Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không phải không biết săn sóc, phải biết rằng, người có địa vị thân phận như anh, xã giao rất nhiều, thời gian chính là tiền bạc, chịu ở chỗ này lãng phí thời gian cùng cô cũng đã đủ nhẫn nại.
Nếu nói trong lòng không rung động là nói dối.
Lục Thiệu Tu chính là như vậy, thậm chí không cần phải bỏ ra bao nhiêu chân thành, chỉ cần thỉnh thoảng thể hiện khía cạnh dịu dàng, sự tương phản khó lường giữa người trước và người sau này đã đủ khiến người ta đắm chìm.
Tống Huỳnh chợt nghĩ đến camera mini trong phòng ngủ, đồng tử đưa qua đưa lại.
Anh nán lại bên trong lâu như thế, có thể phát hiện gì đó không? Vậy thì xong rồi, nếu để anh biết chuyện ngày đó đều bị ghi lại...
Có lẽ cô cách ngày đội quần không xa.
Tống Huỳnh đi đến cửa phòng, trước tiên gõ nhẹ hai cái, bên trong không đáp lại, trong lòng cô càng thêm hoang mang, dứt khoát thẳng tay mở cửa vào, thấy Lục Thiệu Tu đang ở cạnh cửa sổ nghe điện thoại, chỉ quay đầu hơi liếc nhìn cô.
“Cứ làm như vậy, hội nghị ngày mai cậu đi thay tôi, người xử lý phát triển hẹn xong chưa... Sắp xếp ở chỗ cũ, tôi muốn đích thân tham dự...”
Anh đang nói chuyện công việc, Tống Huỳnh không hề muốn nghe, cô bật đèn, giả vờ đến tìm đồ trên giá sách, để ý đến vị trí búp bê vàng nhỏ gần như không hề di chuyển, trong lòng hơi hơi yên tâm.