Cô gái nhỏ hơi cảm kích vị thím kia, nhìn hai người kia lạnh lùng nói:”Nếu các người còn dám nói xấu ba tôi, tôi sẽ dùng súng của ba tôi đánh chết các người.”
Nghe cô nói như vậy khiến hai người sợ hết hồn, một người vội ho một tiếng, cười hì hì nói:”Cô bé, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng không thể nói bậy nha!”
Cô gái không chút sợ hãi mà phản bác:”Loại người như các người sau này chết đi xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi!”
"Xì xì! Đồ con nít!"
Từ ngày đó trở đi, không biết có phải do biết Tô Cảnh Quan tuy hiền lành nhưng có một cô con gái lợi hại không mà lời ra tiếng vào của hàng xóm ngày càng ít đi, nhưng cha cô vẫn buồn bã như trước.
"Là ba vô dụng, không thể cho mẹ con một cuộc sống tốt hơn, Tô Hợp, con không nên trách mẹ con…”
"Cha..." Cô nghe vậy, không ngừng rơi nước mắt.
Làm sao có thể không trách? Làm sao có thể không hận?
Cô hận, cô thật sự rất hận! Giờ này khắc này, bởi vì truy đuổi kẻ cướp mà cha cô bị trọng thương hôn mê nằm trong bệnh viện.
"Thân nhân cần phải chuẩn bị tinh thần, thương thế bệnh nhân quá nặng, lúc nào cũng có thể…” Bác sĩ lắc đầu bó tay.
"Tô Hợp, mau đến gọi ba con dậy đi.” Các đồng nghiệp của cha cô rơi nước mắt đẩy đến trước giường bệnh.
Cô quỳ sấp ở bên giường bệnh, càng không ngừng gọi ‘Ba, ba’, chợt thấy miệng cha cô cử động, lầm bầm nghe được hai chữ, đó là…tên của mẹ cô.
Cha cô muốn gặp mẹ cô, đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng của ông.
Những năm gần đây, cô rất ít khi gặp lại người mẹ đã trở thành phu nhân nhà giàu, thỉnh thoảng gặp lại cũng cảm thấy không có gì để nói, càng không muốn tới cửa cầu xin bà cái gì, nhưng vì cha cô, cô phải chạy đến nhà họ Chu.
"Mẹ không thể đi.” Mẹ cô mặc một thân trang phục lộng lẫy quả quyết nói với cô:”Nếu như để những nhà báo thấy được không biết sẽ lại viết bậy bạ cái gì đồn ra ngoài, Tô Hợp, con biết rõ mẹ khó khăn thế nào.”
"Ở đây có tờ chi phiếu, trong đó có 100 vạn, trước con cầm dùng đi.”
"Mẹ không thể ở chỗ này quá lâu, bên trong còn có khách phải tiếp, Tô Hợp, con cũng không còn nhỏ nên biết mẹ khó xử thế nào, sẽ không trách mẹ, đúng không?”
Tại sao bà có cảm giác mình sẽ không trách bà? Tô Hợp nghe những lời này xong, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Gió lạnh lùng thổi qua khiến tóc quất vào mặt cô đau, cô chỉ cần nghĩ đến việc mình không thể làm cho mẹ gặp cha cô lần cuối cùng đã cảm thấy không dám đi gặp cha.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô nên đi đâu?
Cho đến đứng ở trước giáo đường này, cuối cùng Tô Hợp cũng biết mình phải làm gì.
Từ từ đi vào bên trong kiến trúc to lớn, cô nhìn thấy dưới nóc thật cao có một hàng ghế ngồi chỉnh tề, mấy nữ tu sĩ, cha xứ và giáo đồ đang làm lễ buổi chiều.
Lòng cô tràn đầy thành kính ngồi xuống hàng ghế dài, hai tay chắp lại, nhìn lên chúa Jesus hiền hậu im lặng cầu nguyện.
Cầu nguyện, trừ cầu nguyện, trừ cầu xin Thượng Đế có thể thương hại người cha đang hấp hối của mình thì cô không còn cách nào khác.