Lôi Ngự Phong nghi ngờ nhìn chằm chằm vào trợ thủ đắc lực của mình, nhiều năm qua anh chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Lạc Dịch, gương mặt tuấn tú âm trầm, giống như bị người nào đó thiếu nợ, nhất là mỗi lần báo cáo tiến triển công trình thì ánh mắt kia lại lạnh như băng, giọng điệu sắc bén giống như thanh đao, nhìn thấy đã run sợ.
Giờ này lại xen vào chuyện của người khác, gần đây làm sao vậy? Uống lộn thuốc hay là chưa thỏa mãn dục vọng?
"Nếu như mà tôi nói. . . . . ." Trong mắt anh thoáng qua một tia hiểu, chậm rãi nói: "Tôi thích qua lại với Dora?"
Anh vừa dứt lời, “Bốp" một tiếng, quả đấm của Lạc Dịch hung hăng rơi trên mặt tổng giám đốc.
Bên ngoài phòng làm việc, cô La và thư ký Kha nghe lén, chỉ nghe bên trong một hồi ầm ĩ, tiếng vật nặng rơi xuống, tiếng quyền cước, tiếng tức giận, tiếng kêu đau đớn, nhất thời tình hình kịch liệt.
Tại sao? Hai người không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, khó có thể tin đồng thời nói ra hai chữ: "Đánh nhau?" &f/4/r/u/m-l>q>d%
Tập đoàn ‘Lôi Đình’ có hai tổng giám đốc đại tài, cao quý, mà giờ phút này lại đóng cửa đánh nhau trong phòng làm việc?
◎◎◎
Cửa thang máy vừa mở, Tô Hợp Hoan trợn mắt há miệng nhìn người đàn ông trước mặt cô, hiển nhiên anh đang đợi cô.
Tổng giám đốc Lạc, Lạc Dịch. . . . Bị thương!
"Mặt của anh sao vậy?" Cô thốt lên.
Luôn luôn lấy hình tượng chỉnh tề anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người chưa bao giờ chật vật như vậy.
Áo sơ mi trắng như tuyết giờ này nhăn không còn ra dạng gì, ống tay áo cuốn thật cao lộ ra cánh tay rắn chắc, cà vạt lỏng lẻo lệch khỏi cổ áo, tay cầm áo khoác ngoài.
Trên gương mặt, bên trái lông mày có vết thương, phía bên phải khóe miệng xuất hiện một vết bầm, đầu tóc rối bời, mặc dù bị đánh bị thương, nhưng vẫn anh tuấn như cũ còn tăng thêm vẻ chán nản.
"Không sao." Anh tự tay lau vết thương ở khóe miệng, không nhịn được lại nhếch miệng khàn khàn.
Anh và tổng giám đốc Lôi thường tranh tài, bọn họ đánh tennis, chơi bài, leo núi, trượt tuyết, lướt sóng, có lúc cũng sẽ đọ sức, nhưng đây là lần đầu đánh nhau trong phòng làm việc.
Vừa nghĩ tới người lãnh đạo cũng bị đánh không nhẹ, thư ký Kha nhanh chóng chạy vào thang máy đi thẳng lên tầng 41, Lạc Dịch cảm thấy trận đánh này coi như không tệ.
"Anh đánh nhau với người khác?" Tô Hợp Hoan chau mày lại, quả thật khó mà tin được.
"Ừ."
"Với ai?" *forrum(l#q#d)
"Người ở lầu 41."
"Không thể nào. . . . . ." Cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là công ty gì thế? Tổng giám đốc và CEO đánh nhau?
"Tại sao vậy?" Cô nhìn vết thương trên mặt anh, trong lòng rối loạn.
"Bởi vì em." Anh nghiêm túc nhìn cô, "Hợp Hoan, không cần ở chung một chỗ với tổng giám đốc Lôi, như vậy sẽ bị thương.”
Cô đứng thẳng nhìn anh.
Cha con sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ đã nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, đã sớm nén đau thương mà mạnh mẽ đi về phía trước, té ngã, ngã đau, cũng nhanh chóng đứng dậy, dù bị thương cũng phải cắn chặt hàm răng không kêu một tiếng, bởi vì biết không có ai đau lòng.
Nhưng mà người đàn ông ở trước mắt, vì cô mà bản thân đánh nhau với người lãnh đạo, còn lo cho cô bị thương.
Lòng của cô, giờ phút này bị vây hãm, khẽ đập ‘bộp’!
Lạc Dịch đưa mắt nhìn người trước mặt, bình thường cô gái này nhìn người ta, ánh mắt giống như con thú nhỏ tràn đầy phòng bị, giương nanh múa vuốt, lại có một loại quyến rũ khó tả.
Bây giờ cô đứng trước mặt anh, sững sờ quan sát anh, trong đôi mắt to, có thể làm cho toàn thân anh nóng lên, khiến trái tim của anh cũng nhanh chóng nhảy lên.
"Hợp Hoan." Anh gọi tên của cô.
". . . . . . Cái gì?" Cô mới hồi hồn, thì bị một đôi bàn tay nặng nề khóa vào trong lồng ngực rắn chắc, cô không khỏi hết hồn ‘a’ một tiếng, mới vừa hé miệng, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông như đóng dấu lên đôi môi mềm đỏ mọng của cô.
Lưỡi của anh vén môi anh đào của cô lên, dò vào bên trong hàm răng trắng, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho, bá đạo xâm phạm, điên cuồng đoạt lấy, không cho cô có cơ hội lùi bước! {4rum?l+q<d}
Trong mũi đều là hơi thở của anh, nóng bỏng như lửa, cháy sạch tâm can của cô, hai chân như nhũn ra, may nhờ cánh tay anh giữ lấy bên hông gánh cả sức nặng lên người mình, nếu không cô nhất định sẽ đứng không vững.
"Nhớ kỹ, em là của anh."
Hơi thở nóng bỏng còn mãi lưu luyến bên cổ, anh đặt dấu ấn thuộc về mình.