Từ ngày đó về sau, Yến Kì Nguyệt đối với Thiệu Tình càng ngày càng tốt, tuy rằng thường thường liền xấu hổ, làm cho Thiệu Tình nổi da gà toàn thân, nhưng mà tâm Thiệu Tình vẫn không nhịn được mềm đi một chút.
cô tự nhận mình là người tuyệt tình, tâm can so với người khác cứng rắn hơn, có thể giết người không chớp mắt, không nửa phần mềm lòng, kỳ thật cô bất quá là người ăn mềm không ăn cứng, người khác đối với cô tốt, bên trong cô liền nhịn không được mà mềm mại, bên ngoài cứng rắn, nói ý chí sắt đá đều là hư ảo.
Sau khi đối với Thiệu Tình tốt hơn rất nhiều, Yến Kì Nguyệt liền mang theo Thiệu Tình ra cửa, căn cứ Lâm Xuyên so với căn cứ thành phố lớn hơn, người sống tự nhiên cũng nhiều hơn, Yến Kì Nguyệt mang theo Thiệu Tình ra khỏi cửa, còn có vài dị năng giả giống như bảo tiêu, bảo vệ xung quanh Yến Kì Nguyệt, vài dị năng giả này, yếu nhất chắc mới vào cấp ba, một người mạnh nhất tuy so với Thiệu Tình kém hơn một chút nhưng mà cách cấp bốn không xa.
Đừng quên, vài người bọn họ chỉ là bảo tiêu, theo Yến Kì Nguyệt nói, bọn họ phụ trách an toàn của Yến Kì Nguyệt ở trong căn cứ.
Dù sao ở bên trong căn cứ, người dám trêu chọc Yến Kì Nguyệt còn không nhiều lắm.
Lúc nói lời này Yến Kì Nguyệt rất cao ngạo, sau đó Thiệu Tình liền liếc mắt mông nhỏ tròn trịa vểnh trong cái túi quần rỗng màu trắng bị khóa lại một cái.
Yến Kì Nguyệt lập tức ách cổ họng, lúc nhìn về phía Thiệu Tình mặt mày ẩn tình, quả thực lẳng lơ đến tận xương tủy, nếu là đặt ở lúc bình thường, Thiệu Tình ghét nhất chính là loại đàn ông này, cô cảm thấy ẻo lả, nhưng mà nhìn Yến Kì Nguyệt như vậy, ngoài ý muốn cô không có cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy Yến Kì Nguyệt có vài phần đáng yêu.
một ý niệm này hiện lên trong đầu của cô, biểu tình Thiệu Tình liền cứng ngắc một chút, cô cư nhiên sẽ cảm thấy một tên biến thái đáng yêu, chẳng lẽ biến thái loại đồ chơi này cũng sẽ lây bệnh sao?
Yến Kì Nguyệt cũng không có nhận thấy Thiệu Tình cứng ngắc, anh trộm duỗi tay bắt lấy bàn tay Thiệu Tình, lòng tràn đầy vui mừng nắm cô, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiệu Tình.
Dưới bụng nhỏ Yến Kì Nguyệt không nhịn được căng thẳng, anh mỗi khi thấy Thiệu Tình thanh thanh lạnh lùng nhìn anh, mặt mày đẹp đẽ, môi đỏ hơi nhấp, đều tản ra một loại cảm giác người sống chớ gần hãy cách xa, anh liền không nhịn được sinh ra xúc động quỳ gối dưới chân cô, hôn biến toàn thân cô.
Loại xúc động này, theo anh và Thiệu Tình mỗi ngày ở chung, sẽ càng ngày càng khắc sâu, Yến Kì Nguyệt rõ ràng biết Thiệu Tình chỉ là một tang thi, anh cho dù đem xúc động này nói ra, cũng sẽ không sao, nhưng mà anh không mở miệng.
Chỉ nhẫn nại, làm cho xúc động kia dưới đáy lòng lên men, còn tự an ủi mình, chờ anh trị hết cho Thiệu Tình, làm cho Thiệu Tình thật sự có thể hiểu cảm tình người với người lại nói ra các loại khát vọng trong đáy lòng anh.
Vì che dấu xúc động của mình, Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình đi khắp nơi, giới thiệu cho cô từng chỗ trong căn cứ, căn cứ Lâm Xuyên kiến thiết rất tốt, vị trí trung tâm còn có một vườn hoa, các loại hoa hoa cỏ cỏ.
Tuy rằng đều là loại hoa cỏ có vẻ dễ dàng sống, nhưng mà có thể ở mạt thế nhìn thấy vườn hoa lớn như vậy, đã là thực ngạc nhiên.
Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình dạo riêng ở vườn hoa, mỹ kỳ danh viết hẹn hò, bảo tiêu phía sau anh đều trộm thảo luận riêng.
Bảo tiêu A: cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp, liền luẩn quẩn trong lòng thế nào, coi trọng đại ma đầu Yến Kì Nguyệt này?
Bảo tiêu B: Ngươi không thấy con gái nhà người ta từ đầu tới đuôi một câu chưa nói nha, tám phần là tâm bất cam tình bất nguyện, bị Yến Kì Nguyệt cưỡng ép!
Bảo tiêu C: Tôi cũng cảm thấy như vậy, ngươi xem cô gái kia, một đường đều là lạnh lùng, toàn Yến Kì Nguyệt mặt nóng dán mông lạnh, tôi cảm thấy khẳng định là đại ma vương Yến Kì Nguyệt này nhặt cô gái này trở về, sau đó thấy cô gái lớn lên xinh đẹp, liền bắt buộc cô gái kia gì gì!Bảo tiêu D: Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Các ngươi dám đi cứu cô gái kia sao? không dám liền thành thành thật thật đi theo ở phía sau, đừng để Yến Kì Nguyệt nghe được chúng ta ở chỗ này nói cái gì.
Yến Kì Nguyệt kỳ thật đều nghe được, anh liếc mắt nhìn đằng sau một chút, sau đó ủy khuất đem cằm gác ở trên vai Thiệu Tình: "Bảo bối, em nghe một chút bọn họ đều nói cái gì đâu!"
Thiệu Tình nhìn bộ dạng anh ủy khuất, cũng cảm thấy đáng yêu, không nhịn được liền sờ sờ đầu của anh, Yến Kì Nguyệt lập tức lấy đẩy đẩy đầu cọ lòng bàn tay Thiệu Tình, ánh mắt hơi hơi híp, thoạt nhìn phá lệ thuận theo.
Phía sau một đám bảo tiêu kia nhìn mà cằm đều rơi đầy đất, người đằng trước kia, thật là đại ma đầu Yến Kì Nguyệt sao? hắn thật sự không có bị người đánh tráo? Hoặc là bị cái gì kỳ quái bám vào người chứ?
Bất quá bọn họ cũng không dám thảo luận nữa, ai biết Yến Kì Nguyệt có thể bởi vậy phát hỏa hay không? Nghe nói lúc trước, bên người Yến Kì Nguyệt còn có bảo mẫu hầu hạ, là Kiều Mặc đưa tới, nhưng ban đêm ngày nọ, bảo mẫu kia không biết vì cái gì, chọc giận Yến Kì Nguyệt, hay là nhìn thấy gì không nên nhìn, nghe nói lúc bị Yến Kì Nguyệt ném ra cửa, thi thể nát vụn, đều không nhặt được, chỉ có thể quét thành một đống, xúc đi rồi.
Bọn họ tuy rằng đều là tinh anh trong căn cứ, nhưng mà nếu chọc giận Yến Kì Nguyệt mà bị giết, ai cũng sẽ không vì bọn họ xuất đầu, thậm chí Kiều Mặc sẽ đi trước một bước đem người chọc giận Yến Kì Nguyệt giết chết, bồi tội với Yến Kì Nguyệt.
Bởi vì tầm quan trọng của Yến Kì Nguyệt quá lớn, trong căn cứ dị năng giả mỗi người đều trang bị một loại thuốc, sau khi dùng, lập tức thực lực sẽ tăng lên một khoảng lớn, bất quá chỉ có thể duy trì một giờ, sau còn có thể suy yếu một ngày, nhưng mà loại thuốc này khi bọn họ gặp phải nguy hiểm, quả thực chính là thần khí bảo mệnh.
Từ khi có loại thuốc này, toàn bộ căn cứ khi làm nhiệm vụ tỉ lệ tử vong đều rơi chậm lại rất nhiều, thuốc này chính là Yến Kì Nguyệt phát minh.
Người trong căn cứ gọi là viên thuốc nhỏ vô địch, chống đỡ không được liền khai vô địch.
Cho nên đối với căn cứ mà nói, Yến Kì Nguyệt là tồn tại so với gấu trúc còn trân quý hơn, căn bản không ai không có mắt, dám làm gì với Yến Kì Nguyệt.Bất quá Yến Kì Nguyệt làm việc rất kiêu ngạo, người nhìn anh không vừa mắt cũng không ít.
Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình đi dạo trong vườn hoa, còn nhịn không được hái mấy đóa hoa nhỏ, đan thành nhẫn cho Thiệu Tình, ngón tay anh linh hoạt, đan nhẫn trông rất được, đeo lên ngón tay Thiệu Tình, tuy rằng làm từ hoa cỏ, nhưng lại rất độc đáo.
Đàn ông Thiệu Tình gặp qua, dính cô nhất là một người Nhị Ngốc, Nhị Ngốc ngây thơ mờ mịt, căn bản sẽ không có thủ đoạn này đó lấy lòng, cho nên Thiệu Tình có cảm giác rất mới lạ, mặc cho Yến Kỳ nguyệt đeo lên cho cô.
Hai người lại đi dạo trong chốc lát, Kiều Mặc bảo người đến tìm Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt cau mày, bị quấy rầy thực không vui, nhưng mà anh cùng Kiều Mặc là quan hệ hợp tác, nói chung không thể không cho Kiều Mặc mặt mũi, liền lưu luyến không rời cầm lấy tay Thiệu Tình: "Vợ, em ở trong này ngồi trong chốc lát, tôi lập tức trở về."
anh lưu luyến mỗi bước đi, để lại hai người bảo tiêu bảo hộ Thiệu Tình, vì phòng bị người khác phát hiện Thiệu Tình không giống người thường, anh còn dặn riêng bảo tiêu, không cho bất luận kẻ nào tới gần Thiệu Tình.
Chờ Yến Kì Nguyệt đi rồi, Thiệu Tình ngồi trên ghế đá, chán đến chết chuyển động nhẫn trên ngón tay, từ sau khi bị thương, cô liền đặc biệt thích ngủ, một ngày dành hơn nửa thời gian để ngủ, hơn nữa có thể không đứng lên sẽ không đứng lên.
Chỉ là ngồi một lát, Thiệu Tình liền có chút mệt nhọc, cô một tay chống má, trong tay cầm một đóa hoa nhỏ màu trắng, lười biếng nhìn biển hoa màu trắng tầng tầng lớp lớp cách đó không xa.
Loại hoa nhỏ này gọi trúc tiết, bởi vì đài hoa của nó hoa giống như gậy trúc, là một tiết một tiết, hoa nở ra có sáu cánh, đóa hoa nho nhỏ, cho dù là thời tiết trời đông giá rét, cho dù là ở đỉnh núi tuyết, cũng sẽ cứ theo lẽ thường nở ra.
Cho nên loại hoa này cũng có người gọi nó là hy vọng.
Thiệu Tình nhìn biển hoa, nghĩ đến Nhị Ngốc bọn họ, tang thi vương cùng cô rơi xuống nước, trong thành đã không có tang thi vương, đàn tang thi này khẳng định liền quân lính tan rã, không có tang thi đi truy kích Nhị Ngốc bọn họ.
Hơn nữa Nghiêm Hán Thanh bọn họ đợi lâu không đợi được Thiệu Tình trở về, khẳng định cũng sẽ vào thành tìm, vừa vặn có thể tiếp ứng Nhị Ngốc bọn họ.
Cho nên Nhị Ngốc khẳng định không có việc gì, sợ là sợ Nhị Ngốc trong mắt hết hy vọng, sẽ nhảy xuống sông theo cô, hơn nữa lấy tính tình Nhị Ngốc, khả năng này tính là rất lớn.
Nếu Nhị Ngốc cũng nhảy xuống, trời biết cậu sẽ bị trôi tới đâu, tìm là rất khó, Thiệu Tình nhưng thật ra cũng không lo lắng an nguy Nhị Ngốc, cậu và cô giống nhau, đều là tang thi chỉ cần đầu không bị thương, thương thế có nặng một ngày cũng sẽ khép lại, nên nhảy xuống sông khẳng định không có việc gì.
Có lẽ cô nên đi căn cứ Giang Bắc, nói không chừng sau khi Nhị Ngốc tỉnh lại, sẽ đi căn cứ Giang Bắc, hoặc là trở về căn cứ thành phố S, nếu hai cái địa phương này đều tìm không thấy Nhị Ngốc, như vậy Thiệu Tình cũng chỉ có thể đi khắp thiên hạ tìm Nhị Ngốc.
Ngay tại lúc Thiệu Tình ngẩn người, có mấy người đến gần cô rồi, sau đó bị bảo tiêu ngăn cản.