Đỗ Diệu Quang trong lòng lo lắng, điều khiển chịếc BMW với tốc độ cực nhanh, ,nhằm hướng biệt thự.
“Két….”
Ngay khi vừa đạp phanh xe,dừng lại trước cổng ,tiếng la thất thanh của Tào quản gia vang lên:
-Thiếu gia! Chạy mau…
Mặc dù đã nghe tiếng kêu to cảnh báo,nhưng Đỗ Diệu Quang vẫn không dừng lại một giây phút nào,thuận tay rút khẩu súng ngắn đã chuẩn bị chặp tối cầm trên tay,rồi chạy nhanh vào đại sảnh của ngôi biệt thự
Quan sát đại sảnh một lúc,chợt nghe tiếng đánh nhau bên trên,Diệu Quang phóng người lên cầu thang.Tại tầng 2, Diệu Quang thấy Tào quản gia đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình,hai tay nắm chặc cánh cửa.Tào Kiếm nhìn thấy Diệu Quang liền nói:
-Thiếu gia! Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia đều ở bên trong,hãy mang bọn họ đi nhanh
khi nghe quản gia nói,nhất thời bình tỉnh lại,Diệu Quang chạy nhanh vào phòng
liền nhìn thấy Thu Nguyệt đang ôm Viêm Long trốn ở một góc phòng,khuôn mặt đầy kinh hãi,Diệu Quang liền nói:
-Thu Nguyệt! Bế Viêm Long,chúng ta đi nào
Diêu Quang kiểm tra đạn của cây súng,rồi đưa tay kéo Thu Nguyệt đang ôm con,cùng vị quản gia chạy xuống lầu hướng ra chiếc BMW đang nổ máy sẳn.Ngay khi Thu Nguyệt vừa mở cánh cửa xe,thì trong biệt thự vài bóng đen chạy ra,một tiếng súng vang lên
“phằng”
Đỗ Diệu Quang phản ứng không kịp,trúng đạn ngã xuống bên cạnh xe,Tào quản gia vừa thấy liền phản ứng chụp tay Diệu Quang kéo lên xe,thì ở phía sau lưng 1 bóng đen đang vung thanh đao chém tới.Vốn xuất thân từ quân đội,trãi qua nhiều trận đánh sinh tử,Tào Kiếm né ngang và nhanh chân đá một cước vào tên sát thủ,tên sát thủ ngã gục xuống
Vung tay định kéo Diệu Quang vào xe một lần nữa,thì chợt thấy 3 bóng đen chạy gần tới,Tào Kiếm đành bỏ mặc Diêu Quang,chui vào xe nổ máy chạy vọt đi
-Diệu Quang….Diệu Quang!
Thu Nguyệt la thất thanh
Tào kiếm không chú y vết thương của mình sau khi giao đấu,nhìn kính chiếu hậu nói với Thu Nguyệt:
-Thiếu Phu nhân,bất kể như thế nào,chúng ta cũng phải giữ hương khói cho Đỗ gia,người nhất định phải cố gắng sống sót
Thu Nguyệt sau khi nghe,không nhịn được nước mắt ràn rụa,nhìn Viêm Long đang ngủ say trong lòng,đau đớn nói:
-Số con thật là khổ,vừa sinh ra chưa được bao lâu thì phải gặp tai kiếp như thế này
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt kiều diễm
-Hồng gia! Nhị Thiêu gia của Đỗ gia đã bị chúng ta giết,xác đang nằm trước cổng ngôi biệt thự,chúng tôi làm theo chỉ dẫn của ngài,xóa sách dấu vết tại hiện trường,cảnh sát sẽ không tìm ra bất cứ dấu vế gì
Võ lâm hướng Triệu Hồng nói
Lúc này,Triệu Hồng đã từ Vạn Thịnh Các trở về lại phủ đệ của mình,ngồi trong phòng khách,trong lòng ôm 1 phụ nữ,ả này đang dùng lưỡi trêu đùa một bên tai của Triệu Hồng.
Nghe tên Võ Lâm nói,Triệu Hông buông ả ra,dùng ánh mắt hướng lên phòng,nhanh nhen hiểu ý,ả liền đứng dậy
Khi nữ tử kia đi rồi. Triệu Hồng nhìn Võ Lâm nói:
-Tên Lâm Húc trăm vạn lần cũng không nghĩ ra ta trước mặt hắn dám giết lão già kia .Hahaha….Hơn nữa ,cũng không nghĩ ra thủ pháp ra tay liên hoàn giết tiếp tên tiểu tử kia nữa,đợi khi bọn họ phản ứng kịp,Đỗ gia mấy cái phế vật cũng đã sớm chầu Diêm Vương
Võ Lâm lên giọng nịnh bợ cười nói:
-Hồng gia thật cao minh! Bất kể là ai,cũng không đoán ra được là ngài đã ra tay
Hai người nhìn nhau cũng nở nụ cười
Đột nhiên,một gã mặc áo màu đen theo kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào đứng trước mặt Triệu Hồng nói:
-Hồng gia,Đỗ gia phu phụ cùng tên Đỗ Diệu Quang đã bi giết chết,chỉ còn lại tên quan gia và Đỗ nhị phu nhân chạy thoát,chẳng biết bây giờ ở đâu,Hồng gia xem bước kế tiếp phải làm như thế nào?
Triệu Hồng lầy điếu xì gà trên bàn kẹp vào ngón giữa,châm quẹt đốt,rít sâu một hơi nhìn tên nam tử kia nói:
-Tăng thêm nhân lực đi tìm,dù phải lật tung mọi ngóc ngách tại Tây An cũng phải tìm ra,tuyệt không để lại hậu hoạn
Tên nam tử sau khi nghe xong khuôn mặt im lặng,rồi bước ra ngoài.
Nhìn tên nam tử vừa đi khuất,Võ Lâm nói với Triệu Hồng:
-Chỉ còn lại tên Đỗ Diệu Tông….
Tiếp tục hút xì gà,sau khi nhả ra một ngụm khói,Triệu Hồng đem tay trai giơ lên một động tác.Võ Lâm liền hiểu ý tứ của Triệu Hồng,nên im lặng không nói
“Tiêu diệt Đỗ Diệu Tông”
Đỗ Diệu Tông đang ở Vạn Thịnh Cac,đem cha me mịnh đặt ngay giữa đại sảnh,nhìn những thuộc hạ của mình nói:
-Dù bất kì ai đã gây ra chuyện này,ta Đỗ Diệu Tông xin thế sẽ tiêu diệt hết cả gia đình của hắn! Các người nghe cho kỹ đây ,ai trong các người nguyện ý theo ta thì bước vế phía trước,còn ai không nguyện ý thì có thể tùy tiện rời khỏi nơi này
Lời vừa dứt,liếc mắt nhìn thấy hơn mười người bước lên,Đỗ Diệu Tông kích động nói:
-Chúng ta đem lão gia cũng phu nhân về nhà,chuẩn bị báo thù!
Mấy thủ hạ Đỗ gia cùng nhau đem xác của phu phu Đỗ lão ra xe,Diệu Tông nhìn về ánh đèn xa xa trung tâm Tây An nói lớn:
-Triệu Hồng! Đừng xem ta ngu muội không biết huyết án này do người gây ra,một ngày nào đó nợ máu phải trả bằng máu
Đoàn xe mang thi thể phu phụ Đỗ lão hướng về Đỗ gia phủ đệ,Diệu Tông ngồi trên chiếc xe thứ hai trầm ổn im lặng nhưng ánh mắt hiện lên vẽ đau đớn tuyệt vọng
Bất cứ ai trên đời, mất đi thân thuộc đều thống khổ đau đớn ,dù là thường dân hay những thế gia,Đỗ Diệu Tông vẫn không ngoại lệ.Nhìn cha me chết trước mặt mà mình ngay cả sức hoàn thủ hay bảo vệ cũng không có. Trên đôi mắt khô khốc rơi xuống giọt nước mắt trong lòng đau đớn :” Đỗ Diệu Tông,nhìn Đỗ gia lâm nguy,nhưng ngươi lại vô năng vô lực,ngươi thật hỗ thẹn với cha mẹ,có lỗi với liệt tổ liệt tông”
Không lâu sau,đoàn xe dừng trước cổng biệt thụ,một người chạy đến chổ Diệu Tông nói:
-Đại Thiếu gia! Bên trong giống như chưa phát sinh chuyện gì,Nhị thiếu gia cùng phu nhân cũng không thấy,cả biệt thư không trông thấy ai cả
Diệu Tông sau khi nghe liền nói:
-Các người đem Lão gia cùng phu nhân vào đi,còn lại tất cả theo ta đi tìm Nhị thiếu gia,bây giờ ngoại trừ tên Triệu Hồng ra,ta nghĩ không một ai khác dám làm chuyện này
Sau khi nói xong,Đỗ Diệu Tông cùng đám thủ hạ trung thành,lên xe hướng Triệu gia phủ đệ chạy tới
Ngay khi Diệu Tông đi không đươc bao lâu,trong khi đám thuộc hạ đem thi thể của Đỗ lão phu phụ vào trong biệt thự ,chờ Diệu Tông quay lại an bài thì đột nhiên một Lão già xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự ,không ai khác là vị Hòa Thượng mà vào lúc Viêm Long chào đời đã xuất hiện tại quảng trường.là người mà Tào Quản gia cất công tìm kiếm khắp nơi mà không thấy tung tích,lại không mời mà tới tại thời điểm này
Trong miệng lão hòa thường nói nhỏ dường như chỉ để riêng mình nghe đươc:
-Xem ra ta không có tìm sai,nơi này oán khi ngất trời,quả nhiên không ngoài dự tính của ta
Lão hòa thượng đem phật châu cầm trong tay giơ lên đễ ngay trước mắt….