Sau khi trailer phim Tình Yêu Tới ra mắt, tập đầu tiên cũng nhanh chóng được chiếu. Không chỉ có khán giả mà ngay cả diễn viên chính là Mạch Nhiên cũng đều bị đề tài mới mẻ và nội dung viễn tưởng của bộ phim làm cho hào hứng. Cho nên cô đã sớm quên sự xấu hổ trong cảnh nude đầu tiên, nhiệt tình tập trung quay phim
Sau khi Tiểu Thất bị Đỗ Như Phong đưa về nhà, đã xảy ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa.
Đầu tiên, Tiểu Thất đập bể hết rượu của Đỗ Như Phong, bởi sau khi quét hình, kiểm tra thấy trong đó có một lượng cồn rất lớn, thứ này rất dễ sinh ra hỏa hoạn, có thể làm nổ tung linh kiện, uy hiếp đến an toàn tính mệnh của chủ nhân, cho nên tất phải tiêu hủy.
Sau đó, cô quăng hết thuốc lá của Đỗ Như Phong đi. Vì qua kiểm tra phân tích, trong loại vật thể này có chứa rất nhiều nicotin, hắc ín, là một loại chất có hại nghiêm trọng đến sức khỏe, tất phải bị tiêu hủy.
Tiếp đó cô đập bể cái tivi 52 inch của Đỗ Như Phong, vì thiết bị của thế kỷ 21 này có hàm lượng phóng xạ vượt quá xa so với tiêu chuẩn của 1000 năm sau đó, điều này sẽ khiến cho chủ nhân của cô phát bệnh, cho nên tất nhiên sẽ phải tiêu hủy.
Cuối cùng, Đỗ Như Phong rốt cục phẫn nộ.
“Ngươi cút đi cho ta! Cút!” Hắn chỉ vào Tiểu Thất mà hét lên.
Tiểu Thất đang mặc trên mình chiếc áo sơ mi của Đỗ Như Phong, ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình rồi cuối cùng chấp hành mệnh lệnh, lăn trên mặt đất hai vòng.
Đỗ Như Phong. . . bất lực!
Kỳ thực không chỉ có Đỗ Như Phong, lúc đang diễn cảnh này, bản thân Mạch Nhiên cũng cảm thấy bất lực.
Không biết đến bao giờ cô mới có thể diễn đạt yêu cầu của Tưởng Vân Đạt, khi lăn phải cho thấy “Không có cái vẻ hèn mọn, mà phải đặc biệt đáng yêu”??? Mạch Nhiên lăn lộn trên mặt đất hơn mười vòng, vẫn không hiểu được cái yêu cầu kia của đạo diễn. Trong khi đó, Kiều Minh Dương đứng một bên cười như bị điên.
Mạch Nhiên lúc ấy thật muốn giết người!
“Tưởng đạo, tôi yêu cầu sửa kịch bản!” Mạch Nhiên lên tiếng kháng nghị, “Lăn lộn hèn mọn như vậy, sao có thể đứng lên?”
“Đó là bởi vì cô diễn còn chưa chuẩn.” Tưởng Vân Đạt không lưu tình chút nào mà vạch trần.
“Sao có thể! Diễn cảnh lăn lộn này, kể cả diễn viên giành giải thưởng điện ảnh, cũng chưa chắc đã làm tốt!” Mạch Nhiên căm giận nói.
“Cô không tin?” Tưởng Vân Đạt liếc nhìn Mạch Nhiên.
“Không tin!” Mạch Nhiên lắc đầu.
“Kiều Thiếu” Tưởng Vân Đạt hướng ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh Dương đang cười trộm, “Cậu lai đây, ‘lăn’ cho Mạch Nhiên xem một chút.”
Vừa rồi còn cười ngặt nghẽo, nháy mắt mặt Kiều Minh Dương xám như tro tàn, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Tưởng Vân Đạt: “Tôi có thể từ chối không?”
“Cậu nói xem?” Tưởng Vân Đạt hỏi lại.
Rốt cục đến phiên Mạch Nhiên cười đến nội thương, “ác giả ác báo, nhân quả luân hồi” chính là đây! Chứng kiến Kiều Minh Dương không cam lòng mà từ góc tường đi tới trước máy quay, ngồi chồm chỗm trên mặt đất chuẩn bị lăn, Mạch Nhiên thật có một cảm giác thở phào ra ác độc.
Nhưng mà, sau đó cô mất bình tĩnh.
Thật sự là không ai có thể diễn được như vậy a!
Một giây trước Kiều Minh Dương biểu tình còn không cam lòng, vậy mà một giây sau đã thay đổi, thân thủ nhanh nhẹn tiếp đất lăn hai vòng, sau đó ngồi chổm dậy, dùng ánh mắt vô tội ngơ ngác nhìn về phía Mạch Nhiên, đầu hơi nghiêng, nhãn thần như muốn hỏi: “Là như thế này sao, chủ nhân?”
Mạch Nhiên bị hành động cường điệu của Kiều Minh Dương làm tâm phục khẩu phục. Tuy rằng con người này lời nói có phần ác độc nhưng kĩ thuật diễn xuất của hắn kỳ thực rất tốt. Mạch Nhiên ở trước mặt hắn đúng là không phải bình hoa, mà chỉ là cái ấm đất. Cảm giác tự ti trong lòng bỗng nhiên trào dâng mạnh mẽ.
“Tôi vẫn nên thử vài lần nữa.” Mạch Nhiên chủ động đề nghị, đến trước máy quay, liền liều mạng lăn hơn chục lần.
Mặc dù động tác “yêu cầu cao độ” này hại cô cả người bầm tím, vết thương chằng chịt nhưng lúc tập một ra mắt, cảnh quay này lại gây chú ý nhất đối với người xem.
Rất nhiều khán giả sau khi cười nghiêng ngả đều nhận xét: hóa ra Bạch Mạch Nhiên lại diễn tốt như vậy, lăn vòng nào chuẩn vòng đấy!
Thắt lưng Mạch Nhiên bị thương vì lăn quá nhiều, xem bình luận trên mạng, ngoài đau đớn, còn cảm thấy xúc động.
Cô cảm thán: “Linda, em bỗng nhiên cảm thấy đóng phim thật không dễ dàng.”
“Lẽ nào em vẫn nghĩ đóng phim rất dễ?” Linda kinh ngạc hỏi.
“Tùy tiện diễn rất dễ.” Mạch Nhiên nhàn nhạt trả lời. Kỳ thực mãi cho đến trước khi tham gia Rock Girl, cô vốn không hề có hứng thú đóng phim, thậm chí có thể nói là rất ghét.
Lúc ấy chỉ là vị Bạch Triết đang bệnh nặng, cô buộc phải bỏ học, gia nhập giới giải trí. Ngay từ đầu cô đã nhận được sự khinh bỉ, sau đó lại bị hào quang của Thẩm công tử hoàn toàn bao phủ, cô đã thấu hiểu được lòng người trong cái vòng tròn luẩn quẩn này rất dễ thay đổi. Phụ nữ trên màn ảnh hết sức ngây thơ nhưng phía sau thậm chí còn không bằng cả kỹ nữ. Ở trong giới này, tất cả mọi người đều nhận thức rõ, phía sau ánh hào quang rực rỡ của sân khấu là cả một thế giới âm u dơ bẩn
Bởi vậy cho nên, Mạch Nhiên khinh thường cái giới này, cũng khinh thường bản thân mình gia nhập vào đó.
Cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, hà tất phải tích cực, cô cứ nghĩ thế mà chấp nhận.
Tuy nhiên đến hôm nay, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy công việc này hình như cũng không bất kham như mình nghĩ. Chí ít cô cũng có thể như mọi người trên đời này, được nỗ lực làm việc. Chỉ có tự mình vất vả cực nhọc thì mới có thể khẳng định được bản thân, mới có thể khiến người khác nhìn mình bằng con mắt ngưỡng mộ. Ngay cả trong những lời phỉ báng, người ta vẫn nhìn thấy được nỗ lực của cô.
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên có ý nghĩ muốn làm việc nghiêm túc.
Ngay cả đạo diễn cũng nói cô hiện giờ rất biết an phận.
Không linh tinh vớ vẩn giống như trước, bây giờ nếu thấy không tốt cô sẽ chủ động yêu cầu diễn lại, có gì không hiểu sẽ thỉnh giáo người khác, bị mắng mỏ vài ba câu cũng không cãi lại, thậm chí dù đang bị thương còn tự mình thực hiện những động tác yêu cầu kỹ thuật cao.
Nỗ lực luôn được báo đáp. Khi tập phim mới nhất được công chiếu trên truyền hình, diễn xuất của Mạch Nhiên rõ ràng được đánh giá rất cao. Đặc biệt là cảnh quay lúc Đỗ Như Phong mưu toan hòng thoát khỏi Tiểu Thất, nhưng lại phải hứng chịu hậu quả xấu, thiếu chút nữa thì bị đụng xe, lúc ấy Tiểu Thất phi thân ra chắn đỡ làm cảm động không biết bao nhiêu người xem đang mỏi mòn chờ đợi phim. Nhân khí Mạch Nhiên trong bộ phim tăng vọt, cùng Kiều Minh Dương nghiễm nhiên trở thành cặp đôi trên màn ảnh đẹp nhất của năm.
Trên diễn đàn phim, có rất nhiều fan điên cuồng của Kiều Minh Dương đang lan truyền một bài viết với tiêu đề “Thỉnh cầu anh chị sau khi kết thúc bộ phim lập tức kết hôn”, minh họa cho bài post còn kèm những bức ảnh yêu thương giữa cô và Kiều Minh Dương trên trường quay. Trong bộ phim thì không nói đến làm gì, nhưng những bức ảnh bên ngoài này thật sự khiến Mạch Nhiên muốn ói ra!
Tỷ dụ như lúc ở trường quay, ánh mắt Mạch Nhiên rõ ràng đang nhìn đến cặp lồng đựng cơm bên kia, nhưng bởi góc chụp ảnh mà khiến người xem hiểu nhầm là cô đang nhìn Kiều Minh Dương đầy thèm khát. Lại ví như lần ở cuộc họp báo tuyên truyền Rock girl, rõ ràng là vì cô và hắn đều bị ký giả hỏi những vấn đề hoang đường đến đau đầu nhức óc, nên mới bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn nhau, kết quả bị nói thành “kìm lòng không được phải liếc mắt đưa tình”. Nói chung tin tức Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương yêu nhau hiện tại không phải là chuyện xấu, thậm chí ngay cả đạo diễn Tưởng cũng nhìn bọn họ bằng một ánh mắt khác chứ đừng nói đến thành viên trong đoàn phim.
” Kiều tẩu, có người tìm!”
Nghe người ta xưng hô như vậy, Mạch Nhiên thực sự rất muốn dán keo 502 vào miệng họ.
Ngươi mới là Kiều tẩu, cả nhà ngươi đều là Kiều tẩu! Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ nào dám trắng trợn lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Kiều Minh Dương đang nhìn cô đắc ý.
Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ “Bắt kẻ thông dâm trên giường”
Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.
Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.
Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.
Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?
Giờ này khắc này Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.
Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: “Ha hả, đã trở về sao?” (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J )
“Ừ.” Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.
Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: “Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a.” (sặc tập 2 >”< )
“Ah, điện thoại?” Thẩm Lâm Kỳ hời hợt lặp lại một lần.
Mạch Nhiên thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình một cái: lại nói tùy tiện, nói cái gì không nói, lại nói điện thoại!
May thay đúng lúc ấy, đạo diễn bỗng nhiên gọi cô đến chuẩn bị diễn, cô sung sướng đến suýt nữa lệ tuôn rơi: “Em còn phải làm việc, hay là anh cứ về trước đi? Còn chuyện gì về công ty nói sau.” Mạch Nhiên lúc đó trong lòng liền quyết định coi đoàn phim là nhà, không bao giờ … quay về công ty nữa!
Thẩm Lâm Kỳ lại tỏ ra không hề có ý muốn đi, anh đưa mắt nhìn bốn phía: “Không vội, anh có thể đợi em.”
Đợi? Mạch Nhiên đoán không ra ý Thẩm Lâm Kỳ : “Anh có chuyện gì sao?”
“Mạch Nhiên, lại đây!” Tưởng Vân Đạt lại hô một lần nữa.
Mạch Nhiên lên tiếng trả lời, quay đầu nói với Thẩm Lâm Kỳ: “Em qua đó đây, có thể sẽ rất lâu mới xong. Nếu chờ không được, anh cứ đi trước! Rất lâu, thực sự rất lâu đấy” Mạch Nhiên cường điệu một lúc rồi xoay người vội vàng đến trường quay
Đang chờ cô phía trước là một cảnh quay yêu cầu rất cao.
Cảnh quay này Đỗ Như Phong bởi vì chân bị thương cho nên leo cầu thang rất bất tiện, Tiểu Thấy theo ở phía sau phát hiện ra, chương trình máy tính lại bắt đầu vận hành:
[Tình huống khẩn cấp! Chủ nhân thụ thương! 9527 hành động! Hành động!]
Tiểu Thất không chút do dự tiến lên, dễ dàng bê ngang người Đỗ Như Phong bế lên cầu thang.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đỗ Như Phong bị làm cho chóang váng, kháng nghị vô hiệu, hắn mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thất bê mình từ tầng một lên tầng mười bốn, không có lấy một tiếng thở hổn hển.
Mạch Nhiên thực sự nghĩ muốn khen ngợi biên kịch kia một câu, cái tình tiết sáng kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu như cô là khán giả, phỏng chừng cô sẽ cười điên lên rồi, nhưng giờ này khắc này, cô một chút cô cũng không cười nổi. Bởi vì người đem Kiều Minh Dương kia lên lầu vốn chẳng phải người máy, mà chính là cô! Rõ ràng, sinh động, gần đây cô còn bị Linda bắt giảm hai cân thịt!
Tuy rằng trước đó đạo diễn đã làm công tác tư tưởng với Mạch Nhiên đủ điều, khuyên cô không nên quá căng thẳng, chỉ là giả vờ mà thôi, không phải thật sự bế người lên tận mười bốn tầng lầu. Nhưng lúc diễn, Mạch Nhiên vẫn còn loại xúc động đến muốn khóc.
Cô thật sự hối hận, mấy ngày nay vì giảm béo đã không cướp đoạt lại bữa trưa của Kiều Minh Dương mà ăn sạch!
“Em đừng có làm ngã tôi đấy.” Nhìn qua Kiều Minh Dương có khi còn căng thẳng hơn cả cô.
“Tôi sẽ cố gắng a. . .” Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin, hít sâu một hơi, cùng với hai người khác trợ giúp, vác Kiều Minh Dương lên.
Tình huống này so với Mạch Nhiên tưởng tượng đúng là tốt hơn rất nhiều, bởi có hai người khác cùng nâng, thể trọng Kiều Minh Dương cũng không hoàn toàn rơi hết lên người cô. Mặc dù như vậy, cô vẫn phải gắng chịu, thở mạnh một cái cũng không dám.
“Thả lỏng ra, chú ý biểu cảm. Đi!” Đạo diễn Tưởng ngồi bên kia ra lệnh.
Mạch Nhiên điều chỉnh tốt trạng thái, thử hướng phía trước đi đến, trước mặt máy quay, cô nỗ lực tưởng tượng chính mình là một người máy.
“Tốt, cứ như vậy, kiên trì một chút!” Lời đạo diễn khiến cho Mạch Nhiên dần dần có lòng tin vào bản thân. Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, Mạch Nhiên khóe mắt dư quang bỗng lóe sáng, một thân ảnh thon dài lướt qua.
Thẩm Lâm Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi về phía bọn họ, từ xa xa nhìn Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên nhất thời tâm tư rối loạn như trời tối, chân mềm nhũn, đột ngột té ngã!!!
“A!”
Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa. *lắc đầu* anh Thẩm đúng là khắc tinh của chị Nhiên >”<
Tiểu Kim và Linda cùng chạy tới trước tiên, Tiểu Kim rất dũng mãnh mà nâng lên Kiều Minh Dương lên khỏi mặt đất, nhưng Linda, hỗn đản do dự một lát, cô ta hướng Thẩm Lâm Kỳ hô to: “Thẩm tổng, Mạch Nhiên bị thương!”
Mạch Nhiên sợ đến nỗi quên cả đau nhức, vội vàng xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, em tự mình đứng lên là được. . .” Lời còn chưa dứt, thân thể nhất khinh, Mạch Nhiên đã bị Thẩm Lâm Kỳ bế từ mặt đất lên.
Nháy mắt cơ thể Mạch Nhiên mất đi thăng bằng, theo phản xạ mà giơ tay ra ôm lấy cổ Thẩm Lâm Kỳ. Lúc cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hành động mang theo tia ám muội khiến cô cảm thấy bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, gương mặt mơ hồ có chút nóng lên.
“Không có việc gì chứ?” Tưởng Vân Đạt nhiều vấn.
“Tôi có việc!” Kiều Minh Dương vẻ mặt thống khổ địa dựa vào Tiểu Kim hô to, “Tôi bị thương, tôi yêu cầu xin nghỉ!” (hê hê… anh Kiều đáng iu phết nhờ ^^ bị ngã từ trên cao xuống như thế … chẹp… đau hơn chị Nhiên là các chắc! Tội nghiệp J )
Tưởng Vân Đạt không quan tâm hắn, quay đầu nhìn về phía Mạch Nhiên: “Cô không sao chứ?”
Mạch Nhiên vừa định lắc đầu, chợt nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nói: “Cô ấy cũng muốn xin nghỉ.” (anh Thẩm cũng đáng iu *tim bay*)
Tưởng Vân Đạt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Mạch Nhiên, sau đó quay về phía trợ lý đằng sau nói: “Người nhà Bạch Mạch Nhiên tới chơi, nghỉ nửa ngày.”
(^^)
Uy! Nói như thế nào cũng là tai nạn lao động! Là tai nạn lao động a!!!!!! Mạch Nhiên bi phẫn.
Mạch Nhiên nằm trên giường trong phòng riêng mà đoàn phim cung cấp cho diễn viên, thắt lưng đau nhức, tâm tình phức tạp không gì sánh nổi.
Linda ngồi ở một bên lo lắng nhìn cô: “Em không sao chứ? Chị thấy em có vẻ rất đau, hay là để Thẩm tổng lát đưa em đi bệnh viện?”
Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin lắc đầu: “Chị thôi đi, để anh ta đưa em đi bệnh viện, không bằng trực tiếp đưa em đi nhà tang.”
“Em nói cái gì? Thẩm tổng sao có thể đối xử như vậy với em, em xem, anh ấy xuống máy bay là tới đây ngay, còn chủ động đi mua thuốc cho em.” Linda lại bắt đầu lảm nhảm bên tai Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên không nhịn được, cắt ngang lời Linda : “Sao chị biết được anh ta không phải đi mua thuốc độc?”
Kết quả, bên này mới lẩm bẩm xong, bên kia chợt nghe tiếng mở rộng cửa, Mạch Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, thấy Thẩm Lâm Kỳ tay cầm túi thuốc tiến đến.
Linda nhanh nhẹn đứng lên: “Thẩm tổng, về nhanh như vậy sao? Anh mua thuốc gì vậy?”
“Thuốc độc.” Thẩm Lâm Kỳ không thèm liếc mắt, nhàn nhạt nói một câu.
Linda sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch: “Cái kia… em hình như còn chút việc, em đi trước!” Cô ta nói xong, dĩ nhiên rất không có lương tâm mà rời đi, để lại một mình Mạch Nhiên đang nằm bò trên giường, giống như đang nằm trên thớt gỗ đợi bị làm thịt. Mạch Nhiên muốn mở miệng gọi cô ta lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Lâm Kỳ thân ảnh cao to đã chặn đường nhìn của Mạch Nhiên, cô càng thêm căng thẳng vạn phần.
“Hay là anh cũng đi đi, em không sao. . .” Mạch Nhiên vừa định nói tiếp, một bên giường bỗng nhiên lún xuống, Thẩm Lâm Kỳ đã ngồi xuống trên giường, một tay đột ngột dán lên thắt lưng cô.
Mạch Nhiên “Ôi” một tiếng, đau đến nước mắt trào ra.
“Anh giết người a!” Mạch Nhiên thống khổ hô to.
Thẩm Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng: “Giết em? Bởi vì hồng hạnh ra tường sao?”
Mạch Nhiên sửng sốt một chút, chẳng hiểu vì sao, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Yên tâm, anh có biện pháp khiến em ngã từ trên giường xuống đất.” Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục ôn hòa nói, cùng lúc hai tay anh vén áo cô lên.
Mạch Nhiên cảm giác được trên lưng mát lạnh, toàn bộ thắt lưng đều lộ ra.
“Anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cuống lên, giơ tay ra muốn kéo áo xuống, nhưng bởi vì thắt lưng quá đau, lại bị anh giữ chặt lại trên giường.
“An phận một chút.” Thẩm Lâm Kỳ dùng giọng điệu tràn ngập mệnh lệnh mà nói, “Anh bôi thuốc cho em.”
Bôi thuốc? Mạch Nhiên không biết rằng Thẩm công tử còn biết làm cái loại công việc này. Thoáng chốc yên tĩnh, cô cảm nhận được ngón tay man mát của anh đang đặt trên thắt lưng mình.
“Ở đây đau không ?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi.
Mặc dù Mạch Nhiên trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn lắc đầu: “Phía dưới một chút.”
Thẩm Lâm Kỳ chỉ tay xuống nửa phần: “Ở đây?”
“Bên trái một chút.”
“Ở đây?”
“Xuống chút nữa. . .”
“Chính ở đây?”
“Ân. . . Uy! Anh đừng có chạm vào mông em!” Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.