Kìm nén cơn tức giận này, Thiệu Tình dắt theo bạn nhỏ của mình bước nhanh vào, chuẩn bị tìm chỗ ở thì đúng lúc này, một chủy thủ từ trên trời rơi xuống, găm bên cạnh chân Thiệu Tình.
Thứ đó dắt một người phụ nữ trong tay còn đang chơi với một chủy thủ khác, cao thấp đánh giá mấy người Thiệu Tình.
Một nữ hai nam, dung mạo xuất chúng, bởi vì Nhị Ngốc và Thiệu Tình là thể chất tang thi, bằng mắt thường không có cách nào thấy được thực lực của hai người, họ giống như hai người bình thường.
Vì vậy, trong mắt thứ thậm chí không phải là con người này, Yến Kì Nguyệt trở thành dị năng giả duy nhất, cùng với hai nô ɭệ của anh.
Yến Kì Nguyệt nhìn lên chính là người mới, khí tức cũng không quá mạnh, điều này làm thứ kia bị dụ dỗ, vừa lúc vài nô ɭệ hắn nuôi đều bị hắn gϊếŧ chết, chỉ còn lại cái mệt mỏi dưới chân hắn.
Nếu hắn có thể chiếm lấy cả ba người Thiệu Tình, vậy ba người đẹp có ngoại hình nổi bật và khí chất tốt, hãy để hắn chơi đùa bọn họ.
“Người mới tới?” Thứ này cười nói với Yến Kì Nguyệt: “Có muốn đánh cuộc không? Môt ván, ngươi thắng, nô ɭệ trong tay ta ngươi tùy ý xử trí, ta thắng, ngươi, cùng với hai người nô ɭệ này thuộc về ta".
Nói xong hắn liếm khóe miệng, có vẻ như hắn đang khẩn cấp muốn làm gì đó với nhóm Thiệu Tình.
Trước mạt thế, hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, vì không có năng lực gì nên trong công ty phải chịu cơn giận của sếp và khi về nhà chịu cơn giận của vợ.
Vào mạt thế, hắn phát hiện ra mình thực sự đã trở thành dị năng giả, việc đầu tiên hắn làm là gϊếŧ vợ, hắn chán ngấy người phụ nữ mặt vàng đó.
Sau đó, trước mặt ông chủ của mình, hắn ta cũng gϊếŧ vợ của ông chủ, cuối cùng ném ông chủ đút cho tang thi.
Đó là một thứ không có lương tâm, lại âm độc đến cực điểm đã tồn tại từ đầu mạt thế cho đến nay.
Thiệu Tình cảm thấy, đây là một kỳ tích.
Cô cảm thấy từ khi bước lên bờ biển đến nay, cơn tức giận cô tích tụ đều có nguồn gốc, Thiệu Tình không nói lời nào, trên tay xuất hiện một cây roi mây, dày chừng hai ngón tay. Roi mây dày đặc gai có móc câu, thoạt nhìn rất sắc.
Thứ kia nhất thời hoảng sợ, hắn rõ ràng cảm thấy Thiệu Tình là người thường! Nhưng cô có thể tạo ra một cây roi từ trong không khí, điều này giải thích một sự thật Thiệu Tình là một dị năng giả, hoặc một dị năng giả mà hắn ta không thể nhìn thấu.
Ít nhất thực lực cũng cao hơn hắn rất nhiều, mới có thể làm cho hắn không thể cảm nhận được luồng năng lượng trong cơ thể Thiệu Tình.
Tuy nhiên, sự hoảng loạn của hắn ta chỉ kéo dài trong vài giây, bởi vì thời điểm Thiệu Tình ra tay, Yến Kì Nguyệt đã khống chế không khí xung quanh hắn ta, khiến hắn ta không thể di chuyển.
Chỉ có thể đứng nhìn khi cây roi quất vào mặt hắn, mũi gai đâm vào da thịt, móc câu xé da khi roi vụt qua.
Chỉ trong vòng vài phút, người đàn ông này đã bị Thiệu Tình quất thành một người máu, với vết thương khắp người, máu nằm tụ lại dưới chân, trông rất đáng sợ.
Nhưng đây đều là vết thương ngoài da, Thiệu Tình còn chưa hết giận, làm sao có thể trực tiếp tổn thương cơ xương mà gϊếŧ chết hắn?
Sau hơn mười phút vừa quất vừa đập, thứ kia toàn bộ đều không ra hình người, Thiệu Tình phất tay triệu hồi một đám dây leo ra, trực tiếp giống như một cái máy xay thịt, đem thứ kia nghiền nát thành một đống thịt vụn xương nát.
Sau khi làm xong, cô lắc lắc dây leo, chán ghét nói: “Làm bẩn dây leo của tôi.”
Yến Kì Nguyệt nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô: “ Tôi ghen tị khi thấy em quất người khác...Từ bây giờ cứ giao việc này cho tôi xử lý. "
Thiệu Tình liếc anh một cái, không nói, chỉ thầm nghĩ trong lòng anh còn phải cấm dục đấy.
Sau đó, cô trực tiếp vòng qua khối máu thịt và đi qua từ một bên, hành động của cô nhanh chóng và bạo lực đến nỗi mọi người xung quanh đều chết lặng.
Người dân đảo quốc tôn thờ kẻ mạnh, ngoại trừ người phụ nữ bị cầm thì không ai nhìn tên đã chết kia, thậm chí người phụ nữ chỉ nhìn nó bằng ánh mắt căm thù.
Thiệu Tình đã khẳng định được thực lực của mình, do đó sẽ không có ai tới gây chuyện phiền phức, nhưng sau khi họ vừa đi được hai bước, một người đàn ông đẹp trai đột nhiên bước tới.
Yến Kì Nguyệt lúc đó nắm chặt tay, chỉ cần người này dám khiêu khích, anh sẽ trực tiếp tống người này xuống địa ngục, tuyệt đối không cho Thiệu Tình dùng roi!
Roi của Thiệu Tình, chỉ nhằm vào một mình anh.
Sau đó ngay khi người đàn ông đến gần, anh ta khuỵu gối nhìn Thiệu Tình với ánh mắt cuồng nhiệt: "Nữ vương xinh đẹp, xin hãy nhận tôi làm nô bộc! Tôi sẵn sàng dùng thân thể và linh hồn của mình để hầu hạ ngài!"
Yến Kì Nguyệt lập tức phát hỏa, gϊếŧ! Cướp vợ anh! Có xấu hổ hay không ! Có xấu hổ hay không !
Anh lập tức tiến lên một bước, dừng lại trước mặt Thiệu Tình, lạnh lùng nói: “ Cướp chủ nhân của người khác không phải là thói quen tốt.”
Người đó ghét bỏ nhìn Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: “Chủ nhân không ghét ngươi vì ngươi phục vụ không chu đáo, đã là một phần thưởng lớn rồi, ngươi thật sự muốn thay chủ nhân mà từ chối yêu cầu cộng chủ của những nô ɭệ khác. Ngươi thật không hiểu quy củ ! ”
Yến Kì Nguyệt muốn đá chết hắn, sau đó anh bị Thiệu Tình nắm lấy cổ tay, kéo vào lòng, ôm chặt: "Ngoan, anh biết em chỉ muốn anh."
Sau đó Nhị Ngốc lập tức tiến lại, Thiệu Tình ôm một người, biến thành trái ôm phải ấp, trở thành một người chiến thắng trong cuộc sống.
Nam nhân quỳ ở nơi đó nhìn thấy, lập tức thất vọng, nhưng cũng không cam lòng từ bỏ, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: "Vị chủ nhân này, ngươi thật sự không cân nhắc qua tôi sao? Tôi có kỹ thuật tốt, chịu được đánh ~, đặc biệt nghe lời."
“ Tôi không cần.” Thiệu Tình ôm trái ôm phải vô cảm mà rời đi, dọc theo đường đi, cô thật sự gặp phải ít nhất mười người tự tiến cử hầu ngủ, tất cả đều có khuynh hướng như vậy.
Ước chừng cô đùa nghịch roi giỏi, cho rằng bọn họ tay nghề cũng tốt, có người thường cũng có dị năng giả, thậm chí còn có nữ tử.
Yến Kì Nguyệt tức giận nhảy dựng lên và mắng mỏ biếи ŧɦái, hoàn toàn quên mất rằng mình cũng là một fan hâm mộ M* (*Masochist: khổ dâm), anh đây là đang tự mắng mình.
Thiệu Tình ở một bên cười khổ, hôn anh một cái, lại hôn Nhị Ngốc một cái, sau đó nói: "Anh không biết, trong lòng em chỉ có hai người các anh, anh tại sao lại tức giận?"
" Tôi ghét bọn họ nhìn em, tôi hận bọn họ muốn cướp em đi." Yến Kì Nguyệt làm nũng, rồi nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải ở nước ngoài không nên quá kiêu ngạo, anh sẽ thẳng tắp móc tròng mắt đám người kia.
Dám không kiêng nể gì nhìn vợ anh, muốn chết a!
Thiệu Tình phải an ủi anh, vừa an ủi anh vừa tìm môi giới nhà ở, sau đó thuê một căn phòng để ở.
Vừa bước vào cửa, Yến Kì Nguyệt liền cúi người đòi hôn, còn kéo tay Thiệu Tình vào trong quần áo của anh, đáng thương nói: "Em đã lâu không chạm vào anh, chúng ta không phải là người yêu sao? A Tình, vợ, lão bà, chúng ta làm một lần đi."
Sau đó Thiệu Tình nghiêm khắc từ chối anh. Nếu Nhị Ngốc không ở một bên, có lẽ cô sẽ ỡm ờ theo anh, nhưng bên cạnh còn có một Nhị Ngốc.
Với tính cách Nhị Ngốc, đến lúc đó khẳng định sẽ chặn ngang một cước, mặc dù cô đã quen với cuộc sống trái ôm phải ấp nhưng không quen với việc làʍ ŧìиɦ với hai người đàn ông.
Ngay cả khi Nhị Ngốc không tham gia và chỉ xem, cô cũng không thể chịu đựng được.
Vì vậy, cô từ chối Yến Kì Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nói với giọng điệu của một bác sĩ già trung y: "Cơ thể của anh quá yếu cần cấm dục. Qua vài tháng nữa sẽ nói sau."
Qua.
Mấy.
Tháng.
Yến Kì Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên, cuối cùng đuổi được vợ vào tay, nhưng cả ngày chỉ được nhìn không ăn được, mỗi lần tức giận chỉ có thể cùng tay trái tay phải tương thân tương ái.
Mỗi lần, theo chuyển động chậm bằng tay trái và tay phải, quay lại chuyển động chậm bằng tay phải và tay trái, hành động này mang lại cho tôi hạnh phúc ~
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng mắc bệnh tâm thần!
Làm gì có ai đã có vợ rồi mà còn cùng tay trái tay phải tương thân tương ái nữa.
Yến Kì Nguyệt ngẫm lại liền cảm thấy ủy khuất.
Nhưng ủy khuất cũng chỉ có thể chịu, bởi vì trời đất bao la, vợ lớn nhất a......
"Tốt lắm chúng ta bỏ qua đề tài này, bây giờ việc cần làm là dọn dẹp phòng." Thiệu Tình tìm một cây chổi đưa cho Yến Kì Nguyệt sau đó bảo anh: “Nhiệm vụ quan trọng cầm cây chổi trên tay, Yến Kì Nguyệt ngơ ngác:......
“Đi, Nhị Ngốc, chúng ta dọn dẹp phòng ngủ. " Thiệu Tình kéo Nhị Ngốc, thực sự đi vào để dọn dẹp phòng ngủ. Căn nhà này điển hình là ba phòng ngủ, hai phòng khách, với một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ. Sau đó, cô có thể mang theo Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc ở phòng ngủ chính giữa, để Phong Lan và Y Đằng Cửu Mộc Tử ngủ ở bên trái và bên phải.
Tất cả ga trải giường trong phòng ngủ đều phải vứt bỏ, nếu không phải không gian quá nhỏ, kê bao nhiêu đồ đạc xong, cô không thể kê vừa một chiếc giường nữa, cô rất muốn mang một chiếc giường vào và đổi chiếc giường này.
Sau khi dọn dẹp, tất cả vật dụng trên giường đều bị Thiệu Tình gói ghém ném ra ngoài cửa, trực tiếp nhét vào thùng rác, tiếp đó tất cả ga giường đều được thay bằng bộ chăn ga gối mới mà cô mang theo, trong phòng khác cũng vậy.
Dọn dẹp phòng ngủ xong, Thiệu Tình dẫn hai người đi dọn dẹp phòng bếp, phòng khách, các ngóc ngách đều được bọn họ lau chùi kỹ lưỡng.
Rồi Thiệu Tình đi nấu cơm......
Phong Lan bọn họ ít nhất buổi sáng ngày mai mới trở về, vì vậy bữa tối hôm nay chỉ có ba người. vốn Thiệu Tình cảm thấy, mới đến nơi này, sau bữa ăn có thể ra ngoài dạo chơi, tìm hiểu về phong tục và nhân tình địa phương.
Nhưng bây giờ cô không muốn ra ngoài chút nào, vì sợ cô sẽ gϊếŧ ai đó khi cô nhìn thấy thứ gì đó, cô không thể ngăn cản bản thân, nói không chừng cô sẽ tàn sát toàn bộ căn cứ.
Như vậy thật không tốt? Cô rõ ràng là một người hiền lành.
Nhưng ngay cả người hiền lành cũng không chịu nổi, đây không phải là căn cứ của người sống sót mà là địa ngục, những kẻ không bằng cầm thú thì cho vào lò nấu lại cũng muộn rồi, vẫn nên trực tiếp tìm chết tốt hơn.
Với ý tưởng "Tôi thực sự muốn trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ căn cứ này một lần", "Không bằng trực tiếp đánh chìm đảo quốc mới tốt", Thiệu Tình đã nấu rất nhiều cánh gà KFC và đầu thỏ om, bữa tối vẫn nấu cơm.
Gặm cánh gà cùng đầu thỏ, Thiệu Tình tạm thời gạt bỏ ý định trực tiếp phá hủy căn cứ này, hoặc là đánh chìm đảo quốc, rốt cuộc trong một nước, không phải người nào cũng xấu, thậm chí là một quốc gia thối nát như này cũng có nhiều người tốt.
Vì một nhóm người xấu, một nhóm người tốt phải cùng nhau bị gϊếŧ, điều này không có lời.
Dù cô vẫn muốn nhấn chìm đảo quốc.
Sau khi ăn uống no đủ cũng đến giờ đi ngủ, sáng mai họ sẽ đi đón Phong Lan cùng Y Đằng Cửu Mộc Tử.
Nếu là căn cứ trong nước, bọn họ có thể tự mình trở về, nhưng ở đảo quốc bọn họ không dám, thứ nhất hai người không biết chỗ ở, thứ hai, căn cứ của quốc đảo quá lộn xộn, bọn họ sợ Phong Lan cùng Y Đằng Cửu Mộc Tử gặp chuyện không may.
Chăn bông mới tinh còn có hơi thở của nắng, nằm vào bên trong rất thoải mái, Thiệu Tình ngủ ở chính giữa, hai nam nhân trái phải, mỗi người ôm một cánh tay, chuẩn bị ngủ.
Yến Kì Nguyệt hiển nhiên vẫn nhớ Thiệu Tình muốn anh ta kiêng cữ chuyện chăn gối, cả đêm muốn trêu chọc Thiệu Tình, cuối cùng Thiệu Tình trực tiếp vỗ đầu rồi nhét vào chăn: "Thành thành thật thật ngủ cho em, lại nháo...”
Yêu nghiệt nào đó liếc mắt đưa tình:“ Em có thể quất chết tôi.”
Sau đó anh bị Thiệu Tình trói lại, trực tiếp trói thành một cái kén lớn, nhét vào trong góc. Yến Kì Nguyệt chọc người không thành phải chịu tội:......