Nhà họ Tống bình thường chỉ có Tống phu nhân – Hà Tuệ Nghi và mấy người giúp việc sống, Tống Gia Tuệ từ khi lên Đại học ở trong kí túc xá của trường cũng ít trở về.
Trước khi đến đó, Tống Tiến Thành đã gọi Tống Gia Tuệ về nhà một chuyến nói là có chuyện quan trọng cần thông báo. Bình thường người chú này rất ít khi để ý đến cô, lần này chắc chuyện chẳng hay ho gì rồi nhưng cô cũng sắp xếp về xem sao.
Tống Tiến Thành sau khi xuống xe đã chuẩn bị đầy đủ những gì muốn nói trong đầu, vả lại cái dáng vẻ tiều tụy, tội nghiệp đó không tin đứa cháu gái nhỏ không xiêu lòng.
Khi vào phòng khách lại bày ra sự bất lực một lúc lâu rồi mới nói tình hình tài chính Tập đoàn có vấn đề, rất có thể ngày mai sẽ phải tuyên bố phá sản. Tất cả những gì có thể đem ra thế chấp đều đã đem ra nhưng lỗ hỗng đó quá lớn, căn bản bây giờ TD như con thuyền đắm sâu vào lòng đại dương.
Tống phu nhân suốt ngày đi chơi bài, chơi mạt chượt… với mấy người bạn nên không ở nhà, căn bản mấy tin tức kinh tế gì đó không quan tâm. Chỉ cần mỗi tháng có tiền chuyển vào tài khoản, sống như một phú bà là được. Tất nhiên khi nghe thấy điều đó như “sét đánh ngang tai”.
Đầu tiên là sững sờ sau đó lại liên tục nghĩ đến cuộc sống sau này, mất rồi, mất Tập đoàn là mất tất cả rồi. Tập đoàn phá sản có khi nào căn nhà này cũng không còn để ở không… Hà Tuệ Nghi không kiềm chế cảm xúc liền dùng hai tay lắc mạnh vai Tống Tiến Thành mấy cái liền khóc lóc, than vãn om sòm làm người nghe không nhịn được cau mày.
“Tại sao khi sắp phá sản rồi chú mới đến đây nói chứ?”
“Nếu Tập đoàn không còn thì phải sống thế nào đây hả?”
“Có phải cả căn nhà này cũng đã đem ra thế chấp rồi không?”
“Rồi Tiểu Linh của tôi phải thế nào, nó từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải lo cái ăn, cái mặc.”
“Phải làm sao? Làm sao đây?”
...
Khóc lóc bây giờ không giải quyết được vấn đề, nó chỉ làm mọi người càng bối rối thêm. Tống Tiến Thành đã mệt lắm rồi nên không muốn nghe những âm thanh ồn ào khiến người ta nhức đầu này nữa nên đành cố nén bực bội lại mà nhẹ giọng an ủi bà.
“Chị dâu à bình tĩnh lại, chị nghe em nói, đã có người chịu ra tay giúp đỡ chúng ta”
Đến khi Hà Tuệ Nghi không còn khóc lóc nữa, cổ họng chỉ còn mấy tiến nấc, Tống Tiến Thành mới nói tiếp “Nhưng yêu cầu của họ hơi khó thực hiện, phải hy sinh quá lớn. Chị xem chúng ta sống đến từng tuổi này rồi có chuyện gì khó khăn cũng phải thay con cháu đứng ra gánh vác, đứng ở đầu “cơn bão” mà chắn lấy nhưng e là lần này không thể rồi…”.
Tống Tiến Thành cứ nói bóng gió rồi ngập ngừng thật khiến cho người nghe thấy khó chịu, Hà Tuệ Nghi vừa định mở miệng mắng thì Tống Tiến Thành nãy giờ im lặng, lên tiếng đi thẳng vào vấn đề “TD của chúng ta có thể vượt qua khó khăn này nếu có được 10M$ đầu tư và sự đảm bảo của HJ. Điều kiện bên đó muốn nói dễ thì không dễ, nói không thể thực hiện được thì cũng không phải…”
“Cần gì chú cứ nói nhanh lên, cứ ấp a ấp úng có tin tôi đuổi chú ra khỏi đây không?”
Ánh mắt lúc này lại hướng về phía Tống Gia Tuệ “Cháu biết Hoàng Minh Huân chứ?”
Cô gật đầu, căn bản thì cũng biết một chút ông ta đã lớn tuổi rồi mà có những sở thích biến thái, không có con nên đến khi bệnh tật đến đi không nổi cũng phải một mình gánh vác công việc.
Đến lúc phải nói ra Tống Tiến Thành cũng không do dự nữa, giọng khàn khàn không nhanh không chậm nói “Họ muốn Gia Tuệ phải tự nguyện kết hôn với Hoàng Minh Huân”.
Cái gì? Tống Gia Tuệ nãy giờ không nói lời nào lập tức đứng dậy mở to mắt nhìn Tống Tiến Thành, muốn có một lời giải thích rõ ràng.
Hoàng Minh Huân là một ông già bệnh tật khắp người thậm chí còn có người nói ông ta thậm chí còn phải di chuyển bằng xe lăn. Một ông già tuổi gấp ba lần cô, theo lý nên gọi bằng ông cũng nên. Thế mà lại muốn cô tự nguyện gả cho ông ta? Có điên không chứ?
Chuyện này có được xem là hoang đường hay không? Rõ ràng là quá hoang đường!
Phản ứng đầu tiên là tức giận, không cần nhìn cũng biết điều đó.
Tống Tiến Thành cũng tinh ý biết cô muốn gì, hai tay nắm chặt nhau, đau lòng nói “Nếu còn cách khác chú cũng đâu đến đây nhờ con làm gì? Chuyện này đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời con, dẫu sao xã hội giờ cũng tiến bộ, không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nhưng mà…”.
Lúc này những giọt nước trong mắt Tống Tiến Thành đã đọng rồi chỉ xíu nữa thôi sẽ rơi.
“TD là sự nghiệp cả đời của anh hai... Anh ấy đã dùng cả đời mình từ một văn phòng bé xíu đến khi thuê được một chỗ lớn hơn và rồi dần dần thành một cơ ngơi vững chắc. Là do chú thật vô dụng, anh hai đã làm rất tốt công việc nhưng chú lại không thể như anh ấy, sau này khi xuống dưới đấy không biết phải nhìn mặt anh ấy thế nào... Thật hổ thẹn với chính bản thân mình”.
Tống Gia Tuệ không phản bác, đúng là như vậy. TD trước kia là kết quả cho sự cố gắng cả đời của bố, cô không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy hoại trong tay chú như vậy. Từ khi hiểu chuyện cô đã quyết tâm muốn đòi lại và bảo vệ thành quả mà bố cố gắng rất nhiều, rất lâu mới đạt được.
Để Tống Tiến Thành bỏ hết mặt mũi đến đây xem như cầu xin cô thì chắc chắn không còn cách khác rồi… Ngoài tiền ông ta xem trọng nhất chính là sỉ diện. Lần này xem ra vì tiền đã vứt đi sỉ diện mất rồi.
Nói thật không cần nhìn cũng biết bộ dạng thê thảm đó của ông ta đang diễn cho cô xem nhưng còn những lời nói kia… liệu có phải thật sự Hoàng Minh Huân đưa ra yêu cầu biến thái đó không? Hay người chú trước mặt có âm mưu gì khác?