Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Sau biến cố gia đình, Đường Ninh, một cô gái mỏng manh và kiên cường, được gửi đến sống nhờ ở nhà họ Trình. Từ khi còn nhỏ, cô đã là thanh mai trúc mã với Trình Cảnh, nhị thiếu gia nhà họ Trình, một người đẹp trai, giàu có, và đầy tương lai. Mọi người xung quanh đều cho rằng hai người là một cặp trời sinh, tương lai sẽ là đôi uyên ương hạnh phúc. Nhưng ít ai biết được rằng, trái tim Đường Ninh đã từ lâu thầm lặng hướng về một người khác, không phải Trình Cảnh, mà là Trình Hoài Thứ – chú nhỏ của anh.
Trình Hoài Thứ, người đàn ông từng là một quân nhân tài giỏi, được mọi người tôn trọng, nhưng sau một tai nạn nghiêm trọng trong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình cho tổ quốc, anh bị mất cả hai mắt. Tin đồn về tính tình kỳ quái, lạnh lùng của anh lan rộng, khiến người ta gọi anh là một "kẻ điên". Khi còn nhỏ, Đường Ninh từng rất sợ hãi Trình Hoài Thứ. Có lần, trong cơn bão dữ dội, khi những tia sét xé toạc bầu trời, cô đã ôm gối chạy đến phòng anh, sợ hãi cất giọng nhỏ nhẹ gọi "chú nhỏ". Cô không biết rằng, khoảnh khắc đó đã khắc sâu trong tâm trí Trình Hoài Thứ.
Thời gian trôi qua, Đường Ninh lớn lên, từng bước nhận ra sự khác biệt giữa tình cảm dành cho Trình Cảnh và Trình Hoài Thứ. Ngày cô từ bỏ việc thích Trình Cảnh là ngày cô quyết định rời xa tất cả, rời khỏi nhà họ Trình trong đêm mưa như trút nước, mang theo trái tim nặng trĩu.
Nhiều năm sau, số phận lại đưa hai người gặp nhau. Đường Ninh lúc này đã trở thành một nghệ sĩ múa nổi tiếng, và trong buổi biểu diễn của đoàn quân đội, cô bất ngờ nhìn thấy anh – Trình Hoài Thứ. Khác hẳn với hình ảnh tàn tạ mà người ta đồn đại, Trình Hoài Thứ đứng trước mắt cô trong bộ quân phục không quân oai vệ. Gương mặt anh sắc nét, tuấn tú, nhưng đôi mắt – đôi mắt mà người ta bảo đã mù – lại sáng rõ, lạnh lùng và sắc bén. Không còn là người đàn ông bị tổn thương của quá khứ, anh giờ đây vừa xa cách, vừa cấm kỵ.
Sau buổi biểu diễn, một số tân binh đùa rằng điệu nhảy của Đường Ninh mềm mại nhưng sắc bén như đao, mỗi nhát đao đều chí mạng. Trình Hoài Thứ đứng phía sau, nghe thấy những lời ấy, ánh mắt anh tối sầm lại. Ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, anh đợi cô trong hành lang vắng lặng. Không nói một lời, Trình Hoài Thứ tiến tới, giữ chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, hơi thở nặng nề vang lên trong không gian tĩnh lặng. Giọng anh trầm và đầy ý tứ: "Giờ lớn rồi, không còn nghe lời chú nữa sao?"
Khoảnh khắc ấy, Đường Ninh biết rằng mối tình thầm lặng của mình chưa bao giờ kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.