Ngày hôm sau, trạng thái tinh thần của Ôn Dư Nhiễm rõ ràng là rất kém, cảm giác nhịp tim đập mạnh do cơn ác mộng hôm qua vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.
Lúc ăn sáng, Ôn Dư Nhiễm rõ ràng có chút thất thần, động tác cầm đũa cứng đờ, tâm tư thật sự rất hỗn loạn.
"Làm sao vậy?" Ninh An ngẩng đầu hỏi nàng.
"Không có việc gì." Ôn Dư Nhiễm thuận miệng đáp, sau đó nhẹ nhàng thở ra, làm bộ lơ đãng hỏi: "Em sẽ đầu thai sao?
Sau khi hỏi xong, Ôn Dư Nhiễm dùng khoé mắt cẩn thận quan sát biểu hiện của tiểu cô nương, vì sợ bỏ qua một tia biến hoá.
"Sẽ." Tiểu cô nương gật đầu: "Nếu nguyện vọng được hoàn thành, thì sẽ đi đầu thai."
Ôn Dư Nhiễm trong lòng chợt lạnh.
Quả nhiên.
Ôn Dư Nhiễm lại rũ mắt xuống, tiếp tục ăn mì trên tay, vô số ý nghĩ trằn trọc lướt qua, rồi sau đó chìm xuống đáy vực.
"Muốn cùng Ôn Dư Nhiễm vĩnh viễn ở bên nhau." Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm nhất thời sững sờ khi nhìn thấy lúm đồng tiền nho nhỏ trên đôi má trắng nõn của tiểu cô nương, một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng truyền vào trong lòng chậm rãi lan tràn ra, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
"Nếu tôi già đi thì sao?" Ôn Dư Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Ninh An yên lặng nhìn nàng: "Em mặc kệ, em sẽ ở bên cạnh chị."
Ôn Dư Nhiễm mỉm cười.
Vòng cung của nụ cười cũng không sâu, rất nhanh thu hồi lại.
Có lẽ có một chút hạnh phúc và một chút ấm áp đã làm xua đi một chút nỗi sợ hãi do cơn ác mộng gây ra, nhưng nó cũng chỉ xua đi một vài vết tích, cảnh tượng trong ác mộng vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, nỗi sợ hãi còn sót lại vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng.
Nàng nhớ đến chiếc gương trong giấc mơ kia, nhớ đến mái tóc bạc và làn da già nua trong gương và nhớ đến khuôn mặt vĩnh viễn trẻ trung của tiểu cô nương.
Nếu thật sự đến lúc đó, nàng làm sao còn có thể nắm tay của tiểu cô nương?
Ôn Dư Nhiễm lắc đầu, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm một cách thản nhiên, vừa ăn vừa cố gắng quên đi suy nghĩ đó trong đầu.
Đến lúc về già, chuyện này cũng còn quá xa. Hiện tại nàng và tiểu cô nương cũng chỉ là miễn cưỡng ở bên nhau mà thôi, liệu các nàng có thể đi đến đó hay không, cũng rất khó nói.
Rối rắm chuyện này để làm gì?
Ôn Dư Nhiễm cố gắng bình tĩnh suy nghĩ về những chuyện khác, chẳng hạn như chuyện công tác hội nghị gần đây, chẳng hạn như chuyện em trai sắp thi đại học.....
Nhưng khi nghĩ về những điều đó, dòng suy nghĩ của nàng lại quay trở về ban đầu từ lúc nào cũng không hay biết.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn bộ dáng đang cúi đầu ăn cơm của tiểu cô nương. Hai bím tóc đen nhánh trước mặt ngoan ngoãn nhu thuận, đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa trên vai của tiểu cô nương, như thể chúng đang cào xé trái tim của nàng.
..............
Ngay cả khi trong lòng đang nghĩ về chuyện của tiểu cô nương, phía công ty thì vẫn phải đi.
Ôn Dư Nhiễm ăn cơm xong, đưa tiểu cô nương đến trường học rồi sau đó đi đến công ty.
Nàng nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đen nhánh trên bản kế hoạch, bắt buộc bản thân phải đọc nó nhiều lần, nhưng vẫn không thể đọc được, trong lòng luôn cảm thấy một trận bực bội.
"Ôn tổng." Trợ lý gõ cửa đi vào.
"Chuyện gì?"
"Hoàng đại sư tìm, sếp có muốn gặp không?" Trợ lý hơi cúi đầu hỏi.
Ôn Dư Nhiễm không do dự nhiều, tùy ý vẫy tay: "Không gặp."
Sau trận ngả bài ngày hôm đó, Hoàng đại sư đã gọi cho nàng vài lần. Nàng cũng không trả lời dù chỉ một lần, sau đó nàng đơn giản ném số của Hoàng đại sư vào danh sách đen.
"Được, tôi sẽ mời ông ấy ra ngoài ngay lập tức." Trợ lý gật đầu đáp lại, dừng lại một chút rồi nói:
"Còn có một chuyện liên quan đến Ninh An."
Ôn Dư Nhiễm trầm mặc hai giây, sau hai giây nàng ngồi thẳng người ra hiệu với trợ lý: "Nói."
"Ba của Ninh An, Ninh Ngọ Hâm, cũng chính là bệnh nhân có khối u mà sếp ra tay giúp đỡ vào vài tháng trước, đêm qua bệnh tình đột nhiên xấu đi, ca phẫi thuật cấp cứu thất bại. Hiện tại ông ấy có thể không sống được mấy giờ nữa. Các bác sĩ đã cố gắng liên lạc Ninh An, nhưng vẫn không liên lạc được. "
Ôn Dư Nhiễm lắng nghe, cau mày lại.
"Tôi đã biết." Ôn Dư Nhiễm cau mày trầm ngâm trong một lúc, sau đó bảo trợ lý đi ra ngoài.
...........
Sau khi trợ lý rời đi, Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng gọi vào điện thoại của tiểu cô nương.
"Ôn Dư Nhiễm?" Trong giọng nói của Ninh An lộ ra vài phần kinh ngạc.
Ôn Dư Nhiễm đem bệnh tình nguy kịch của ba Ninh An nói ra:
"Tối hôm qua, ba của em đã phẫu thuật thất bại, có thể không còn nhiều thời gian nữa. Nếu em muốn đi xem, tôi có thể đưa em đi."
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy rằng cho dù tiểu cô nương không quan tâm đến ba của mình như thế nào đi nữa, nhưng dù sao đó cũng là người nhà, nên đi gặp mặt lần cuối cùng.
Thậm chí, nàng sợ tiểu cô nương quá thương tâm, cho nên giọng nói thật sự rất nhỏ nhẹ.
"Vâng..." Ninh An đáp lại, giọng nói lãnh đạm đến không ngờ: "Thôi bỏ đi, lát nữa em có tiết học."
Ôn Dư Nhiễm bất giác nhíu mày lại: "Dù sao đó cũng là người nhà của em......"
"Ôn Dư Nhiễm" Ninh An mở miệng gọi rõ tên của nàng, cắt ngang lời khuyên phía sau của nàng.
"Ông ta muốn có một đứa con trai, đối xử rất tệ đối với em. Mỗi khi uống rượu đều đánh đập em. Em không coi ông ta là người nhà."
"Ôn Dư Nhiễm, từ trước đến nay em luôn coi chị như người nhà của mình."
"Bởi vì chỉ có chị mới đối xử tốt với em."
Tiểu cô nương nói rất chậm rãi và rõ ràng, từng câu từng chữ đâm trúng tim gan.
Ôn Dư Nhiễm bị lời thổ lộ đột ngột này làm cho ngẩn ra, đứng bất động trước bàn làm việc, cũng không biết nên nói cái gì.
Tuy rằng không nhớ rõ, nhưng nàng hẳn là đã giúp tiểu cô nương.
Nhưng ngay cả khi đã giúp đỡ, đó cũng chỉ là một cuộc điện thoại không tốn sức gì, làm sao có thể gánh nổi một lời tán thưởng như vậy?
Nhịp tim có chút lộn xộn, bầu không khí rơi vào im lặng trầm xuống.
Cuối cùng, tiểu cô nương đã phá vỡ sự im lặng.
"Em còn có chuyện muốn nói với chị." Ninh An chuyển đề tài.
Ôn Dư Nhiễm bình tĩnh lại một chút, hỏi: "Chuyện gì?"
"Hôm nay dì Diệp đã hẹn em, muốn gặp mặt em cùng ăn cơm."
Khi Diệp Thấm Miên và tiểu cô nương gặp nhau, Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
"Tôi sẽ đi cùng với em." Ôn Dư Nhiễm nói.
............
Buổi chiều, Ôn Dư Nhiễm lái xe đến cửa của đại học S, đón tiểu cô nương lên xe.
Chung quy lại, Ôn Dư Nhiễm vẫn có chút lo lắng về cảnh tượng trong giấc mơ ngày hôm qua, trong lòng như có một cây gai, ánh mắt cũng không dám dừng lại quá lâu trên người của tiểu cô nương.
"Bà ấy hẹn ở đâu?" Ôn Dư Nhiễm nhìn thẳng về phía trước.
Ninh An nói địa chỉ.
Ôn Dư Nhiễm lái xe đến địa chỉ mà tiểu cô nương đã nói, cũng rất nhanh đến nơi.
Sau khi xuống xe, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo. Nàng nhìn xuống liền thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu cô nương đang hướng đến bên này.
Tiểu cô nương nắm lấy tay của nàng.
Ôn Dư Nhiễm bị lạnh đến cứng đờ trong một giây, nhưng cũng không hề giãy dụa.
Bàn tay mềm mại lạnh lạnh khi nắm rất thoải mái, bất giác tâm tình cũng khá lên.
...........
Đi vào phòng.
Diệp Thấm Miên đã đến rồi.
Thật ra Ôn Dư Nhiễm không có nói với Diệp Thấm Miến, Diệp Thấm Miên chỉ biết là tiểu cô nương sẽ đến, cũng không biết Ôn Dư Nhiễm sẽ đi theo.
Vì vậy, khi Diệp Thấm Miêm nhìn thấy Ôn Dư Nhiễm đến đã rất ngạc nhiên.
"Nhiễm Nhiễm, con cũng đến sao?"
Ôn Dư Nhiễm gật đầu: "Vâng, con đến xem một chút."
Nói xong, Ôn Dư Nhiễm nắm lấy tay của tiểu cô nương ngồi xuống đối diện với Diệp Thấm Miên.
Diệp Thấm Miên nhìn bàn tay của hai người đang nắm ở bên nhau, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người của tiểu cô nương.
Chậc chậc, cô bé này có làn da trắng nõn và mềm mại, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt rất đen và sáng, thảo nào con gái nhà mình lại thích đến như vậy.
"Chào dì." Ninh An chú ý tới ánh mắt của Diệp Thấm Miên, khẽ gật đầu, lễ phép mở miệng chào hỏi, giọng điệu rất nhẹ nhàng ôn hoà, có vẻ điềm nhiên an tĩnh.
Không tồi, rất biết lễ phép, trông rất văn nhã an tĩnh, cũng không có lớn giọng.
Diệp Thấm Miên ở trong lòng gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Thấm Miên bắt đầu cố gắng hết sức để bắt chuyện với tiểu cô nương, hai người rất nhanh bắt được nhịp độ nói chuyện, còn Ôn Dư Nhiễm thì rất cô đơn bị bỏ qua một bên.
Tiểu cô nương nói chuyện ngọt ngào, dỗ dành Diệp Thấm Miên đến vui vẻ. Sau vài câu nói, Diệp Thấm Miêm bắt đầu đem những chuyện thời thơ ấu của Ôn Dư Nhiễm nói ra sạch sẽ.
Ôn Dư Nhiễm cau mày nháy mắt vài lần với Diệp Thấm Miên, thì Diệp Thấm Miên mới dừng lại.
"Đúng rồi, ba mẹ của con đâu? Khi nào cùng nhau ăn cơm một bữa đi? "Diệp Thấm Miên nói những lờ này với Ninh An.
Nụ cười trên mặt Ninh An ngưng lại.
Bầu không khí đột nhiên bế tắc.
Ôn Dư Nhiễm chen vào nói: "Để nói sau đi, món ăn cũng đã dọn lên rồi, ăn trước đi."
Diệp Thâm Miên cũng nhìn ra vấn đề, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Sau đó, khi Diệp Thấm Miên đi tính tiền, đã lôi kéo Ôn Dư Nhiễm sang một bên, hỏi thăm một chút về chuyện gia đình của Ninh An, Ôn Dư Nhiễm nói đúng sự thật.
"Nhiễm Nhiễm, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng phải sống cho tốt. Con gái người ta trong nhà có vấn đề thì con càng phải đối xử tốt với người ta một chút. Nếu con nói nghiêm túc thì phải đi xa, tốt nhất là đi đến cùng, biết chưa? "
Đây là lời nói rất chân thành, nhưng Ôn Dư Nhiễm lại thất thần.
Nàng lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua.
Tiểu cô nương là ma.
Ôn Dư Nhiễm trong lòng nghĩ đến sự thật này, trầm mặc một hồi lâu.
..................
Editor: đủ 50 bình chọn, mai em up chương tiếp theo...<3