Yến Kì Nguyệt lúc đó rất bối rối, hình như anh ấy nghe thấy Thiệu Tình nói rằng sẽ gả cho anh? Không đúng ... Cô ấy bằng lòng để anh gả cho cô ấy!
Tai của anh không bị ảo giác phải không? Những gì anh vừa nghe là sự thật, phải không? Yến Kì Nguyệt khẽ véo vào đùi, cảm thấy động tác của mình rất bí mật, nhưng tất cả đều rơi vào mắt Thiệu Tình.
Thiệu Tình dựa vào lưng anh cười, tiếng cười làm cho lồng ngực của anh chấn động, sau đó truyền sang Yến Kì Nguyệt, cảm giác tê dại kỳ lạ một lần nữa chiếm lĩnh toàn thân Yến Kì Nguyệt.
Yến Kì Nguyệt hít một hơi thật nhẹ, không nhịn được xoay người ôm Thiệu Tình: "Những gì em nói là sự thật? Không phải em lừa anh?"
Thiệu Tình che mắt anh lại, cúi người hôn lên môi: "Lúc ấy Nhị Ngốc mất tích, anh bị thương nặng. Em mới biết rằng mất đi một trong hai người là điều em không thể chịu đựng được. Đừng trách em tham lam. Tất nhiên nếu anh không muốn thì coi như em chưa nói gì. ”
Yến Kì Nguyệt chưa kịp nói chuyện, Nhị Ngốc vẫn nằm ở một bên đã lao đến, ép buộc tách hai người ra, cúi xuống hôn Thiệu Tình một cái.
Trong mắt cậu tràn đầy phẫn nộ, a Tình là của ta!
Thiệu Tình ôm lấy Nhị Ngốc, ôm lấy Yến Kì Nguyệt, khẽ nói: "Em từng nghĩ, hành động này quá kinh thế hãi tục, một người làm sao có thể yêu hai người? Nhưng sau đó ngẫm lại thật kỹ, em đem tâm mình tách ra thành mấy cánh hoa, chia cho các anh, cần gì phải quản lời đàm tiếu của người khác, hai người các anh, có nguyện ý theo em hay không .”
Yến Kì Nguyệt không nói hai lời, ôm chặt eo Thiệu Tình thở dài: "Anh chưa bao giờ nghĩ đến một mình độc hưởng, bởi vì anh biết em không thể buông bỏ Nhị Ngốc, đối với em, anh là người đến sau, cho nên hiện tại anh rất hài lòng, chỉ là ... "
Anh nhìn về phía Nhị Ngốc, có chút lo lắng.
Thiệu Tình sờ sờ đầu của Nhị Ngốc, sau đó nói: “Khi anh ấy khôi phục trí nhớ, anh ấy nguyện ở lại là tốt nhất, nếu anh ấy muốn rời đi, em tự nhiên sẽ không ngăn cản.”
Không phải ai cũng có thể chấp nhận mối quan hệ ba người kỳ lạ như vậy.
Yến Kì Nguyệt chấp nhận, xoa xoa hai chân Thiệu Tình, mãn nguyện nói: "Anh sẵn sàng theo đuổi em cả đời. Hạnh phúc này đến quá nhanh."
Thiệu Tình vỗ vỗ đầu anh, để anh tiếp tục nằm sấp, sau đó ôm Nhị Ngốc, đặt anh trở lại trên giường kia, và nói với anh: "Em đã nói nhiều lần. Anh bị thương ở lưng, anh không thể di chuyển lung tung. Nếu anh không nghe lời, em không cần anh nữa. "
Nhị Ngốc nắm chặt góc chăn, đáng thương nhìn Thiệu Tình, sau đó lại bị nhét vào trong chăn. Sau khi đưa Nhị Ngốc vào, Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục lau lưng cho Yến Kì Nguyệt.
Lau lưng có chút ái muội, dù sao lúc trước bọn họ xảy ra chuyện gì đều danh không chính ngôn không thuận, hiện tại đã là bạn trai bạn gái, mọi chuyện đều là bình thường.
Nhưng Thiệu Tình không muốn làm gì, cho nên Yến Kì Nguyệt bóng gió bằng mọi cách có thể, cuối cùng chỉ đổi lại Thiệu Tình nhàn nhạt một câu: "Anh ngủ trước đi, em đi ra ngoài xem."
Sau đó Thiệu Tình mặc kệ Yến Kì Nguyệt đang ai oán, sau khi ra ngoài, cô lên boong quan sát đáy nước một lần nữa, phát hiện có thêm rất nhiều đàn cá chạy trốn.
Theo lý thuyết bình thường, nếu có dã thú đuổi theo, không có khả năng đuổi theo một ngày mà vẫn không đuổi kịp.
Hơn nữa có rất nhiều động vật biển hình thể rất lớn, thuộc loại chúa tể của biển cả, chúng nó cũng đang chạy trối chết, nên chắc hẳn không phải thú dữ.
Nếu không phải là thú dữ thì rất có thể là thiên tai, nếu là thiên tai thì nguy.
Nếu là mãnh thú, cô vẫn có thể chiến đấu với mãnh thú, nếu là thiên tai, tuy nói nhân định thắng thiên, nhưng con người đối mặt với thiên nhiên vẫn quá nhỏ bé.
Đặc biệt là bây giờ họ đang ở giữa đại dương bao la, một khi thiên tai nào đó xảy ra phá hủy con tàu của họ thì thật sự sẽ kết thúc.
Thiệu Tình nhìn lan can hồi lâu, lại nhìn thời tiết, biển cả, nhưng cũng không phát hiện có gì đặc biệt.
Lúc này Thiệu Tình có chút buồn ngủ, cô định quay lại khoang thuyền ngủ, mới vừa đi được hai bước, cô cảm thấy cả con tàu rung chuyển vài cái, trong lòng có chút mơ hồ không yên, nhưng có thể là những động vật biển sống dưới nước chạm vào tàu tạo thành chấn động.
Cô cau mày, dừng lại, quét qua một tuần, không thấy gì bất thường, mới trở lại khoang thuyền ngủ.
Trong hai ngày sau đó, trời yên biển lặng, không thấy hiện tượng gì khả nghi, ngoại trừ những sinh vật biển không ngừng từ phía dưới lao về hướng khác.
Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, cuối cùng họ cũng đến rìa dải đá ngầm, sau khoảng một giờ nữa, họ có thể rời dải đá ngầm.
Ngay cả Phong Lan cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, con tàu của họ đột nhiên rung chuyển dữ dội, bệnh nhân Yến Kì Nguyệt thiếu chút đứng không vững mà ngã xuống người Thiệu Tình.
Khi chấn động qua đi lại không có chuyện gì xảy ra tiếp, nửa giờ sau lại tiếp tục xảy ra chấn động như vậy, một hai lần là ngoài ý muốn, nhiều lần như vậy thật sự không có cách nào an ủi chính mình.
Thiệu Tình nhíu mày, quay người lại, chợt phát hiện có điều không ổn, cách đó không xa, vài con cá đột nhiên ngửa bụng lên trên.
Cô xem kỹ lại, thoạt nhìn không phát hiện có gì bất thường, nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt nước nổi lên những bọt nước nhỏ. Ban đầu chỉ là những bọt nước nhỏ, về sau bọt nước bắt đầu to dần lên.
Ngay sau đó, giống như những đài phun nước nhỏ, hình thành trên mặt biển, bốn chữ lóe lên trong đầu Thiệu Tình, địa chấn dưới biển!
Cô không quan tâm đến những chuyện khác, lao thẳng đến cửa phòng điều khiển, chỉ hét lên: “Tăng tốc độ ngay lập tức, mau rời khỏi khu vực này, không cần quan tâm có đụng phải đá ngầm hay không!”
Phong Lan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt nhìn về phía Thiệu Tình, Thiệu Tình cấp bách nói: "Không phải động đất, chính là núi lửa đáy biển phun trào, nếu chậm mọi người đều phải chết ở chỗ này!"
Phong Lan sợ tới mức, mặt mũi trắng bệch, không nói hai lời bắt đầu gia tốc, để làm cho tốc độ nhanh hơn, cậu ta đo hướng gió, rồi giương buồm lên.
Cả con tàu như một mũi tên rời cung, lao nhanh về phía trước, bất chấp với tốc độ như vậy có thể đâm vào đá ngầm làm tàu trực tiếp chìm nghỉm.
Có lẽ là nguy cơ đến sinh mệnh, Phong Lan tiểu đệ phát huy vượt xa người thường, thuyền lướt trên mặt nước, hoàn toàn có thể tránh toàn bộ đá ngầm.
Mắt thấy bọn họ sắp lao ra khỏi dải đá ngầm, mặt nước đang nổi lên những bọt nước li ti, bỗng ầm ầm phun ra những thứ màu đen xám, đó là nước có lẫn một loại chất giống như bùn, ào ào phun ra, lập tức phun cao hơn chục mét.
Sự chuyển động bất thường của nước tạo thành những con sóng to lớn, lắc lư tứ phía, con thuyền bị ảnh hưởng dường như đang lái trên đỉnh sóng. Phong Lan lúc này đã liều mạng rồi, trong tay cậu ta đã nhanh chóng xuất hiện ảo ảnh.
Mấy người Thiệu Tình đều không biết lái thuyền, cũng không có cách nào giúp Phong Lan, bọn họ chỉ có thể lo lắng nhìn, càng ngày càng nhiều thứ màu đen xám xịt từ đáy biển nổi lên.
Gần như chắc chắn đây thực sự là núi lửa dưới đáy biển phun trào, còn là giai đoạn đầu của quá trình phun trào, sau khi phun trào, sẽ là magma.
Nói chung, khi một núi lửa dưới đáy biển phun trào, magma sẽ bị nước biển làm mát, cuối cùng một hòn đảo núi lửa được hình thành, nhưng làm nguội này cần một quá trình, hơn nữa quá trình này rất lâu.
Ít nhất Thiệu Tình bọn họ không đợi được.
Thấy sắp rời khỏi nhóm đá ngầm thì một cơn sóng lớn bất ngờ ập tới. Núi lửa dưới đáy biển phun trào luôn là một trong những nguyên nhân chính hình thành sóng thần, sau một thời gian sẽ hình thành sóng thần cực lớn .
Mặc dù bây giờ không có sóng thần nhưng sóng đã rất lớn, khi bị một con sóng như vậy chụp được thì thuyền của họ sẽ chỉ còn lại những mảnh vỡ.
Đập vào, sóng biển đánh vào đuôi tàu, cả con tàu trực tiếp nhảy theo sóng, phập phồng không chừng, Thiệu Tình thả dây leo buộc chặt vào eo của Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, sau đó cô ôm chặt vào cột.
Cả ba người đã được cố định trên thuyền.
Hết sóng này đến sóng khác, chiếc thuyền tội nghiệp đã hoàn toàn mất kiểm soát. Nếu không phải vì họ đang ở trên rìa của một dải đá ngầm tương đối ít đá, lúc này họ có thể đã va vào đá.
Nhưng dù vậy, Thiệu Tình vẫn có cảm giác con tàu sẽ tan rã trong giây tiếp theo, sức mạnh của tự nhiên thực sự không phải thứ con người có thể chống lại được, một thảm họa tự nhiên như thế này cho dù Thiệu Tình là một dị năng giả sắp đột phá cấp 6, cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.
Ngay khi bọn họ rời khỏi dải ngầm, bị sóng đánh ra ngoài, nhìn thấy sắp an ổn thì một cơn sóng lớn ập xuống đầu, Thiệu Tình kêu lên: "Không tốt rồi!" Lại nhanh chóng vươn tay thả dây leo quấn vào thắt lưng Phong Lan.
Trong trường hợp con tàu thực sự vỡ tan, ít nhất bốn người họ vẫn ở bên nhau, sau đó con tàu thực sự vỡ tan ra.
Sóng lớn đánh thẳng vào con tàu, đừng nói chiếc thuyền nhỏ của họ, ngay cả con tàu to hơn cũng sẽ vỡ tan trong tích tắc.
Vì vậy không có gì trì hoãn, thuyền của bọn họ bị chụp thành từng mảnh ván, sóng ập xuống, trong nháy mắt đánh tan con thuyền, Thiệu Tình dùng dây leo kéo ba người đến bên cạnh cô, sau đó nhanh chóng thả từng dây leo từng dây leo tạo thành một quả bóng khổng lồ bảo vệ xung quanh bọn họ.
Thời điểm sóng ập xuống, cô gần như bị sức mạnh khổng lồ đánh nát, may mắn thay, đám dây leo nhỏ nhà cô rất đáng tin cậy, dưới cái chụp của sóng, chúng đã cứu được mấy người đang ở trong rào chắn dây leo.
Chỉ có một mình Thiệu Tình bị chấn động cực lớn, lập tức tái nhợt không còn nhân sắc, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Cô nhanh chóng phân tán dây leo, nhìn xung quanh có những tấm gỗ nổi trên mặt nước, cô chọn một tấm gỗ to hơn, trèo lên và kéo ba người còn lại lên.
Bốn người đang ôm tấm ván gỗ, trên mặt nước nổi lên xuống rất đáng thương, sóng lớn không ngừng cuốn bọn họ lao về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Thiệu Tình đang nghẹn trong nước biển không ngừng ho khan, cô lao lực nói: "Bất kể thế nào, đừng buông tấm ván trong tay. Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."
Phong Lan thân thể yếu ớt nhất, giờ phút này cậu ta thấy hoa mắt, sắp hôn mê, Thiệu Tình cắn răng đung dây leo trực tiếp trói Phong Lan vào ván gỗ, nằm đó như một tấm nệm.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cười, vết thương của Nhị Ngốc không thể dính nước, Thiệu Tình cũng đẩy Nhị Ngốc lên tấm gỗ, cô và Yến Kì Nguyệt nổi trong nước, giữ mép tấm gỗ.
Đôi khi gặp sóng, họ sẽ chìm xuống đáy biển trong tích tắc, rồi lại từ từ nổi lên, tiếp tục trôi theo dòng chảy.
Phong Lan là người đầu tiên hôn mê, sau đó đến Yến Kì Nguyệt kiệt sức, cơ thể anh đã bị thương, mặc dù gần như đã lành nhưng thể lực của anh vẫn còn yếu, nếu không có dây leo của Thiệu Tình, Ước chừng bây giờ anh đã buông tay và chìm xuống đáy biển.
Thiệu Tình cắn chặt khớp hàm lau nước biển mặn chát trên mặt, nhân lúc sóng không có đánh, nhìn về phía xa, lúc này núi lửa phun trào đã đến thời điểm tồi tệ nhất, tro núi lửa đen và magma đỏ, chìm nổi trong nước biển, trào ra ngoài.
Những sinh vật biển ở gần trung tâm của vụ núi lửa ngầm phun trào đáng thương hơn cả. Người ta ước tính rằng chúng sẽ bị nấu chín trong vài phút, có thể ngoặm ăn trực tiếp.
Thiệu Tình tháy may mắn vì cô đã phát hiện sớm, nếu không bây giờ có lẽ bọn họ đã ở dưới đáy biển rồi, lại có một con sóng khác ập đến. Ván gỗ đã hơi quá sức chịu đựng rồi. Thiệu Tình đành phải dùng đến dây leo liên tục gia cố tấm ván để đảm bảo tấm ván tạm thời không bị gãy nát.
Chỉ cần có thể chống đỡ được đến lúc bọn cô có thể tìm được chỗ đặt chân .
Khi những con sóng tiếp tục ập đến, họ bị đẩy ra khỏi tâm của núi lửa ngầm phun trào từng chút một, vì vậy khi sóng thần hình thành, chúng đã ở rìa cực hạn.
Tuy nhiên, một vấn đề lớn hơn đã đến, giữa vùng biển bao la, biển cả vô biên này, liệu họ có nên ôm tấm ván gỗ này mà thổi thẳng ra đảo quốc?