Tập đoàn ‘Lôi Đình’ muốn chọn người phát ngôn mới ở công ty người mẫu ‘Edie’ cho quảng cáo mùa này, hơn nữa còn đặc biệt chỉ định muốn người mẫu mới, tin tức này khiến trên dưới ‘ Edie ’ đều xôn xao.
Trong phòng huấn luyện, bữa trưa rất náo nhiệt, một nhóm người mẫu mới vây xung quanh bàn luận, trong mắt đều là vẻ vui mừng khó có thể tin.
"Thực sự chỉ muốn chọn gương mặt mới sao? Tôi không thể tin được!"
"Đương nhiên là thật, hơn nữa phía ‘Lôi Đình’ còn muốn tự mình phỏng vấn. . . . . . Ha, ngày ngày bị những người kia bắt nạt, bây giờ rốt cuộc có thể dẫn đầu rồi! Tôi thật sự không thể tin được, sẽ có chuyện tốt như vậy!"
"Tôi còn nghe nói bởi vì có quan hệ với Tổng giám đốc mới, có tin đồn CEO Lôi Đình chính là bạn trai của cô Chu đó!"
"Nói như thế, nhất định là cất nhắc cô Chu rồi, thật hâm mộ cô Chu, gia thế hiển hách, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, xem ra sau này vị trí Phó tổng còn không xa."
"Nếu là thật, thì chắc chắn nhóm người kia tức chết, cả ngày ở trên đầu chúng ta làm mưa làm gió, nhất định không ngóc đầu dậy được!"
Tô Hợp Hoan vừa dựa vào tường vừa ăn, bên cạnh một người mẫu tên Betty đẩy đẩy cô: "Do¬ra, nếu quả thật giống như họ nói như vậy, điều kiện cô tốt như vậy, nhất định phải tranh thủ đó!"
Tô Hợp Hoan nghe, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, đưa tay cầm chai nước bên cạnh đưa cho cô ấy: "Uống không?" ddlqd
"Cám ơn!" Betty cũng vui vẻ cười lên.
Cô gái tên Dora này vẻ ngoài rất xinh đẹp, luôn không quá hòa hợp với mọi người, có vẻ không nói chuyện với ai, từ Úc trở về Betty nghĩ rằng cô rất cao ngạo, sau khi tiếp xúc phát hiện ra cô rất tốt, chỉ là không thích nói nhiều, lúc không cười khiến cho người ta cảm giác xa cách. Nhưng mà lần trước, Betty nhớ lại mình vô duyên vô cớ bị một nhóm người mẫu cũ hiểu lầm cầm nhầm quần áo, nên ra mặt dạy dỗ, trong nhóm người mới chỉ có mình Dora đám đứng ra giải thích thay cô, trong lòng không biết có bao nhiêu biết ơn với cô.
Cầm đũa gắp cơm, Tô Hợp Hoan lặng lẽ thở dài, cô không thể không nghe thấy những chuyện kia, vấn đề là, cô sẽ có cơ hội kia sao?
Chu Thiểu Đình hiển nhiên biết cô, mặc dù ngoài mặt không gây khó khăn cho cô, nhưng kể từ lúc huấn luyện viên Amanda đến công ty HongKong, công việc của cô cũng càng ngày càng ít.
Quảng cáo, catwalk quy mô lớn cô căn bản không có cơ hội tham gia, hơn nữa còn bị những người mẫu cũ ngứa mắt, vừa có cơ hội liền len lén tranh đoạt.
Cô bị đối xử bất công, rõ ràng đến nỗi ngay cả Betty ở đây cũng len lén hỏi có phải cô đắc tội với ai không, cô chỉ có cười khổ.
Lần này tập đoàn ‘Lôi Đình’ chọn lựa, cô cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, huống chi vị tổng giám đốc kia còn là bạn trai của Chu Thiểu Đình, cô còn có thể được chọn sao?
Không ngoài dự đoán, ba ngày sau, tập đoàn ‘Lôi Đình’ trình báo danh sách người mẫu, không có tên cô.
"Có lầm hay không?" Gương mặt Betty cực kỳ kinh ngạc: "Tại sao không có cô? Ai lại tốt hơn cô chứ, tại sao tôi có thể đi phỏng vấn, mà cô lại không?”
"Cô không thể đi à?" Vốn Tô Hợp Hoan hết sức buồn bực ngược lại bị Betty chọc cười: "Chẳng lẽ cô còn kém hơn ai? Cô phải có lòng tin với mình chứ!”
Betty ngượng ngùng gãi gãi trán, ấp úng nói: "Nhưng. . . . . . Nhưng tôi thật sự không hiểu, tại sao không có cô."
"Không có hay chưa có, không cần gấp gáp." Tô Hợp Hoan khích lệ vươn tay về phía cô: "Cô hãy cố gắng lên, tôi sẽ ủng hộ cô!" d-d-;l.q/d
"Do¬ra, cô thật tốt, cám ơn cô." Betty cảm động nói cũng đưa tay ra, hai cô bé tay nắm tay lại, trong chốc lát đều cảm nhận được tình bạn bè của đối phương.
Hôm sau, Chu Thiểu Đình tự mình dẫn theo bốn người mới đến trước tập đoàn ‘Lôi Đình’ tham gia phỏng vấn, vừa đi vào công ty thấy sự khí khái trang nhã mỗi người đều cảm nhận được sự nghiêm cẩn và quy tắc ở đế quốc khổng lồ này.
Bộ phận quảng cáo chịu trách nhiệm tự mình dẫn các cô đi thang máy chuyên dụng đến tầng 38.
Mấy cô gái cao gầy đang chuẩn bị được sắp xếp vào một phòng họp, cuối hành lang lại có một cánh cửa khác đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông còn trẻ dẫn đầu đi ra, sau lưng còn có mấy người cầm bảy tám văn kiện.
Âu phục đơn giản màu xanh đậm, cà vạt màu xám tro, giày da đắt tiền thủ công, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ…Không tốn chút công sức nào làm tôn thêm vẻ anh tuấn càng làm người khác chú ý.
Anh bước nhanh chuyên tâm nghe trợ lý báo cáo, thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm mấy câu, giọng của anh không lớn, lại dịu dàng dễ nghe, mấy cô người mẫu nghe vào trong tai nhất thời cảm thấy một trận tim đập, đỏ mặt.
Ôi trời! Người đàn ông này quá đẹp trai! Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, cái cằm mê người, khí chất của anh có hơi lạnh, ánh mắt lạnh nhạt lại mang chút sắc bén, trầm ổn, nhạy bén cùng với vô ý phát ra vẻ công kích.
Rốt cuộc người này là ai? ...dd...l..wj...d0n...
"CEO, nhóm cô Chu đã tới." Bộ phận quản lý quảng cáo Ngô cung kính đứng một bên báo cáo.
Nhóm người mẫu kịp phản ứng, thì ra người này chính là tổng giám đốc Lạc Dịch ‘tập đoàn Lôi Đình’, không khỏi kêu to trong lòng, trời ạ, người đàn ông này đúng là cực phẩm! Đẹp trai thế này thật không có thiên lý!
Ánh mắt hâm mộ lại rối rít nhìn tới cô Chu, có thể có một người đàn ông ưu tú làm bạn trai như vậy, không phải quá may mắn sao!
Nào chỉ là nhóm người mẫu ngay cả Chu Thiểu Đình không hẹn mà gặp cũng nhìn chăm chú Lạc Dịch, không nhịn được nhộn nhạo một trận.
Những người đàn ông đẹp trai không phải cô ta chưa từng thấy qua, người vừa có dung mạo và tài năng cũng không phải chưa thấy, dù là người trong hay ngoài nước không có người nào có thể khiến cô ta rung động giống như Lạc Dịch.
Coi như là hai người đã biết nhau ba năm, thời gian dài như vậy nếu đổi lại người khác đã sớm phát triển khí thế hừng hực. Gia đình cô ta, bối cảnh, tài năng sớm đã lan xa, bao nhiêu người đàn ông muốn theo đuổi cô ta, chỉ có người đàn ông lạnh nhạt này luôn cách xa cô ta, luôn giữ khoảng cách với cô ta, thậm chí ngay cả cách gọi hơi thân mật chút cũng không muốn.
Ở trong mắt cô, anh tựa như ánh sao lấp lánh nơi chân trời, xa như vậy, rồi lại hấp dẫn cô như vậy.
Tin đồn rằng một cô gái danh môn theo đuổi tổng giám đốc Lạc Dịch chưa thể thực hiện được, Chu Thiểu Đình càng cảm thấy có thể làm cho người đàn ông cam tâm tình nguyện phủ phục dưới váy mình là một thách thức. Có lẽ là do tính tình của cô ta, từ nhỏ cô ta muốn cái gì sẽ có cái đó, thói quen hễ mình coi trọng thứ gì nhất quyết phải chiếm được, bao gồm…đàn ông.
Một tuần trước anh thất hẹn với cô, thật sự khiến cho cô ta vô cùng thất vọng, nhưng đột nhiên lại tặng một phần ân tình lớn như vậy cho cô ta. . . . . .