"Bây giờ đi đến đâu rồi?" Bình An lau một chút mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng vén màn kiệu lên, một cơn gió thổi tới, làm cho nàng run lên một cái.
"Đã sắp đến trạm dịch dưới chân núi Lâm Vân Phong rồi, phu nhân sợ tiểu thư không chịu được nóng, bảo nô tỳ hầu hạ tiểu thư uống chút canh đậu xanh."
Bình An lại hướng ra ngoài mành nhìn một chút: "Giờ còn chưa tới trạm dịch, sao đã dừng lại rồi?"
"Nghe nói là đại tướng quân của Tô Hầu phủ mang sư (thầy) hồi triều, chúng ta phải tránh."
Vừa nghe ba chữ "Tô Hầu phủ", ngực Bình An giống như bị điện giật, hô hấp cũng dừng lại trong chốc lát. Đại tướng quân? Chắc hẳn là đại ca của Tô Bá Xông, người này nàng cũng chưa từng gặp mặt lần nào, trước khi nàng gả cho Tô Bá Xông thì đã chết trận trên sa trường - Định Bắc Hầu, về sau lại được hoàng thượng truy phong làm An Quốc Công - Tô Bá Hiên.
Váy lụa suýt chút nữa bị tay Bình An túm chặt đến dị dạng, đời này nàng không bao giờ muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng với Tô gia nữa. Hai năm bị bệnh nằm liệt giường sống không bằng chết kia, nghĩ tới mà nàng không nhịn được cả người run rẩy, có lúc nàng từng suy nghĩ, kiếp trước hay cuộc đời trước của nàng có phải hay không đã làm những chuyện tội ác tày trời, nên mới để cho nàng ở nhân gian trải qua cuộc sống đau khổ như dưới địa ngục như vậy. Bị người khác vứt bỏ tại biệt viện, cả người thối rữa, ba bữa cơm ăn không no, mặc cho người khác dày xéo, trải qua cuộc sống ngay cả heo chó cũng không bằng. . . . . .
"Tiểu thư, người làm sao vậy, sao đang êm đẹp lại khóc rồi?" Lúc đầu Quả Nhân thấy hốc mắt của Bình An hơi đỏ, còn tưởng rằng là hạt cát do gió thổi vào, sau lại thấy nàng vô cớ khóc nức nở lên, khóc đến thở không ra hơi, làm nàng sợ đến tay chân luống cuống, muốn đi bẩm báo với phu nhân, lại bị Bình An ngăn lại.
"Ta. . . . . . ta không có. . . . . . chuyện. . . . . . chỉ là mới vừa rồi gặp. . . . . . ác mộng. . . . . ." Bình An vừa nức nở vừa nói, vẻ buồn bã thê lương trên mặt nàng làm Quả Nhân cũng thấy đau xót trong lòng, giấc mộng này có bao nhiêu đáng sợ a, lại khiến tiểu thư đau khổ như ruột gan đứt từng khúc như vậy.
Ở trên đường nhỏ đợi hơn một canh giờ, phía trước truyền đến tin tức, nói có thể lên đường, đoàn người mới hướng phía ngọn núi trước đó chạy tới.
Đến buổi trưa xe ngựa đã đến dịch quán, hàng năm nơi đó cũng sẽ tiếp đãi một số quan to hiển quý lên núi, ngoại trừ có thể giúp trông nom ngựa, còn có thể cung cấp liễn kiệu cùng kiệu phu lên núi.
Trong dịch quán sớm đã có người ra nghênh tiếp, đưa Quý phu nhân tiếp đón đến nhã gian đã chuẩn bị xong từ sáng sớm, còn gọi người đưa tới thức ăn tinh sảo, trái cây cùng trà uống.
Lúc ở trong kiệu bị nóng, Bình An chỉ ăn chén chè hạt sen ướp lạnh liền không đói bụng, cảm thấy trong lòng hơi buồn bực nên muốn đi ra bên ngoài hóng mát một chút. Quý phu nhân thấy mặt nàng ửng hồng, biết là trong phòng có chút nóng bức, hơn nữa ở dịch quán này đều có quan binh canh giữ, liền đồng ý để nàng ra bên ngoài hóng gió một chút, nhưng là không thể đi xa.
Ra khỏi cửa chính của dịch quán, chỉ thấy trước mắt là mặt cỏ xanh biếc, vài con tuấn mã đỏ thẫm đang thong thả đi dạo xung quanh. Cách đó không xa là mặt hồ xanh lam rất lớn, sóng gợn lăn tăn, nước hồ trong veo, hiện lên ngọn núi xa gần, cao thấp không đồng đều, lúc nào cũng có gió nhẹ mơn trớn mặt hồ làm xuất hiện từng gợn sóng, tựa như một chén lớn đựng nước trong suốt bị người ta khuấy động một cái, thấy vậy tâm trí Bình An liền hướng về đó.
Nàng không nhịn được đi tới bên hồ, lấy ra khăn lụa ở trong nước quẫy động một cái, một cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền tới trên người, nhất thời khiến Bình An nhẹ nhàng khoan khoái không ít, vốc một ít nước vào khăn lụa rồi đặt lên trên mặt, khuôn mặt đang nóng bức được luồng nước lạnh chạm vào, khiến Bình An thoải mái khẽ nhắm hai mắt lại.
"Ngươi ở đây làm gì vậy?" Có lẽ do Bình An quá mức say mê, nên hoàn toàn không phát hiện có người ở sau lưng.
Nàng cuống quít đứng lên nhưng lại không ngờ dưới chân bị trượt, mắt thấy sẽ rơi vào trong hồ, lại bị một bàn tay to có lực kéo trở lại.
Bình An vẫn hoảng hồn chưa bình tĩnh được, quay đầu thế nhưng lại đón nhận một đôi mắt đen sáng ngời mà thâm thúy.
"Đứa trẻ thì không nên chạy đến bên hồ chơi một mình, ngươi xem, thiếu chút nữa rơi xuống nước rồi." Giọng nói trầm thấp mà thuần hậu, mặc dù ôn hòa nhưng lại có khí thế làm cho người ta không thể kháng cự.
Bình An tránh thoát khỏi bàn tay to của người vừa đến, lui về phía sau mấy bước mới đưa mắt nhìn hắn tỉ mỉ. Dáng người cao to, làn da ngăm đen như màu đồng, vật liệu may mặc màu trắng giản dị, mơ hồ hiện ra cơ bắp rắn chắc trên người hắn, khuôn mặt quá mức nghiêm chỉnh, mắt tinh, mày kiếm, mũi thẳng, miệng mỏng, nghiêm chỉnh đến mức khiến người ta cảm thấy không thú vị.
"Nếu không phải là ngươi lén lén lút lút sau lưng ta, ta sẽ rơi vào trong nước sao?" Bình An nhìn dáng vẻ của hắn cũng không quá mười bảy mười tám tuổi, lại cười nhạo nàng là đứa trẻ.
"Miệng lưỡi còn rất bén nhọn." Nam tử cười cười, cũng không tức giận chút nào chuyện Bình An lấy oán trả ơn.
Không biết tại sao, vừa thấy nam tử có nụ cười giống như ngôi sao trên thế gian này, trong lòng Bình An đã thấy dâng lên một cỗ oán hận, làm nàng vô cùng không muốn gặp, xoay người liền muốn rời đi, nhưng không ngờ do động tác quá nhanh, từ trong lồng ngực rơi ra một đồ vật.
Nam tử tinh mắt tiến lên nhặt lấy, tập trung nhìn vào lại có chút giật mình: "《 Bát trận tổng thuật 》? Của ngươi sao?"
Lúc này Bình An mới nhớ tới vừa rồi ở trên xe ngựa đọc sách, thấy mệt mỏi nên tùy ý đặt sách ở trong quần áo trước ngực rồi ngủ, lúc này cử động nên sách từ trong ngực mới bị rơi ra ngoài, tiến lên đoạt lấy quyển sách trong tay nam tử: "Chẳng lẽ là của ngươi à!"
"Ngươi đọc hiểu được sao?" Nam tử thấy Bình An nóng nảy không ít, chỉ đành phải nhẹ nhàng cùng nàng nói chuyện.
"Ta biết chữ nên cũng có thể đọc đi." Trong lòng Bình An ngày càng cảm thấy cơn tức khó nén được, không cần biết như thế nào, chung quy là không thể nói chuyện cùng hắn với vẻ mặt hòa nhã được.
"Gia đình bình thường cũng sẽ dùng loại sách này để đọc, không biết tiểu thư ở quý phủ của nhà ai?" Nam tử vẫn ôn tồn hỏi.
"Ai cần ngươi lo!" Bình An bỏ lại vẻ mặt cau có, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Bình An rời đi, trong lòng nam tử dâng lên cảm giác mất mát, còn mang theo một phần thẹn ý cùng thương tiếc, loại ý niệm trong đầu này khiến nam tử giật mình không ít, tại sao trong đầu có thể có loại ý niệm này, hắn không biết nàng nha!
Nơi xa có binh lính chạy tới hồi báo: "Tướng quân, tiểu đoàn Kỵ Binh đã đến ngoài thành, lập tức sẽ nghe thông báo vào thành, tiểu đoàn Bộ Binh cũng đã đến gần Thiên Tân."
. . . . . .
Đoàn người của Quý phu nhân thay đổi liễn kiệu để lên Lâm Vân Phong, trên núi nhiệt độ sẽ thấp đi vài độ, ít đi thì nóng bức, nhiều thêm thì mát lạnh.
Đến Lâm Vân tự, nghỉ ngơi qua loa, tắm gội rồi dâng hương, mãi cho đến ngày thứ ba mới trở về phủ.
Vừa về tới Quý phủ, Bình An lập tức gọi Thúy Hồng tới để hỏi, Thúy Hồng đem tất cả những gì thăm dò được tỉ mỉ bẩm báo, lúc đầu Bình An còn có thể nhếch khóe miệng cười mấy lần, càng về sau sắc mặt càng trở nên trắng bệch, ở trong lòng hung hăng mắng thầm: không biết xấu hổ!
Suy nghĩ một chút, hướng bên tai của Thúy Hồng nói nhỏ mấy câu, Thúy Hồng vừa nghe sắc mặt liền đại biến: " Tiểu thư, không cần đâu!"
"Nàng ta có gan làm chuyện này, sẽ không có chiêu sau sao? !" Bình An nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhưng mà, việc này. . . . . . Chỉ cần chúng ta canh phòng nghiêm ngặt, không để cho những người khác ở trong phủ biết là được. . . . . ."
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như trong bụng nàng ta. . . . . ." Bình An không nói được nữa, trong mắt toát ra vẻ âm lãnh.
Hôm sau, Bình An nhìn thấy Lâm Tử Kiều, động tác của nàng ta có chút không tự nhiên, nhìn thấy Trương ma ma ở một bên liền không dám há mồm thở dốc, chắc hẳn mấy ngày nay Trương ma ma dạy dỗ Lâm Tử Kiều cũng là tận tâm tận lực.
Dù là như vậy, vẫn bị nàng ta thừa cơ hành động. Trong lòng Bình An hận không thể lập tức đóng gói Lâm Tử Kiều đuổi về Cảnh Châu. Đúng rồi, bệnh tình của cô cô thê nào, giờ là tháng sáu rồi, nếu nàng nhớ không lầm, trong kiếp trước, qua sinh thần của mẫu thân là hai mươi tám tháng sáu, cô cô sẽ trở về Cảnh Châu. Mà ở trước đó, đại ca sẽ lấy Lâm Tử Kiều vào cửa làm thiếp.
Qua mười một tháng sáu, quả nhiên cô cô tới chào từ biệt, nói thân thể đã nhanh nhẹn lên không ít, cũng không muốn tiếp tục ở lại quấy rầy Quý gia, một nhà già trẻ ở Cảnh Châu còn trông mong bà trở về. Quý phu nhân nói cái gì cũng muốn giữ bà lại qua hai mươi tám tháng sáu rồi hãy đi, nói là sinh thần, bởi vì có cô cô ở trong phủ, cũng sẽ mời bằng hữu thân thích trong kinh tới cho náo nhiệt một chút.
Cô cô mới vừa gật đầu đồng ý, liền có nha hoàn tới bẩm báo, nói mấy ngày gần đây vẻ mặt của Lâm cô nương rất tiều tụy, hôm nay thức dậy sớm, không lâu sau đó lại ngất xỉu, xin phu nhân làm chủ, mời đại phu tới đó xem một chút.
Còn không đợi Quý phu nhân lên tiếng, Lâm Tử Kiều đã đuổi theo đến đây.
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tử Kiều tái nhợt, quả thật là khí sắc không tốt lắm, Quý phu nhân lo lắng không dứt, vội bảo người làm mang cái ghế để cho nàng ngồi xuống.
"Phu nhân, Tử Kiều không có việc gì, không cần làm phiền đại phu, có lẽ mấy ngày nay bị lạnh, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có việc gì." Nói xong, giống như sợ Quý phu nhân không tin, còn vội vàng cường điệu vài phần: "Thật không có việc gì, thật không có việc gì." Trong lòng lại thầm nghĩ, mình đã biểu hiện được vẻ rất không bình thường, Quý phu nhân nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, hỏi tới một hồi, nói không chừng chuyện hôm nay có thể thành.
Đừng nói Quý phu nhân, ngay cả cô cô vừa khỏi bệnh cũng nhìn ra mấy phần có cái gì không đúng, vừa định đặt câu hỏi, lại thấy Thúy Hồng vội vàng hấp tấp chạy vào báo: "Tiểu thư ngã bệnh!"
Quý phu nhân cả kinh, không suy nghĩ nhiều: "Nhanh nhanh mời đại phu đến!" Nói xong liền hướng ngoài cửa chạy đi, lại nghĩ tới Lâm Tử Kiều, quay đầu hướng nàng nói: "Tử nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi một lát nữa đại phu sẽ đến, để hắn chuẩn bệnh cho ngươi."
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Lâm Tử Kiều cắn chặt hàm răng: Quý Bình An, ngươi luôn đối nghịch với ta! Nhưng chợt nàng ta cười cười, lần này mặc kệ như thế nào, giấy khẳng định không bọc được lửa.
Nàng hao hết tâm lực mới trốn được Trương ma ma, tìm được Quý Tĩnh An để giả bộ đáng thương nhằm thu được đồng tình, thật vất vả mới bò được lên giường của hắn, nếu vận khí tốt thì một lần sẽ có thai, đời này không muốn phú quý cũng không được, nhưng ông trời lại cố tình không thương tiếc nàng, mấy ngày trước, nguyệt sự vẫn tới. Quý Tĩnh An hình như cũng cố tình né tránh nàng, mơ hồ còn có chút oán giận nàng không tuân thủ nữ tắc, làm hắn rơi vào tình thế khó xử, chỉ là hắn cũng tỏ rõ sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói cho mẫu thân, sẽ có trách nhiệm đối với nàng. Ai ngờ mấy ngày nay Quý Tĩnh An lại bị phái đến Tân Khẩu Tử để luyện binh, không qua mười ngày nửa tháng sao được trở về, chờ hắn trở về, nàng đã cùng cô cô trở về Cảnh Châu, gái trinh cũng đã thành đàn bà rồi.
Bất đắc dĩ nàng đành phải ra hạ sách này, giả bộ bệnh không chạy chữa, "bị buộc bất đắc dĩ" không thể làm gì khác hơn là nói ra đã phát sinh chuyện tình cùng Quý Tĩnh An, cũng nghi ngờ mình đã có thai, mặc kệ là làm náo loạn cũng tốt, cuối cùng là "thai nhi" bị hại sinh non cũng tốt, chuyện tình bị phơi bày ra, nàng cũng không tin Quý phu nhân sẽ mặc kệ nàng. Vì thế nàng còn lấy bạc đã cất giấu riêng ra cho nha hoàn thân cận bên cạnh để đi tìm đại phu có thể tin cậy được, vạn bất đắc dĩ thì lúc đó còn dùng được.
Hôm nay nàng cũng không sợ Bình An mời đại phu tới trước, đến lúc đó nàng chỉ cần làm ầm ĩ lên, chỉ cần có thể đem chuyện này phơi bày ra, về sau sợ là không có cơ hội nào khác có thể lợi dụng nữa.
Lâm Tử Kiều ở trong phòng đã chuẩn bị thật tốt để biểu diễn bộ dáng thà chết cũng không chữa bệnh, nhưng đợi cho tới trưa, cũng không có một bóng người đến xem nàng, càng ngày càng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền sai nha hoàn đi ra bên ngoài thăm dò.
Không nghĩ tới, không hỏi thì không sao, nay thăm dò được tin tức như vậy, lại làm cho Lâm Tử Kiều cứng họng.