Trong căn cứ cũng có tiểu đội dị năng giả , cho dù là căn cứ ở đảo quốc cũng không ngoại lệ, Thiệu Tình hỏi qua mới biết được, trong căn cứ tiểu đội dị năng giả, cách một đoạn thời gian, sẽ đi chung quanh căn cứ dọn sạch tang thi.
Do đó, rất khó để nhìn thấy tang thi xung quanh căn cứ, nhưng những dị năng giả cũng cần cần tinh hạch để thăng cấp, vì vậy thường có những dị năng giả thành lập tiểu đội, đến địa phương khá xa đánh tinh hạch.
Ở đảo quốc, tiểu đội dị năng giả lưu động nhiều hơn so với tiểu đội dị năng giả cố định , nói cách khác, phàm ai trong tay thiếu tinh hạch, đều có thể đến quảng trường, tìm kiếm đội hữu, tự do tổ đội, trên quảng trường có rất nhiều người giơ biển, giống như là tổ đội đánh bản trong trò chơi .
Cái gì: Đi xx địa phương, nơi đó có tang thi cấp ba chiếm đa số, hiện tại trong đội đã có 6 cá nhân, thêm một người là có thể lên đường.
Còn có: Tiểu đội dị năng giả cấp bậc tinh anh, cần dị năng giả hệ mộc trên cấp 3, chuyên trị liệu hoặc là phụ trợ tốt nhất.
Cùng với như vậy: Tổ đội đánh tang thi vương cấp năm, thiếu hai người thực lực trên cấp ba, có kinh nghiệm săn gϊếŧ ta khi phong phú, phân chia công bằng.
Tóm lại thoạt nhìn rất kì lạ.
Thiệu Tình không biết chỗ và cũng không biết đi đâu, cách tốt nhất là đi theo nhóm, cùng nhóm cũng phải tìm một nhóm tốt.
Thiệu Tình đến quảng trường, nhìn chung quanh, ít nhất tìm được một nhóm vừa mắt, như vậy không đến mức còn chưa tới đích, cả đám đã bị cô tiêu diệt trước.
Sau đó Thiệu Tình nhìn thấy một nhóm người cùng làng.
Bọn họ thật sự là rất bắt mắt, người đảo quốc thường thấp, ví dụ như Bạch Thủy Vọng Nguyệt, hắn đã hai mươi tuổi, mặt non một chút, thoạt nhìn như vị thành niên, đương nhiên...... Chiều cao cũng giống vị thành niên.
Hắn thấp hơn Yến Kì Nguyệt đúng một cái đầu, ít nhất là 20cm.
Mấy thanh niên Thiên triều đứng trên quảng trường, quả thực chính là hạc trong bầy gà, từ rất xa Thiệu Tình nhìn thấy đầu bọn họ, trong đám người cũng rất dễ thấy.
Sau đó Thiệu Tình vừa thấy diện mạo kia, thân hình kia, còn khí chất, cô lập tức nhận ra họ tất cả đều là đồng hương.
Bước chân vừa đi đến bên kia liền vòng lại.
Nói cách khác, đồng hương đáng tin hơn một chút, ít nhất thoạt nhìn thân thiết, vì vậy Thiệu Tình bước tới, người dẫn đầu cầm trong tay một tấm biển, dùng chữ viết đảo quốc ghi: “Cần dị năng giả hệ mộc trên cấp 3, chuyên trị liệu hoặc phụ trợ là tốt nhất. "
Này, vừa phải. Cô cũng là một kỹ năng giả hệ mộc. Mặc dù cô không phải là chuyên phụ trợ, nhưng khả năng hỗ trợ của cô chắc chắn không kém hơn so với dị năng giả hệ mộc thuần phụ trợ cấp ba.
"Tôi là dị năng giả mộc cấp bốn, nhập nhóm được không?" Sau khi Thiệu Tình bước tới, mở tay ra, thu đường lâu không nhìn thấy bầu trời, chui ra khỏi lòng bàn tay cô.
Ngay khi mùi hương nhàn nhạt bay ra, một số người đã cảm thấy toàn thân vô lực, đầu nặng chân nhẹ, đừng nói dị năng, thậm chí sức cũng không thể sử dụng được.
Mãi cho đến khi Thiệu Tình thu Thu đường lại, bọn họ mới chậm rãi lấy lại sức, hoảng sợ nhìn Thiệu Tình.
Thủ lĩnh vội vàng nói: “Hoan nghênh cô, nhưng là... Cô dẫn theo hai nô ɭệ sao?”
Hắn có chút khó xử nói.
Mang theo một nô ɭệ thì còn đỡ, mang theo hai, chẳng may gặp phải nguy hiểm sẽ trở thành cản trở, đối với bọn họ đặc biệt bất lợi.
Yến Kì Nguyệt lập tức khoác vai Thiệu Tình, cười tủm tỉm nói: " Hai người chúng tôi đều là dị năng giả cấp ba, sẽ không kéo chân sau của mọi người."
Người này thế mới yên tâm, giơ ngón tay cái với Thiệu Tình, có thể thu phục hai dị năng giả cấp ba, thật có bản lĩnh.
Sau khi gia nhập đội, Thiệu Tình biết rằng trong đội này vẫn còn người đảo quốc, người Thiên triều và một nửa người đảo quốc.
Một số người Tiên triều là lưu học sinh, một số đến đảo quốc công tác, sau khi mạt thế không có có cách nào theo đường biển về nước, chỉ có thể ở lại đảo quốc.
Người của thiên triều còn khó sống ở đảo quốc, dù sao rất ít người có thể thích ứng với một quốc gia kinh khủng như vậy, nhưng không có cách nào, để tồn tại, họ chỉ có thể ép buộc bản thân thích ứng.
Sau một thời gian dài cũng học xong không cảm thấy kinh ngạc, có một số người còn thích chế độ này, thậm chí còn mua bán, hành hạ nô ɭệ đến chết, giống như dã thú mất lương tâm.
Còn dùng mỹ danh vì làm vẻ vang đất nước và trả thù cho những người đã chết trong chiến tranh trước đây.
Thiệu Tình muốn phỉ nhổ bọn hắn, đừng có treo trên môi bốn chữ "làm vẻ vang đất nước", ô uế một từ tốt.
Những người này xem như còn duy trì được điểm mấu chốt của bản thân, thành lập tiểu đội, thường xuyên đi săn tang thi, để nuôi sống bản thân, nhưng nơi họ đến lần này nguy hiểm hơn, không có cách nào đành chiêu mộ thêm một số đội hữu.
Không nghĩ tới vừa lúc chiêu mộ được đồng hương.
Đặc biệt là khi biết Thiệu Tình sau mạt thế mới tới, từ trên biển đi thuyền đến, bọn họ rất kích động tất cả đều vây quanh Thiệu Tình, hỏi tình hình trong nước.
Thiệu Tình phải từ tốn nói chuyện với họ, kể hết những gì cô biết.
Những người này đã lâu không về nhà, biển cả nguy hiểm, đã có người cố gắng rời đi bằng thuyền, không ai biết có thành công hay không, dù sao cũng không có tin tức.
Bất chợt có người từ quê đến, lòng tự nhiên rất háo hức, ai cũng nghĩ đến quê hương, người thân của mình, thậm chí có người còn bật khóc.
Vài người đảo quốc ở một bên có chút bất mãn thúc giục lên đường, đội trưởng lau nước mắt nói: "Buổi trưa nghỉ ngơi, nhất định phải nói cho chúng tôi biết thêm về bên đó. Đã 8 năm rồi. Tôi không về nhà 8 năm rồi… ”
Thiệu Tình vỗ vỗ vai hắn, một đám người rời đi.
Nhóm của họ có hơn chục người, ngoài ba người Thiệu Tình, còn có đội trưởng Cao Tường, hai người bạn của anh, Lý Mênh Mông, biệt danh là nước chanh Thành Chí.
Cùng với hai người đảo quốc, một người họ Tỉnh Thượng, một người họ Tỉnh Hạ, tên Thiệu Tình trực tiếp không nhớ, hai người mỗi người dẫn theo một nô ɭệ, đều là nô ɭệ nữ, một thiếu nữ, một người thành thục hơn một ít.
Cứ như vậy vài người lên đường.
Trên đường, Thành Chí, người trẻ tuổi nhất, luốn quấn quít Thiệu Tình hỏi đông hỏi tây, hắn là du học sinh. Khi mặt thế bùng nổ hắn mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ, lại không có người thân nếu không gặp Cao Tường, phỏng chừng đã không sống được đến hiện tại.
Thành Chí luôn miêu tả về quê hương của mình với Thiệu Tình: "Nhà em ở ngoại ô thành phố A. Tuy là vùng nông thôn nhưng phong cảnh đặc biệt tốt. Khi còn nhỏ, em đã có một giấc mơ. Em muốn mua một ngôi nhà ở thành phố A để bố mẹ và ông bà nội chuyển đến ... "
" Khi em đi, ông bà đã lớn tuổi và không thể đến sân bay tiễn em. Vì vậy, họ đã chống gậy và tiễn từ trong nhà tới ngoài cửa, từ cửa đến cổng làng, rồi cứ nhìn em nhìn em ... " Đôi mắt của Thành Chí đỏ lên khi cậu ta nói, bởi vì cậu ta biết rất rõ mạt thế là ngày tận thế thực sự đối với người cao tuổi.
Ông bà già rồi khó mà sống được ở mạt thế, càng biết càng đau.
Thiệu Tình cũng không muốn đả kích cậu ta, cho nên cô không nói một câu, muốn cô nói gì? Nói đến toàn bộ thành phố A, ngay sau khi mạt thế nổ ra, tất cả bị luân hãm, bây giờ không phải một thành phố chết bị tang thi chiếm đóng sao?
Tất cả những gì cô ấy có thể làm là vỗ vai Thành Chí và an ủi cậu ta.
Chỉ vậy mà thôi.
"Để cho ngươi chê cười.” Thành Chí Lau khóe mắt, rồi nói: “Hiện tại em chỉ có một ước mơ, đó là về nước, về nhà, mặc kệ thế nào, em muốn về nhìn xem. Cho dù không tìm được người thân của mình, nhưng em còn trẻ. Dù tìm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, đi khắp toàn bộ Thiên triều. Miễn là bọn họ còn sống, ta nhất định có thể tìm được. ”
"Ngươi sẽ." Thiệu Tình nghiên cứu rất nhiều lí do thoái thác an ủi người, cuối cùng khô cằn nói.
Có thể khi cô quay trở về, cô có thể mang đi những người ngày đêm mong nhớ và muốn trở về nước, nếu có thể cô phải làm một con tàu lớn hơn.
Thành chí vẫn còn là một thanh niên rất hoạt bát, cậu ta liên tục hỏi Thiệu Tình làm cách nào cô đến được đảo quốc, Thiệu Tình giải thích ngắn gọn cho cậu ta về hành trình trên đường đi.
Bao gồm cả vụ núi lửa ngầm phun trào, bao gồm cả việc họ trôi dạt lên đảo, rồi làm thuyền đi đến đảo quốc.
Sau đó, phản ứng của Thành Chí luôn là: Oa! A! Thật là lợi hại!
Sau đó ánh mắt sáng long lanh nhìn Thiệu Tình, tràn ngập sùng bái.
Yến Kì Nguyệt lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, rất cảnh giác, cảm xúc sùng bái có thể dễ dàng chuyển thành thích, cuối cùng thành yêu, người này phải tập trung đề phòng!
Sau đó khi lên đường, phong cảnh như thế này, Thành Chí vây quanh Thiệu Tình, có hai người một trái một phải nhìn chằm chằm Thành Chí, hai người còn lại cũng muốn biết tình hình trong nước, lắng tai nghe .
Còn có đội ngũ cuối cùng, hai người đảo quốc ôm nữ nhân tán tỉnh.
Tỉnh Thượng cùng Tỉnh Hạ hai huynh đệ thật là kì quái trung kì quái, bởi vì trước khi nghỉ giải lao vào buổi trưa, bọn họ đã dừng lại hai lần, lần nào cũng ôm nô ɭệ ra sau cây, về phần bọn họ làm gì, Thiệu Tình tỏ vẻ, thiên hạ thuần khiết không biết.
Mỗi lần chỉ mất có ba phút, lại còn thời gian cởϊ qυầи mặc quần ra, có phải đi tiểu không? Thiệu Tình thuần túy nghĩ.
Nói tóm lại, đó là một đóa hoa "tuyệt vời" đi ba bước phát tình một lần, năm bước một lần thận hư.
Đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Thiệu Tình đang định tìm mấy con thú hoang gần đó đem về làm cơm trưa, ai biết lúc đó Tỉnh Thượng đã đẩy nô ɭệ của mình ra, nói: "Không cần phiền phức, trưa hôm nay ăn thịt cô ta được rồi, dù sao ta cũng chơi chán rồi. "
Tỉnh Hạ trào phúng nói: "Nô ɭệ của ngươi già quá rồi. Thịt chắc chắn không ngon, giữ lại đi. " Sau đó hắn đẩy cô gái trong tay ra:" “Ăn thịt cô ta đi, thịt mềm hơn, của ngươi giữ lại, đến thời điểm để cho ta mượn.”
Dọc đường Thiệu Tình thấy có quá nhiều chuyện bất công, nhưng cô nhiều lần không thể ra tay. Trước mắt nhìn thấy hai tên quái nhân kia, lúc này cô không nhịn được thấy ngứa tay, trực tiếp rút quân đao ra.
Tỉnh Hạ còn tưởng rằng Thiệu Tình đến gϊếŧ nô ɭệ này, ở một bên nói: " Khi cô gϊếŧ, giữ nguyên vẹn làn da của cô ta. Tôi muốn bóc nó làm một tấm chăn bày trên ghế sofa."
Nô ɭệ nhỏ cuộn tròn thành một quả bóng trên mặt đất, run run liên tục, trông rất tội nghiệp.
Không nói một lời, Thiệu Tình dùng quân đao đóng đinh Tỉnh Hạ vào gốc cây phía sau: "Trời ơi, da của ngươi quá dày. Làm chăn không dễ, nhưng có thể dùng làm thảm. Ta có thể giúp ngươi. "
Cô ấy rút ra một con dao găm khác, cầm con dao không chớp mắt, đập mạnh vào trán Tỉnh Hạ, và cắt thẳng từ đầu xuống đáy quần.
Cô cắt rất đúng mực, thấy da thịt bong ra ở vết thương, nhưng không nguy hiểm chết người, Thiệu Tình nghịch dao găm, rồi chán ghét nói: "Tôi cứ tưởng là đàn ông. Lột da rồi mới biết là một con thú, ngay cả tư cách làm thảm cũng không có."
Tỉnh Thượng đã bị dọa ngốc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Thiệu Tình sẽ đột nhiên ra tay, trực tiếp đóng đinh Tỉnh Hạ trên cây.
Quân đao xuyên qua xương tỳ bà của hắn, sẽ khiến hắn rất đau, nhưng không chết.
Tỉnh Thượng mắng một câu đường phố, sau đó một bên lui về phía sau một bên nói: "Ngươi điên rồi! Ngươi là người điên! Người phụ nữ điên!"
Thiệu Tình mặt không chút biểu cảm, dây leo đã nổi lên, Tỉnh Thượng muốn vùng vẫy, dù sao hắn ta cũng là một dị năng giả cấp ba, nhưng đối với Thiệu Tình mà nói, một dị năng giả cấp ba chỉ là con tép. một ngón tay có thể bóp chết mặt hàng này.
Trong vòng chưa đầy vài giây, Tỉnh Thượng đã bị dây leo kéo qua, treo trên cây, Thiệu Tình thực sự muốn tra tấn sống hai người bọn hắn.
Nhưng theo cách này, cô và những người này có gì khác nhau?
Quá nhiều sự tra tấn và bạo lực, thực sự có tác động lớn đến cô, đặc biệt là hành vi của cô, cô không muốn trở thành một người bạo lực.
Cho nên thực quyết đoán cho hai người bọn hắn thống khoái.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Thành Chí bọn họ : = 口 =