Trong ống nghe, nhân viên bảo vệ lịch sự hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
"Sau một giờ sáng, có một vị khách nào tên là Ninh An không?"
Sau khi hỏi xong, Ôn Dư Nhiễm gắt gao cầm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, những suy nghĩ hoang đường quanh quẩn trong đầu.
"Cô chờ một chút, để tôi kiểm tra..." Nhân viên bảo vệ lịch sự đáp lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kéo dài đến đáng sợ.
Trong quá trình này, Ôn Dư Nhiễm đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng nghĩ đến những ngón tay cùng đôi môi lạnh lẽo của tiểu cô nương, nghĩ đến hơi thở lạnh lẽo mỗi lần hôn nhau, nghĩ đến căn phòng u ám nơi tiểu cô nương đang sống, nghĩ đến tiểu cô nương bảo nàng đừng sợ ma.....
Khi hoài nghi chạm đến đỉnh điểm, tất cả chi tiết đó đều trở thành bằng chứng làm nàng sợ hãi
Cuối cùng, nhân viên bảo vệ đã tìm ra đáp án.
" Ôn tiểu thư, chào cô, khoảng 1:30 rạng sáng hôm nay,đúng là có một cô gái tên 'Ninh An' đã đăng ký ở khu vực gác cổng, hơn nữa theo biển số nhà đã đăng ký hẳn là đến thăm cô. Xin hỏi cô có bị mất tài sản gì không?"
Đã đăng ký...
Ngay khi câu nói này đáp xuống, tất cả những suy nghĩ hoang đường đều tan thành mây khói.
Đại não của Ôn Dư Nhiễm cũng đã ổn định trở lại, tay chân cũng ấm lên.
Nàng há miệng thở dốc, hoảng hốt nhận ra rằng suy nghĩ này của mình có bao nhiêu vớ vẩn.
Có thể đã xem nhiều phim kinh dị.
Làm sao nàng có thể nghĩ theo một hướng hoang đường như vậy?
Quá buồn cười.
Ôn Dư Nhiễm bình tĩnh trở lại, nhớ đến khúc mắt nghi ngờ lúc ban đầu, tiếp tục hỏi:
"Đêm khuya, có khách bên ngoài đến thăm, các anh cho người vào mà không xác nhận với chủ nhà, không sợ có vấn đề sao?"
Nhân viên bảo vệ liên tục xin lỗi, rồi sau đó giải thích nói:
"Thật sự xin lỗi, tối hôm qua không phải tôi trực ban, nếu cô có yêu cầu, tôi có thể nhờ nhân viên bảo vệ trực hôm qua liên hệ với cô..."
Ôn Dư Nhiễm thở dài một hơi nói: "Không cần, thật ra cũng không có chuyện gì."
Nhân viên bảo vệ trực ban lúc nửa đêm hôm, bây giờ tám phần đã ngủ rồi. Nàng cũng không cần phải quá nghiêm trọng về việc đó..
Có lẽ nhân viên bảo vệ mệt mỏi có chút sơ suất.
Có lẽ tiểu cô nương có biện pháp, nói dối hay gì đó, rồi thành công đi vào được.
Chỉ cần là con người làm việc, luôn có những sơ sót, cũng rất bình thường.
Hơn nữa cũng không phải là vấn đề lớn gì, hà tất phải làm khó người ta.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư Nhiễm nhéo lòng bàn tay, làm bản thân thả lỏng.
Bác sĩ nói đúng, có lẽ thần kinh của nàng thật sự quá căng thẳng.
.......
Ôn Dư Nhiễm ở nhà điều chỉnh trạng thái một chút, buổi chiều liền đến công ty.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày rưỡi, đã có một đống văn kiện đang chờ nàng ký, sau đó còn có hai cuộc họp cần thiết sẽ được tổ chức, mọi việc chồng chất lên nhau, chẳng mấy chốc, nàng đã hoàn toàn chuyên tâm làm việc. Những suy nghĩ phi thực tế đó tạm thời bị che đậy.
Sau khi kết thúc cuộc họp thứ hai, Ôn Dư Nhiễm quyết định nghỉ ngơi một lát, mệt mỏi ngả người tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật may triệu chứng kỳ quái của ngày hôm qua đã biến mất, nếu không thì nhiều công việc như vậy, nàng cũng không chịu nổi.
Khi con người ta mệt mỏi, suy nghĩ của họ luôn lệch hướng một cách bất thường. Nghĩ đến các vấn đề của thân thể, liền nghĩ đến trạng thái kỳ lạ của ngày hôm qua, sau đó tiếp tục suy nghĩ về đại sư mà nàng đã tình cờ gặp hôm qua.
—— "Ta nhìn thấy sắc mặt của cô phát ra hắc ám, nhất định là bị ma ám quấn thân, không thể không trừ."
—— "Gần đây cô có cảm thấy ở đâu không thoải mái không? Ví dụ như gặp ác mộng..."
—— "Trong ngực có rét run đến khó chịu, đi khám bệnh viện cũng không tra được nguyên nhân..."
Bất giác, lời nói của đại sư kia từng đợt quanh quẩn trong đầu, lúc nặng lúc nhẹ, trùng khớp với thực tế một cách kỳ lạ.
Ngực rét run, đã được xác minh.
Về việc gặp ác mộng... tiểu cô nương nói rằng tối qua nàng gọi điện cho tiểu cô nương là vì bị ác mộng doạ tỉnh.
Cho nên, những lời nói của đại sư kia, toàn bộ đều phù hợp với tình hình thực tế.
Âm khí lượn lờ, đương nhiên phải có ma ám quấn thân, không thể không trừ.
Ma ám quấn thân......
Ôn Dư Nhiễm lắc đầu, ném những suy nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu.
Làm sao có thể tin được một chuyện mơ hồ như vậy?
Hơn nữa, bây giờ thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều, nếu thật sự có ma ám, thì làm thế nào có thể dễ dàng tốt lên như vậy?
Nhưng có thể hiểu được.
Cũng giống như xem phim kinh dị, dù biết đó là ma giả nhưng vẫn không khỏi sợ hãi.
Ngay cả bây giờ, mặc dù nàng hiểu rằng những lời của đại sư kia đều chỉ là hư ảo, nhưng trong lòng vẫn không thể nhịn được, cảm thẩy cách ứng.
...........
"Đông, đông, đông."
Có ba tiếng gõ đến từ bên ngoài cửa văn phòng truyền vào.
Người tiến vào chính là trợ lý, trên tay cầm một xấp giấy văn kiện nhỏ, báo cáo với Ôn Dư Nhiễm về tiến trình của một hạng mục gần đây.
Báo cáo xong, trợ lý chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Ôn Dư Nhiễm gọi trợ lý lại.
Trợ lý vội vàng dừng lại, xoay người, hơi cúi thân chờ Ôn Dư Nhiễm lên tiếng.
"Gần đây có tin tức gì về Cát Thiên Hải không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
' Ma ám' theo như lời của đại sư kia, làm nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái
Nếu nói nàng có kết thù với người chết, người gần đây nhất cũng chỉ có thể là Cát Thiên Hải.
Cho nên Ôn Dư Nhiễm mới hỏi vấn đề này.
Trợ lý có chút bối rối trước câu hỏi này, hoàn toàn không đoán được dụng ý của Ôn Dư Nhiễm.
"Gần đây tôi không để ý đến, bất quá tính theo thời gian thì thi thể đã được hỏa táng, lễ tang cũng nên cử hành xong rồi. Mặt sau... hình như cũng không có chuyện gì. Nếu như sếp quan tâm, tôi sẽ đi xuống tìm hiểu một chút, rồi báo cáo với sếp." Trợ lý trả lời một cách dứt khoát.
"Không cần." Ôn Dư Nhiễm xua tay để cho trợ lý ra ngoài.
Công việc còn thừa một đống, suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này làm gì
Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục tiến hành phần công việc còn lại.
.........
Một khi mải mê với công việc, nàng liền quên cả thời gian.
Mãi cho đến khi điện thoại vang lên, Ôn Dư Nhiễm mới bức ra khỏi công việc.
Màn hình biểu hiện là "Tiểu nha đầu".
Ôn Dư Nhiễm do dự một chút rồi nhấc máy, ngoài vẻ hồi hộp và mong đợi như thường ngày, còn có một tia bất an chính nàng cũng không thể giải thích được.
Tia bất an này đến không thể hiểu được và cũng không có lý do, như thể đó là nhận thức của giác quan thứ sáu về sự nguy hiểm.
"Alo?"
"Ôn Dư Nhiễm." Giọng nói của tiểu cô nương rất quen thuộc, lại ngọt ngào cùng mềm mại.
Tuy xưng hô như thế này không đủ thân mật, nhưng nghe hay hơn "Ôn tổng" rất nhiều.
Ôn Dư Nhiễm nghe, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, về sự bất an dường như cũng tan hơn một nửa.
"Có chuyện gì vậy?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Em đã làm thêm một phần cơm chiều, hiện tại chị đã ăn chưa?" Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.
"Vẫn chưa."
"Vậy em sẽ lập tức mang đến công ty của chị, chị không được phép bảo người ta ngăn cản em"
Giọng của tiểu cô nương không có phập phồng quá nhiều, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng như đang làm nũng.
Ôn Dư Nhiễm bất giác cong khoé miệng lên.
.........
Sau khi cúp điện thoại, tất cả cảm xúc khác đều bị tâm trạng đang tốt bao trùm.
Những dòng chữ in trên văn kiện đặt ngay trong tầm mắt, nhưng một chữ cũng không thể xem vào.
Tâm tư đã sớm bay đến nơi xa-----
Tiểu cô nương làm món gì, khoai tây hay vẫn là cà chua?
Sẽ mặc một bộ trang phục mùa xuân màu xanh nhạt hay là chiếc áo len mỏng màu hồng?
Có bao nhiêu nút áo sẽ được cởi ra?
Nàng tưởng tượng thấy mùi thức ăn, tưởng tượng thấy đôi giày thể thao màu trắng của tiểu cô nương, bím tóc đen nhánh, còn có làn da mịn màng trắng nõn...
Độ cong của khóe miệng duy trì trong một đoạn thời gian rất lâu.
Đối với những nghi ngờ và lời giải thích khó phân biệt thật giả, tất cả đều bị gạt sang một bên.
Lập tức muốn gặp mặt tiểu nương.
Những thứ khác, đều không quan trọng.
...............
editor: chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.^^