Có câu nói, chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào không ngã, anh đối với Thiệu Tình có tin tưởng, cũng phải có tâm tư phòng bị nam nhân gây rối này.
Nhất là loại Bạch Thủy Vọng Nguyệt này, da mặt dày sánh với tường thành, một đao đâm không thủng, thời điểm mấu chốt có thể trực tiếp không biết xấu hổ, quả thực giống anh như đúc.
Nhất thiết phải đề phòng!
Vì thế, Bạch Thủy Vọng Nguyệt dùng khổ nhục kế thành công gia nhập nhóm Thiệu Tình, khi hắn hôn mê tỉnh dậy, nhìn thấy Thiệu Tình ngồi bên cạnh giường, đang đọc sách.
"Ngươi tỉnh?" Thiệu Tình khép sách lại , ngữ khí rất lạnh nhạt: "Muốn đi theo ta?"
Bạch Thủy Vọng Nguyệt gật gật đầu, rất thành thật nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình nói: "Đi theo ta cũng được, nhưng, có ba điểm ngươi phải nhớ kỹ, thứ nhất, chuyện không nên hỏi đừng hỏi, chuyện không nên làm đừng làm, chỉ cần nghe lời là tốt rồi, thứ hai, lúc ta rời đi sẽ trực tiếp rời đi,đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đừng vạch mặt, thứ ba, có việc thì nói, đừng giấu ở trong lòng nén thành âm mưu quỷ kế, ngươi cảm thấy lòng ta mềm, có thể, chỉ là ngươi không nhìn thấy mặt cứng rắn của ta."
Bạch Thủy Vọng Nguyệt sốt cao vừa mới lui, thân thể còn mềm nhũn giống như sợi mì, hắn từ trên giường đi xuống, muốn tới gần Thiệu Tình, sau đó hắn đã bị Thiệu Tình yên lặng đẩy trở về.
"Chủ nhân, tôi tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho chủ nhân." Bạch Thủy Vọng Nguyệt chớp một đôi xinh đẹp, sau đó nói: "Chủ nhân yên tâm, những điều đó tôi đều biết."
Thiệu Tình vẻ mặt khó đoán gật gật đầu, sau đó nói: " Ngươi bảo trọng thân thể, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường, ngươi kéo chân của ta, ta cũng nhẫn tâm vứt bỏ ngươi."
Bạch Thủy Vọng Nguyệt nghe vậy vội vàng chui vào chăn, tỏ vẻ mình rất ngoan rất nghe lời, sẽ dưỡng thân thể thật tốt.
Thiệu Tình đi ra ngoài, cô còn hầm canh, khi bưng cho Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc, Thiệu Tình lại phân phó Y Đằng Cửu Mộc Tử, bưng một chén cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt.
Trong ánh mắt u oán Yến Kì Nguyệt, Y Đằng Cửu Mộc Tử bưng canh đi.
Bạch Thủy Vọng Nguyệt nhận được canh, trong mắt tràn đầy ý cười, nói cái gì mình tâm địa cứng rắn, hắn thấy mềm rối tinh rối mù.
Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân mềm lòng, cố tình thực lực lại cường đại như vậy.
Bởi vì Bạch Thủy Vọng Nguyệt, bọn họ phải ở lại thêm một ngày nữa, nếu không thân thể của Bạch Thủy Vọng Nguyệt nhất định không theo kịp tốc độ của bọn họ.
Vì lý do này, Yến Kì Nguyệt tỏ vẻ cực kì không vui, khi Thiệu Tình đọc sách, Yến Kì Nguyệt nằm trên giường, dùng ánh mắt u buồn, u oán, nhìn chằm chằm vào lưng Thiệu Tình .
Nhìn chằm chằm Thiệu Tình, cô bất đắc dĩ xoay người: "Tại sao… anh đã theo dõi em cả buổi chiều rồi."
Yến Kì Nguyệt quấn chăn, bò qua như một con sâu róm lớn, sau đó anh ôm lấy eo Thiệu Tình: "A Tình, tên Bạch Thủy Vọng Nguyệt kia không đơn giản."
"Em biết." Thiệu Tình lười biếng dựa ra sau, vừa lúc nằm trong lòng Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: "Hắn kia tâm tư nhiều, em thấy rất rõ ràng, chỉ không biết hắn có mục đích gì, đường dài nhàm chán đến cực điểm, em cũng không để ý chơi đùa cùng hắn."
" Cùng ta ở bên nhau cũng nhàm chán sao?" Vốn dĩ Yến Kì Nguyệt thuần túy mát xa bả vai cho Thiệu Tình, rất nhanh ngón tay đã không ngoan ngoãn, hai ngón tay kia rất linh hoạt, nhất là lúc cởi cúc.
Thiệu Tình nâng cằm Yến Kì Nguyệt, hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại ấm áp của anh, sau đó đè tay anh lại, như thể dỗ dành một đứa trẻ : "Đừng nháo, anh không thể ham vui thích nhất thời, làm hỏng cơ thể mình.
Yến Kì Nguyệt đã nghẹn lắm rồi, ngao ngao kéo Thiệu Tình lên giường: "A tình, A Tình, tôi chịu không nổi, tôi rất nhớ em, chỉ cần một lần là được......"
Sau đó Nhị Ngốc bước vào, cậu không nói hai lời, như một viên tiểu đạn pháo vọt lại, ngao ngao trực tiếp đánh bay Yến Kì Nguyệt ra ngoài, sau đó ôm cổ Thiệu Tình, công khai biểu thị chủ quyền.
Treo cạnh mép giường Yến Kì Nguyệt:......
Thiệu Tình không kìm được bật cười, cô dựa trên vai nhị Ngốc, xoa xoa cái bụng đau nhức của mình một hồi, sau đó nói: "Chờ anh khỏe lại, em hứa sẽ cho anh ăn no."
Nghỉ ngơi một ngày, Bạch Thủy Vọng Nguyệt đã khá hơn nhiều, ít nhất có thể theo kịp tốc độ bọn họ, Thiệu Tình dẫn mọi người rời đi.
Đảo quốc này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đơn thuần dựa vào đi bộ, ít nhất cần một tháng mới có thể đến phụ cận núi Phú Sĩ.
Tình hình hiện tại của Nhị Ngốc rất ổn định, Thiệu Tình cũng không lo lắng lắm, dẫn vài người chậm rãi đi, phần lớn thời gian là cắm trại, không phải vào căn cứ thì sẽ không vào, nhất định phải bổ sung thêm gì đó, họ mới đi vào.
Dọc đường đi Thiệu Tình thật sự nhìn thấy quá nhiều chuyện, lúc đầu cô còn tức giận muốn tàn sát hết những người đó, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong lòng lại có một ý niệm từ từ manh nha, ủ mưu.
Nó chỉ là ấp ủ mà thôi, bởi vì cô biết sức mạnh của một người không thể thay đổi đất nước rộng lớn này. Ngay cả khi có thể thay đổi, sẽ mất nhiều năm cố gắng. để thay đổi. một quốc gia, cô cũng không phải thánh nhân, tiêu phí vài thập niên của mình để cố gắng thay đổi một quốc gia.
Vẫn còn rất nhiều bạn bè ở nhà, con trai đang chờ cô trở về, cô điên mới ở lại đây vì đảo quốc sáng lên nóng lên.
Phi.
Trên thực tế, chỉ cần nghĩ đến cuộc chiến khiến thiên hạ bất bình nhiều năm trước, Thiệu Tình vẫn cảm thấy quốc gia này xứng đáng.
Đây chính là báo ứng đi?
Nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy không thành vấn đề …
Nhưng vừa nhìn thấy vẫn cảm thấy rất khó chịu, dù quốc gia này làm sai, nhưng không phải ai cũng sai.
Thiệu Tình cảm thấy cô không nên nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hữu tâm vô lực, suy nghĩ nhiều ngược lại đối chính mình không tốt.
Đến ngày thứ tư, rau quả của bọn họ hết, phải tìm nơi bổ sung, nhưng chung quanh không có căn cứ, vì trời sắp tối, chỉ có thể tìm một chỗ ở tạm, sau đó đợi đến mai ngày mai đi tìm căn cứ.
Y Đằng Cửu Mộc Tử ngồi ở cửa lều vẽ bản đồ, cô là một người bình thường, hơn nữa mảnh mai, nhưng có một chút rất lợi hại, trí nhớ của cô đặc biệt tốt, có thể nói gặp qua là không quên.
Cô đang vẽ bản đồ đảo quốc, Bạch Thủy Vọng Nguyệt ngồi bên cạnh không giấu được vẻ kinh ngạc, nếu tìm bản đồ giấy của đảo quốc bây giờ, sẽ thấy tranh của Y Đằng Cửu Mộc Tử không tồi .
"Từ nơi này đi thẳng về phía trước, qua hai ngày, chúng ta đến Phú Sĩ, từ sau mạt thế bùng nổ, thiên hoàng rút khỏi quốc đô, thành lập tân ngự sở ở Phú Sĩ, chủ nhân, muốn đi đường vòng không?" Y Đằng Cửu Mộc Tử một bên vẽ một bên hỏi.
Thiệu Tình cầm quân đao gọt đầu gỗ, cô vót một số thanh gỗ, sau đó xiên thịt, nướng thịt ăn.
Nghe vậy Thiệu Tình ngẩng ngẩng đầu, tò mò nói: "Vì sao phải đi đường vòng? Không cần đi đường vòng." Cô muốn xem quốc chủ của đảo quốc trông như thế nào, mag để cho quốc gia của chính mình loạn thành cái dạng này, cũng không quản.
Nếu bộ dạng xấu, vậy thuận tiện gϊếŧ chết luôn.
Y Đằng Cửu Mộc Tử gật gật đầu, sau đó nói: " Gần chúng ta có một căn cứ, dựa theo lộ trình, giữa trưa ngày mai chúng ta có thể đến."
" Tốt." Thiệu Tình đưa que gỗ đã vót xong cho Nhị Ngốc, Nhị Ngốc xếp gỗ thành chồng ở một bên, động tác không vôi không nóng nảy, xấp tốt, Yến Kì Nguyệt đã kéo con mồi đã trở về.
Một con sơn dương lớn, Bạch Thủy Vọng Nguyệt thành thành thật thật đi qua, cùng Yến Kì Nguyệt đem con mồi kéo tới dòng suối nhỏ cách đó không xa, mổ bụng, rửa sạch sạch sẽ.
Rời xa Thiệu Tình , Yến Kì Nguyệt liền không cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt mặt mũi, anh một bên cầm dao nhỏ, mổ bụng sơn dương, một bên nói: "Ta mặc kệ ngươi có âm mưu gì, cách A Tình xa một chút cho ta, biết không?"
Bạch Thủy Vọng Nguyệt mặt mũi cong cong, cười gọi là một cái vô hại: “Ta làm sao lại đối với chủ nhân bất lợi, ta yêu nàng đấy......”
Yến Kì Nguyệt cũng không ghen hay tức giận, anh chính là cười khẽ nhìn Bạch Thủy Vọng Nguyệt, sau đó nói: "Ngươi có lẽ cảm thấy cô ấy mềm lòng dễ gạt gẫm, cũng dễ lừa, nhưng lại không biết rằng người ngu ngốc nhất chính là ngươi. A Tình đúng là một người mềm lòng, nhưng không phải là người mềm lòng tùy tiện. Cô ấy nhìn tình cảm ít thấu đáo nhất, nhưng nhìn người lại thấu đáo nhất. ”
Yến Kì Nguyệt vẫn muốn nhìn thấy cảnh Bạch Thủy Vọng Nguyệt đến trước mặt Thiệu Tình nói lời yêu. Thiệu Tình nhất định sẽ đá hắn ta bay ra xa hàng chục dặm bằng cú đá duy nhất?
Bạch Thủy Vọng Nguyệt chỉ cười, nhưng bác bỏ lời nhận xét của Yến Kì Nguyệt, hắn ta cho rằng hắn ta đánh giá con người rất chính xác và đã nhìn thấu Thiệu Tình.
Cũng nhìn thấu người trong thiên hạ.
Nói trắng ra, cô ấy chỉ là một người phụ nữ chỉ có giá trị vũ lực, cô ấy rất mềm lòng, nếu không sẽ không đưa hắn ta theo cùng, háo mỹ sắc, nhìn cô mỗi ngày cùng Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt ngủ một phòng sẽ biết, thân mình còn phát triển rất đẹp.
Chỉ thế thôi.
Yến Kì Nguyệt hoàn toàn không sửa lại suy nghĩ của Bạch Thủy Vọng Nguyệt, mặc kệ hắn làm gì, hắn cũng không thành công, tại phương diện này, Yến Kì Nguyệt rất tin tưởng Thiệu Tình.
Anh ta thậm chí còn muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Thủy Vọng Nguyệt khi hắn ta thất bại, chắc rất thú vị.
Tuy rằng nói trắng ra thủy Vọng Nguyệt cũng không yêu Thiệu Tình, nhưng là hắn đối với Thiệu Tình ở phương diện kia có ý đồ, xem như tình địch, đối đãi tình địch, đương nhiên phải ổn chuẩn hung ác, vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc, không cho hắn cơ hội trở mình lần thứ hai.
Mặc kệ Bạch Thủy Vọng Nguyệt che giấu cái gì, đều không có quan hệ gì với bọn họ.
Bạch Thủy Vọng Nguyệt hoàn toàn không biết suy nghĩ của Yến Kì Nguyệt, tự tin tràn đầy, hắn thậm chí đã tính toán, thu phục Thiệu Tình xong, kế tiếp sẽ làm gì.
Chuyện tiếp theo hắn muốn làm phải có đầy đủ nhân lực cùng vũ lực chống đỡ, có lẽ hắn có thể đi tìm cậu hắn.
Có Thiệu Tình bảo hộ, cái khác không dám nói, cho dù cậu hắn và hắn trực tiếp trở mặt, hắn cũng có thể toàn thân trở ra.
Nhưng suy cho cùng, đây chỉ là hạ sách, có thể hợp lại là tốt nhất, với danh tiếng của cậu hắn và nhân lực mà ông nắm giữ, việc giành lại tất cả những gì thuộc về hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bạch Thủy Vọng Nguyệt đang tính toán, đã bị bụng dạ hẹp hòi Yến Kì Nguyệt đá xuống suối: "Không làm việc đi đứng làm gì?"