì nhất định tính hết lên đầu Kim Nhi trang các ngươi! Hừ!"
Quản sự kia vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi: "Phu nhân tha lỗi phu nhân tha lỗi, vốn con sói này cũng chưa từng làm hại người, hôm nay không biết làm sao lại chạy thoát khỏi dây xích ra ngoài. . . . . . Người yên tâm, người thuần sói đã theo sau, chắc chắn sẽ bắt được nó!"
Ba người trên thạch đài vừa sợ vừa lạnh đến run lẩy bẩy, Bình An không có áo choàng nên gió lạnh xông thẳng vào cổ, cho dù thể trạng của nàng có tốt cũng không chịu được gió thổi như vậy, cuộn tròn co rút lại một đoàn tựa sát vào cô nương Lý gia bên cạnh, cô nương Lý gia cảm động vì mới vừa rồi được nàng cứu mạng lại thương tiếc nàng không có áo choàng, bảo hộ nàng thật chặt dưới áo choàng của mình.
Người bắt sói kia đã đi lên thật lâu lại chậm chạp không thấy xuống, người phía dưới không biết chuyện gì xảy ra, người bên đài xem mai phía bắc lại thấy rất rõ ràng. Chỉ thấy con sói xám kia đột nhiên như phát thú tính gặp người liền cắn, trong khoảng thời gian ngắn người đuổi tới không phải bị cắn thương thì cũng là bị cào thương, ngay cả người thuần sói cũng không tới gần được. dღđ☆L☆qღđ Tô Bá Hiên lòng nóng như lửa đốt, muốn chạy tới bên kia tương trợ, nhưng lại sợ con sói này đột nhiên quay sang tấn công mấy người Bình An, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm sợ nó lại nổi điên lần nữa.
Lúc này người hầu mà Thuận Thân Vương phi phái đi đã tìm được tiểu thế tử, muốn đưa hắn đến chỗ Vương phi, sợ hắn ở lại phía trên sẽ gặp nguy hiểm.
"A Quý." Tiểu thế tử giống như thấy cứu tinh liền lôi kéo ống tay áo của người hầu, "Ta hỏi ngươi, lần trước gia thưởng tiểu đao thúy đồng cho ngươi giờ có mang ở trên người không?"
A Quý gật đầu một cái: "Vẫn mang theo ạ." Từ trên người lấy ra một thanh tiểu đao bằng đồng màu xanh không có cán chuôi, thân đao chỉ dài khoảng năm tấc, nhìn giá trị thì cũng giống như một loại đồ chơi nhỏ mà thôi.
Tiểu thế tử cầm lấy đao đưa tới trước mặt Tô Bá Hiên: "Bá Hiên ca, hiện tại cũng không để ý được nhiều như vậy, ta thấy Bình An với hai cô nương kia cũng không chống đỡ được bao lâu, đài cao này là chỗ nguy hiểm, trì hoãn càng lâu sẽ càng nguy hiểm."
Tô Bá Hiên cầm lấy tiểu đao nhưng bây giờ trong lòng cũng không nắm chặt, chớ nói đến nắm trong tay mà dùng không tốt sẽ làm bị thương đến người khác, mà nếu như ngộ nhỡ không chế phục được con sói xám này ngược lại sẽ làm nó nổi điên lên, hậu quả kia thật không thể tưởng tượng nổi.
Bên này Tô Bá Hiên không dám hành động, người thuần sói bên kia lại cầm lên ống tiêu thổi một mũi tên phóng mạnh vào thân sói, con sói này bị đâm liền ngửa đầu gào thét một tiếng, đôi mắt sắc lạnh trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, bổ nhào về phía người thuần sói. Người kia không kịp né tránh phải dùng cánh tay để chống đỡ, cả da lẫn thịt trên cánh tay bị con sói kia cắn ra một khối, đau đến nỗi hắn ngã xuống đất lăn lộn. Con sói cũng không dây dưa nhiều với hắn ta, mà quay đầu lại nhào về phía mấy người Bình An. Tô Bá Hiên thấy việc này không nên chậm trễ, giơ tay lên dồn sức phóng tiểu đao trong lòng bàn tay ra ngoài, con sói này mới vừa đặt được một chân trước trên tường, liền bị tiểu đao đâm trúng, nhất thời mất đi trọng tâm ngã xuống mặt đất, có người hầu gan lớn vội vàng nhân cơ hội này tiến lên chế phục nó.