Đã nhiều năm như vậy, người ngoài đều gọi nàng là " Ôn tổng", các trưởng bối gọi nàng bằng nhũ danh, Ôn Cừ gọi nàng là "Chị", Ôn Dư Nhiễm đã lâu không nghe thấy họ tên đầy đủ của mình.
Ôn Dư Nhiễm cũng không cảm thấy tiểu cô nương có ý tứ bất kính, chỉ đơn giản là cảm thấy có một tia kỳ quái.
"Em đang ở đâu?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Em ở nhà." Giọng nói của tiểu cô nương rất nhỏ nhẹ.
Ôn Dư Nhiễm phản ứng lại, rồi sau đó thuận miệng hỏi:
"Đã ăn bữa cơm đoàn viên chưa?"
Bên kia không nói chuyện.
Không nói lời nào có nghĩa là không muốn trả lời, có lẽ đã chọc đến chỗ đau của người ta.
Ôn Dư Nhiễm rất nhanh chóng ý thức được vấn đề, thay đổi tư thế, nửa người dựa vào khung cửa, đổi đề tài nói:
"Gọi đến cho tôi là có việc gì sao?"
"Chính là...... muốn tâm sự cùng với chị......"
Giọng nói của tiểu cô nương ở bên kia rất nhỏ nhẹ và yếu ớt, âm điệu rất thấp gần giống như đang khẩn cầu.
Những lời cuối cùng, thanh âm run rẩy truyền ra rõ ràng từ tai nghe, thanh tuyến giọng nói cũng không ổn định.
Tim của Ôn Dư Nhiễm đập lỡ một nhịp.
Với giọng nói như thế này, tám mươi phần trăm là đã gặp phải chuyện gì, có lẽ là thất bại trong việc gì đó, có lẽ là vấn đề gia đình, có thể là bị cái gì đó thương tổn, cũng có thể là đang xúc động muốn tâm sự......
Giọng nói của tiểu cô nương như đánh vào trái tim của nàng, mở ra một khe hở, làm lộ ra một tia đau lòng.
Cảm giác đau lòng lướt qua.
Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng ổn định tâm lý, trở lại trạng thái lãnh đạm:
" Nếu em có chuyện gì, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của tôi, tôi đều có thể giúp."
Nếu là hình thức giúp đỡ bình thường, bỏ ra một ít tiền hoặc tìm một chút quan hệ, chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng sẽ giúp.
Nhưng nếu là tìm kiếm sự an ủi, liền có chút phiền phức. Rốt cuộc hai người cũng không thân đến nỗi để bày tỏ tình cảm, hơn nữa nàng cũng thiếu sự cộng hưởng cảm xúc với sinh viên ở độ tuổi đó.
Hy vọng tiểu cô nương là ở vế trước.
Nhưng sau đó, Ninh An cũng không đề cập đến tình trạng hiện tại.
"Không có việc gì, em chỉ muốn cùng chị nói chuyện phiếm." Giọng nói yếu ớt của tiểu cô nương lộ ra một chút ý cười.
Nụ cười này tiếp thêm lửa cho sự lo lắng mờ mịt.
Ôn Dư Nhiễm có chút bực bội, không được tự nhiên mà thay đổi tư thế, nàng duỗi thẳng chân phải mảnh mai của mình, chân trái chạm xuống đất, hơi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy vầng trăng mờ ảo.
"Nói chuyện phiếm cái gì?"
Tiểu cô nương im lặng trong một lúc, nhẹ nhàng chậm rãi nói:
"Em cảm thấy bộ phim kinh dị vừa xem lần trước khá hay."
"Phải không, tôi không nhớ rõ cốt truyện nữa."
"Thật ra Ôn tổng rất sợ ma sao? "
"......" Ôn Dư Nhiễm không biết nên nói cái gì tiếp theo.
" 'Một tổng tài sợ ma '. Nếu ở bên ngoài nói ra như vậy chắc mất mặt lắm."
"...... Vậy thì sao?"
"Vậy thì chị nên xem thêm nhiều phim kinh dị nữa. Nếu xem nhiều, chị sẽ không sợ nữa. Điện thoại của em có rất nhiều phim kinh dị, gửi qua cho chị, được không? "
"......"
Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn không muốn thừa nhận rằng mình rất sợ ma. Tiểu cô nương lại nói rõ ràng như vậy, nếu là lúc bình thường thì có lẽ nàng đã cúp điện thoại.
Nhưng hiện tại giọng nói của tiểu cô nương quá yếu ớt, giống như đang nói chuyện phiếm để di dời một nỗi đau nào đó.
Đau bụng kinh sao?
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng suy đoán.
"Em gửi qua đi." Ôn Dư Nhiễm thuận theo nói.
"Vậy lát nữa em sẽ gửi cho chị một bộ sưu tập phim kinh dị. Em đã sưu tập những bộ này từ lâu rồi. Những bộ được sắp xếp ở đầu tiên là kinh khủng nhất, nên có thể xem trước."
"Ừm......" Ôn Dư Nhiễm ậm ừ đáp.
" Ôn tổng, đi vào nhà ma cũng rất vui, chúng ta lần sau đi đi."
"......"
Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ, nếu hiện tại cảm xúc tâm tình của tiểu cô nương không tốt, có thể mình sẽ cố gắng tận lực làm theo lời của tiểu cô nương nói.
Những chủ đề lúc sau càng ngày càng kỳ quái, Ôn Dư Nhiễm cũng không thể nhớ rõ chính mình đã đáp ứng với biết bao nhiêu yêu cầu kỳ quái.
Nhiều lần nàng có ý tưởng muốn cúp điện thoại, nhưng khi giọng nói yếu ớt ở bên kia điện thoại vang lên, Ôn Dư Nhiễm liền rút ngón tay ở trên nút cúp máy trở về.
Dù sao những yêu cầu kỳ quái đó, đáp ứng là một chuyện, còn làm hay không lại là một chuyện khác.
Liền như vậy, cứ hết câu này đến câu khác, thời gian một phút một giây mà trôi qua, Ôn Dư Nhiễm đã đổi tay điện thoại nhiều lần.
Mãi cho đến khi Ôn Dư Nhiễm cảm thấy lỗ tai không thể chịu đựng được nữa, mới nói:
"Đến đây được rồi, tôi cúp máy."
Tiểu cô nương yên lặng khoảng ba giây.
"Tạm biệt." Giọng nói mơ hồ mỏng manh của tiểu cô nương.
Sau khi nói câu tạm biệt, Ôn Dư Nhiễm liền quyết đoán cúp điện thoại, sau đó bước ra khỏi ban công đi vào phòng khách.
.......
Diệp Thấm Miên và Ôn Cừ đang ngồi trên ghế sofa xem đêm Gala mùa xuân.
Nghe thấy Ôn Dư Nhiễm đi ra, Diệp Thấm Miên từ trên ghế sô pha xoay người lại, trên mặt lộ ra một mặt nạ màu trắng.
"Con gọi điện thoại cho ai vậy?" Diệp Thấm Miên cố ý hỏi.
"Một người bạn."
"Là một cô gái phải không?"
Ôn Dư Nhiễm nhìn Diệp Thấm Miên một cái, cũng ngồi xuống ghế sô pha, sau đó thành thật trả lời: "Đúng vậy."
Diệp Thấm Miên dùng tay ấn vào mặt nạ, để mặt nạ dính chặt vào, cẩn thận kiểm soát biên độ của việc há hốc miệng, nói:
"Ngay cả khi con không kết hôn, cũng nên đưa bạn gái về nhà, để mẹ nhìn xem có hợp hay không. Nếu không có hôn nhân trói buộc, rất dễ dàng bị lung lay, càng phải cẩn thận khi về già không có người ở cùng với con... "
Ôn Dư Nhiễm đi vào bằng tai trái, đi ra bằng tai phải, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện khác.
Lời tạm biệt yếu ớt của tiểu cô nương vẫn còn mờ nhạt trong đầu nàng.
Thời điểm nàng đau bụng kinh, tiểu cô nương ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Còn bây giờ tiểu cô nương thì sao?
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng cười châm chọc một chút.
Điều này đương nhiên không thể đánh đồng, dù sao nàng cũng đã tặng cho tiểu cô nương một chiếc điện thoại di động, sau đó còn muốn giúp tiểu cô nương tìm nơi ở mới, về mặt tiền bạc sẽ không bạc đãi.
Cho nên, về nguyên tắc, nàng cũng không cần quan tâm đến những chuyện khác của tiểu cô nương.
Hơn nữa, hôm nay là đêm giao thừa, một ngày đặc biệt như vậy, đương nhiên phải dành thời gian cho người nhà. Đâu ra tâm tình mà quan tâm đến người khác?
Ôn Dư Nhiễm nheo mắt lại, chuyển tầm mắt lên trên TV, xem một loạt tiết mục đa dạng.
Lại thất thần.
Rất nhiều hình ảnh chợt hiện ra trong đầu một cách không thể kiểm soát----- tiểu cô nương đưa cơm cho nàng, bất kể sáng sớm hay buổi tối tiểu cô nương đều hỏi thăm nàng, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh, lúm đồng tiền trên mặt, nhiệt độ lạnh trên đầu ngón tay.......
Càng chi tiết thì hình ảnh càng rõ ràng, những cảm xúc mềm mại rải rác từ đáy lòng đi lên, tràn ra những dòng chảy nhè nhẹ ấm áp, xen lẫn một chút bực bội mất kiểm soát.
Sự lo lắng lúc ban đầu bắt đầu tăng lên, giọng nói yếu ớt của tiểu cô nương giống như đang ở bên tai nàng.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, đứng lên.
Trong lòng đã có quyết định.
"Con đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về trước thềm giao thừa." Ôn Dư Nhiễm nói.
Diệp Thấm Miên trông rất bình tĩnh: "Ừm, đi sớm về sớm."
.......
Ôn Dư Nhiễm cầm lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi cửa.
Sau đó, cánh cửa được đóng lại.
Trong Ôn gia chỉ còn lại hai người Diệp Thấm Miên và Ôn Cừ.
Ôn Cừ vốn dĩ đang nhìn chăm chú vào chương trình Gala lễ hội mùa xuân trên TV và đang ghi chép. Lão sư giao bài tập về nhà, lấy " Diễn biến trong lễ hội mùa xuân" làm chủ đề văn nghị luận.
Nó xem đến mệt rã rời, hiện tại đột nhiên nhạy bén cảm giác được cái gì đó, lập tức trở nên hứng thú.
"Mẹ, chị đi ra ngoài vào lúc này, có phải có chuyện gì không?"
"Rõ ràng là như vậy," Diệp Thấm Miên đáp.
"Mẹ, mẹ nói thử xem, sau này chị sẽ cưới người ta trở về, hay là sẽ gả ra ngoài?"
Diệp Thấm Miên đối với con gái của mình hoàn toàn tự tin, không chút do dự nói:
" Với tính cách của chị con, cho dù có kết hôn cũng sẽ là bên nam ở rễ, huống chi đây là một cô gái. "
............
Editor: chương này đủ 30 chương ngày mai sẽ up chương tiếp theo.