Tô Bá Xông rất muốn Tô Thái phu nhân nhắc lại chuyện phản đối hắn đi Bình Ba, như vậy hắn có thể mượn cớ để thoái thác việc này, hắn có chút hối hận mình nhất thời bốc đồng, nghĩ kỹ thì có lẽ Bình An chỉ nói để cho hắn đến đó trấn trụ, chờ cửa hàng khởi sắc thì có thể hồi kinh, nhưng nếu cửa hàng vẫn không tốt lên, đừng nói đến hắn không về được Kinh Thành, còn để cho người khác nắm thóp chế giễu, quan trọng hơn là sẽ làm Chu Vân Hương coi thường hắn, còn liên tiếp xa cách nàng ấy mấy tháng.
Nhưng Tô Thái phu nhân vẫn luôn cưng chiều hắn tận trời giờ lại nói năng thận trọng, dường như đã chấp nhận chuyện hắn đi Bình Ba.
Đã gần đến tháng hai, cách ngày hắn đi Bình Ba càng gần, Tô Bá Xông bất giác có chút hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là xin Tô Bá Hiên giúp đỡ, -dđ+Lqđ- Tô Bá Hiên nghiêm nghị khiển trách hắn một trận, chỉ trích hắn là nam nhân lại lật lọng, chẳng những không giúp hắn mà còn tăng thêm nhân thủ chuẩn bị lại hành lý cho hắn.
Tô Bá Xông đành phải mặt dày tìm tới Bình An.
"Đại tẩu, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đối với buôn bán ta thật sự một chữ cũng không biết, chỉ sợ lần này đi Bình Ba không những không thể san sẻ giúp mẫu thân, ngược lại sẽ làm chậm trễ sự tình." Tô Bá Xông mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giọng nói lí nhí tựa như con kiến.
Bình An mỉm cười, nâng chung trà lên uống cho nhuận giọng mới nói: "Vốn không đi không được, nhưng nếu Tam đệ không muốn đi thì thôi vậy."
Tô Bá Xông vừa nghe Bình An nói vậy, lập tức đáy lòng như có ánh mặt trời chiếu vào, hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
"Ha ha, đương nhiên là thật." Bình An cười gật đầu một cái, vẻ mặt ôn hòa, "Tam đệ đã lớn như vậy rồi thì phải có chủ kiến, mọi chuyện cũng không thể để người khác quyết định thay ngươi, mặc dù ta là trưởng tẩu của ngươi, nhưng so về tuổi tác ta còn kém ngươi hai tuổi, đến tuổi này rồi cũng nên lập gia đình đi, nếu ngươi không muốn đi Bình Ba tiếp nhận việc buôn bán, vậy ta sẽ không cưỡng cầu, còn có thể giúp ngươi nói rõ với Đại ca ngươi, chẳng qua nếu làm vậy, sợ sẽ cô phụ đại ca ngươi đã dụng tâm lương khổ rồi."
Tô Bá Xông nhất thời có phần cảm kích lại có phần xấu hổ: "Ta biết lần này nhất định sẽ chọc giận đại ca, là tam đệ ta không tốt, không chỉ không thể chinh chiến sa trường làm rạng rỡ tổ tông như hắn, ngược lại một chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, nói đến thật sự là hổ thẹn!"
"Sao Tam đệ lại tự coi nhẹ mình thế, ta và đại ca ngươi chưa từng coi thường ngươi, tựa như lần này, đại ca ngươi ôm kỳ vọng rất lớn vào ngươi, ta tin tưởng nếu ngươi có thể khiêm tốn học tập cùng tiền bối thì về sau nhất định có thể độc bá một phương, ở trong lòng chúng ta từ trước đến nay ngươi không hề kém hơn người khác." (*lê:quý:đôn*) Nghe Bình An nói xong Tô Bá Xông càng cúi đầu thấp hơn, lại càng hổ thẹn.
Thấy thời cơ đã tới, Bình An hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói càng thêm nhu hòa: "Tam đệ không muốn đi Bình Ba, vậy là có vấn đề gì lo trước lo sau sao? Ngươi yên tâm, có gì ngươi cứ nói với đại tẩu, chắc chắn đại tẩu sẽ làm chủ cho ngươi."
Tô Bá Xông há miệng, muốn nói lại thôi.
Thấy hắn vẫn không muốn lộ rõ nội tâm, Bình An cười cười, nói: "Kỳ thật Tam đệ không nói ta cũng biết một chút. Vốn ta đã thương lượng với đại ca ngươi, một mình ngươi đi Bình Ba chúng ta cũng không yên lòng, nhưng nếu có Vân biểu muội tâm tư tinh tế đi cùng ngươi thì. . . . . ."
Tô Bá Xông như bị điện giật chợt ngẩng đầu nhìn Bình An, thì lại thấy Bình An thở dài: "Nhưng nếu ngươi không muốn đi, vậy chuyện này bỏ đi thôi."
"Ngươi nói là để cho Vân nhi đi cùng ta?" Tô Bá Xông vẫn chưa khôi phục lại khỏi cơn chấn kinh, "Nhưng. . . . . . Nhưng nàng sẽ đồng ý sao?"
"Việc này tự ta sẽ thương lượng với Thái phu nhân, nhưng hôm nay ngươi lại không muốn. . . . . ."
"Kỳ thực nếu có Vân biểu muội đi cùng, ta sẽ nguyện ý đi." Còn không chờ Bình An nói xong, Tô Bá Xông liền mừng rỡ cắt lời nàng.
Bình An giả bộ đang vô cùng khó xử: "Tam đệ thay đổi nhiều lần như vậy thật làm đại tẩu ta khó xử a."
"Đại tẩu, trước kia đều do đệ không hiểu chuyện, ta cũng không dối gạt đại tẩu, thật ra ta vẫn luôn hướng về Vân Hương biểu muội, ~[diễn-đàn:LÊ:quý-đôn]~ tiếc rằng nàng tâm cao khí ngạo một lòng muốn gả cho đại ca, nếu lần này đại tẩu có thể thuyết phục Vân Nhi đi Bình Ba cùng ta, vô hình trung ta sẽ có nhiều thời gian ở chung với nàng ấy, nếu Vân Hương biểu muội có thể gả cho ta, cả đời này nhất định ta sẽ cảm kích đại ân đại đức của đại tẩu!" Tô Bá Xông nói xong còn quỳ xuống trước mặt Bình An.
Bình An vội vàng đỡ Tô Bá Xông dậy: "Tam đệ làm cái gì vậy, mau đứng lên, nếu để người khác thấy còn ra thể thống gì. Chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi, nhưng có chuyện ngươi phải đồng ý với ta."
"Đại tẩu cứ nói đừng ngại."
"Trước đó ta đã từng nói có một vị bằng hữu từng theo phụ thân đi Bình Ba nhậm chức, hiện giờ nàng đã trở lại Kinh Thành, khi nàng ở Bình Ba có quen thân với một người bạn tốt, gần đây người bạn kia của nàng gặp biến cố, ta đã nhận lời giúp nàng ấy, sau khi ngươi đến đó hãy thay ta giúp đỡ một chút."
"Việc này không thành vấn đề." Tô Bá Xông vừa nghe cũng thấy là việc rất nhỏ.
Buổi tối Tô Bá Hiên về phủ nghe Bình An kể lại, bất giác có chút do dự: "Làm như vậy với Vân Hương không quá thích hợp chứ? Dù sao vẫn là cô nương chưa xuất giá, đi xa theo Bá Xông mấy tháng, vậy danh tiếng sẽ không tốt lắm."
Bình An lầm bầm bĩu môi nói: "Thiếp đương nhiên biết, nhưng nếu về sau nàng ấy có thể kết thành vợ chồng với Bá Xông, những thứ này đều không có vấn đề, vả lại Bá Xông cũng nói, hiện giờ nàng ấy vẫn một lòng muốn gả cho chàng, chẳng lẽ chàng cũng có tình ý với nàng?"
"Lại kéo tới đâu rồi, ta luôn coi nàng ấy như muội muội thôi." Không biết vì sao, thấy bộ dạng ghen tuông của Bình An lúc này, Tô Bá Hiên lại cảm thấy rất uất ức.
"Vậy thì được, chuyện này cứ quyết định như vậy, gả cho Bá Xông cũng không coi là bạc đãi nàng, giúp lãng tài nữ mạo hoàn thành ước vọng thì có gì không được? !" Ngữ khí Bình An kiên quyết.
Tô Bá Hiên lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy nữ nhân ghen tỵ một khi tức giận thật là một chuyện đáng sợ, nhưng trong lòng lại thất ngọt ngào, đành phải chấp nhận cách làm của Bình An.
"Cái gì? Để Vân Nhi đi Bình Ba cùng Bá Xông?" Vẻ mặt Tô Thái phu nhân chấn kinh, ngược lại Chu Vân Hương ở một bên vẫn khí định thần nhàn ngồi vững như núi Thái Sơn.
"Đúng vậy, Vân biểu muội suy nghĩ nhanh nhạy tâm tư tinh tế, nếu có thể đi theo Tam đệ thì nhất định có thể giúp hắn một tay." Bình An trên mặt tươi cười, trong lòng lại không khỏi cảm thán Chu Vân Hương quá trấn định rồi.
"Vậy cũng không được! Vân Nhi một cô nương chưa xuất giá lại đi theo nam nhân đến nơi xa xôi đó còn ra thể thống gì? Về sau hồi kinh bảo những người khác nhìn nàng thế nào?" Tô Thái phu nhân kiên quyết lắc đầu không đồng ý.
"Vâng, Thái phu nhân nói đúng. Nhưng Tam đệ không phải người ngoài, là biểu ca của Vân Nhi, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Vân Nhi, mọi người đều hiểu rõ, bây giờ Tam đệ đến Bình Ba nếu được Vân Nhi đi cùng chiếu cố, tin tưởng hắn nhất định sẽ làm ít công to, mọi sự đều thành." Vẻ mặt Bình An vẫn tươi cười như cũ, nhưng gương mặt Tô Thái phu nhân càng thêm xanh lét.
"Thế nào? Lời này của ngươi chính là muốn làm chủ đem Vân Nhi cho Bá Xông? Không nói di mẫu ta còn ở đây, cho dù ta không ở Tưởng gia ở Giang Châu, dù Vân Nhi không phải họ Tưởng, nhưng cũng không phải dễ dàng tùy tiện nói gả cho ai thì phải kết duyên với người đó."
"Ngươi chớ hiểu lầm, là do mấy ngày trước Tam đệ tới đây kể khổ, sợ đi một mình đến Bình Ba lạ nước lạ cái cô đơn không nơi nương tựa, nên ta đây mới nghĩ ra chủ ý này." Bình An thu hồi nụ cười dịu ngoan thường ngày, vẻ mặt ủy khuất, "Cũng vì ngày thường ta thấy Bá Xông và Vân Nhi thân thiết, nghĩ rằng hai người nhất định đã trò chuyện với nhau rồi, huống chi thường ngày Bá Xông đều ra mặt vì Vân Nhi, mọi chuyện đều theo Vân Nhi, ta nghĩ Vân Nhi nhất định đã đồng ý chuyện này rồi nên lúc này mới nói mà thôi."
"Ta thấy cái nhà này không chỗ đặt chân cho hai dì cháu ta rồi." Tô Thái phu nhân đột nhiên lấy khăn tay ra lau nước mắt, Chu Vân Hương ở bên cạnh vội vàng trấn an, lại bị Tô Thái phu nhân xoay người nắm lấy tay, "Vân Nhi, là di mẫu có lỗi với con, ta không nên đón con đến Tô gia, hôm nay Tô gia buộc hai dì cháu mình phải trả nợ rồi."
Trả nợ? Bình An nghe xong lông mày nhảy dựng, cười lạnh trong lòng, đúng là có khoản nợ phải trả, nhưng không phải hiện tại, nàng cười cười: "Nghe nói người lớn tuổi luôn dễ thương cảm, nếu Thái phu nhân không yên lòng Vân Nhi và Tam đệ, vậy có thể đi cùng bọn họ đến Bình Ba, nghe nói ở đó khí hậu dễ chịu, thời tiết mùa này rất tốt."
Tô Thái phu nhân liền ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Bình An: "Ngươi đang muốn đuổi đi ta đi? ! Chỉ sợ Tô Hầu phủ này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!"
"Đương nhiên vẫn là Thái phu nhân làm chủ, Thái phu nhân ra lệnh một tiếng là có thể đánh chết toàn bộ nha hoàn bên cạnh ta, ta làm sao dám đối nghịch với người? Chẳng qua ngài là Thái phu nhân tôn quý trong phủ này, ngài làm gì cũng đều đúng. Nhưng Vân Nhi chỉ là biểu tiểu thư, là khách trong phủ, nàng ở trong phủ nhiều năm như vậy đều ăn ngon ngủ yên, nay Bá Xông có tình cảm sâu nặng với nàng, cho dù là báo ân gả cho hắn cũng không phải quá đáng. Hôm nay không phải là muốn nàng lập gia đình, chẳng qua là muốn nàng đi Bình Ba cùng Bá Xông để chiếu cố lẫn nhau, việc này cũng làm khó nàng sao?"
Hai người Tô Thái phu nhân thấy sắc mặt Bình An từ quang đãng chuyển sang âm trầm, bộ dạng lúc này một điểm cũng không giống với vẻ mặt tươi cười ôn hòa dễ thân khi mới gả tới đây, bất giác cũng hơi giật mình run sợ.
"Chuyện này ta đã thương lượng qua với Hầu Gia, Hầu Gia cũng đồng ý, hay là Vân Nhi đi bàn bạc với với Bá Xông chuyện đi Bình Ba đi." Bình An nói xong cũng không muốn lại ở lại nhìn hai người này tiếp tục diễn trò, đứng dậy rời đi.
Ngay đêm hôm đó, Chu Vân Hương nhảy sông tự vẫn được người cứu lên, trong lúc hôn mê vẫn luôn kêu không lấy Tô Bá Xông không đi Bình Ba, đợi đến khi đại phu bảo nàng không có gì đáng ngại, Tô Bá Xông lập tức quay đầu thu thập hành lý cả đêm rời khỏi Kinh Thành, không cáo biệt bất cứ ai.
Lúc Bình An ở trong viện nhận được tin chỉ cười nhạt, ánh nến in lên gương mặt thanh lãnh của nàng, chỉ nghe nàng nói một câu: "Đây là cơ hội duy nhất ta cho ngươi, các ngươi đã bỏ lỡ." Sau đó nàng bảo Thúy Hồng gọi Trinh nương tới. . . . . .
Khi Tô Bá Hiên trở về thì vẻ mặt mệt mỏi, Bình An tiến lên hỏi thăm tình hình của Chu Vân Hương, biết được nàng ta không có gì lo ngại mới nói: "Đều tại thiếp nóng vội, thiếu chút nữa gây thành đại họa rồi."
"Thái phu nhân vẫn khóc lóc kể lể canh giữ ở bên cạnh nàng ấy, nói đợi sau khi nàng ấy tỉnh lại liền mang theo nàng trở về Giang Châu, còn muốn nói cho người ngoài biết là nàng làm con dâu ép bà đi." Vẻ mặt Tô Bá Hiên nặng nề nhìn Bình An.
"Thật vậy thì tốt rồi, dù sao thiếp cũng không quan tâm hư danh gì kia." Bình An lạnh lùng nói.
Thấy bộ dạng hờn dỗi của nàng, Tô Bá Hiên không nhìn được nở nụ cười, xoay bờ vai nàng lại nhẹ giọng nói: "Nàng nha, có lúc thật không biết lấy ở đâu ra vẻ kiên cường như vậy, nếu bà ấy đi thật, vậy của cải của Tô gia phải tìm ai đòi đây? Còn nữa, bà ấy làm việc sai trái nhưng không nên để Vân Nhi gánh chịu, song từ nhỏ Vân Nhi lại lớn lên ở trong phủ, ít hay nhiều chúng ta vẫn có tình huynh muội."
Đây chính là chỗ lợi hại của Chu Vân Hương so với Tô Thái phu nhân, Tô Thái phu nhân có lẽ sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, nhưng Chu Vân Hương lại có thể làm cho giọt nước không lọt (kín đáo không một kẽ hở), lừa gạt được mọi người. Bình An biết, đối với chuyện của Chu Vân Hương nàng không thể nổi lên tranh cãi với Tô Bá Hiên, liền cố nén kiên nhẫn gật đầu một cái, "Lần này là thiếp không đúng, ngày mai thiếp sẽ đi xin lỗi nàng ấy, nhưng còn Bá Xông. . . . . ."
"Về phía Bá Xông ta đã phái người đi theo, nàng không phải lo lắng." Tô Bá Hiên thở dài, "Có lẽ chuyện lần này tạo thành đả kích không nhỏ với hắn, nhất thời có chút nản lòng thoái chí cũng khó tránh."