Con người khi gặp nguy hiểm, đại khái suy nghĩ sẽ trở nên mơ hồ, bọn họ bứt ra khoảng cách an toàn sau đó lại quên biến phương hướng.
Dựa lưng vào đại thụ, Thiệu Tình không ngừng thở dốc, sau khi an toàn, cô phát hiện trên người Yến Kì Nguyệt là một tầng mồ hôi mỏng lạnh, cô duỗi tay xoa trán cho anh, đang xoa tay cô cứng một chút: "Chúng ta làm sao đi ra ngoài bây giờ?"
Dù sao cô không biết đường, cho dù bình thường cô không tính mù đường, ở trong rừng cũng biến thành mù đường, để cô tìm phương hướng đông nam tây bắc đi ra ngoài, cũng đích xác có thể đi ra được, rốt cuộc mặc kệ chạy đi đâu, sớm hay muộn đều sẽ ra khỏi rừng, nhưng mà sau khi đi ra ngoài bọn họ đang ở chỗ nào thì không xác định được.
Yến Kì Nguyệt cắn móng tay, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi nhớ rõ rất nhiều năm trước kia, nhìn thấy trên sách giáo khoa, cắt một thân cây, xem vòng tuổi có thể nhìn ra nam bắc."
"trên sách còn nói, xem độ thưa thớt của lá cây cũng có thể nhìn ra." Thiệu Tình mặt không biểu tình ngẩng đầu, sau đó trên đỉnh đầu là lá cây rậm rạp, đừng nói nhìn phương hướng, có thể nhìn thấy ánh mặt trời đã là cá lọt lưới rồi.
"Kia......" Yến Kì Nguyệt nhìn chung quanh, cuối cùng nói: "Chúng ta đi hướng ngược lại kiến quân đội đi." Mặc kệ thế nào, trước né tránh đám kiến phảng phất giống như phát điên kia hãy nói.
Thiệu Tình cũng gật gật đầu, hai người liền đi hướng ngược lại với kiến quân đội, tuy rằng bọn họ hai người bị tách ra khỏi nhóm, nhưng mà hai người cũng không lo lắng, thực lực Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt cũng không thấp, phương diện an toàn, chỉ cần không gặp phải một đàn như kiến quân đội vậy, sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Trong không gian Thiệu Tình lại không thiếu thức ăn, liền nồi chén gáo bồn gia vị đều có, cho nên cho dù bọn họ hai người, từ từ đi ra ngoài, cũng có thể sống rất thoải mái.
Hai người tận lực dọc theo bờ sông đi ra ngoài, có nguồn nước, trong nước còn có cá, cuộc sống cũng không tệ lắm, chính là Yến Kì Nguyệt có một chút không vui.
Buổi tối ngày đó, là lần đầu khai trai sau hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa khai trai thì không sao, một khi khai trai liền không cầm giữ được, nhất là người anh thích ở ngay bên cạnh, không có người để ý, Yến Kì Nguyệt liền có điểm rục rịch. Kimanh1257_ cungquanghang
Nhưng mà Thiệu Tình không cùng anh bạch bạch bạch! Nhiều nhất khi bị anh đụng chạm không nhịn được, liền ấn anh trên mặt đất roi da nhỏ bạch bạch một chút, đến khi thật hưng phấn cũng không duyệt bên dưới.
Điều này làm cho Yến Kì Nguyệt nhịn như thế nào đây? anh rất ủy khuất, cảm thấy cho tới nay, anh rất thích Thiệu Tình, rất yêu Thiệu Tình, dính Thiệu Tình, đại khái đều là một bên tình nguyện.
Bởi vì Thiệu Tình chưa bao giờ nói thích anh, cũng chưa bao giờ hứa hẹn cái gì, căn bản chính là anh một bên nhiệt tình, cho dù lần trước, cũng vì Thiệu Tình trúng độc, mới cùng anh đã xảy ra quan hệ thân mật như vậy.
Kỳ thật Thiệu Tình căn bản là chưa từng thừa nhận cùng anh có quan hệ đi......
Yến Kì Nguyệt rất mất mát, đúng là buổi tối ngày hôm kia, Thiệu Tình đối với anh ôn nhu, mỗi khi anh nhớ tới ôn nhu đó, không nhịn được nóng mặt, nhưng mà Thiệu Tình là một người ngoài lạnh trong nóng, cho dù đổi một người khác cô cũng sẽ ôn nhu như vậy.
Cho nên qua buổi tối ngày hôm đó Thiệu Tình không chịu lại phát sinh loại quan hệ thân mật nhất này với anh nữa, tưởng tượng như vậy, mặc kệ anh kêu cô thân ái, gọi cô bảo bối, mặc kệ người khác gọi cô là chị dâu, em dâu, cô cũng chỉ nhàn nhạt, chưa từng phản ứng qua.
Có lẽ không biết khi nào thì Thiệu Tình sẽ rời đi, đại khái sau khi vết thương khỏi, cho nên lúc anh nói, anh muốn tìm biện pháp làm cho cô khôi phục bình thường, cô cũng chỉ cười nhàn nhạt, không nói lời nào.
Càng nghĩ Yến Kì Nguyệt liền càng sợ, anh tin tưởng bản thân không có gì có thể lưu Thiệu Tình lại, tiền sao? Hay là quyền lực, Thiệu Tình không thèm để ý cái này, thực lực sao? Phỏng chừng Thiệu Tình so với anh còn mạnh hơn, thân thể...... A, anh khát cầu không có nghĩa là Thiệu Tình cũng cần.Mượn mấy ngày qua nói đi, Thiệu Tình là tang thi, căn bản phương diện này không có nhu cầu, do anh liều chết quấn lấy mà thôi, dù vậy Thiệu Tình chịu cùng anh ầm ĩ làm càn, cô vẫn để ý anh đi.
"Suy nghĩ gì vậy?" Thiệu Tình đang nhóm lửa, không nhịn được nhìn Yến Kì Nguyệt một cái, biểu tình Yến Kì Nguyệt vừa rồi biến hóa có thể nói phức tạp, trong chốc lát sợ hãi, trong chốc lát nước mắt sắp chảy ra, trong chốc lát lại có chút ngọt ngào.
Thiệu Tình đi lên sờ sờ trán anh, có phải độ ấm không đúng hay không.
Yến Kì Nguyệt nhẹ nhàng khụ một tiếng, không nói ra ý nghĩ trong lòng mình, chỉ nói: "Tôi suy nghĩ, chúng ta hai người khi nào thì có thể đi ra ngoài."
Thiệu Tình tính đợi khi trở về căn cứ, thương thế của cô cũng tốt rồi, nên đi tìm nhóm Nhị Ngốc.
Ly biệt đã gần đến trước mắt, Thiệu Tình không nhịn được nói với Yến Kì Nguyệt: "Tôi vừa mới đi tìm một chút nấm không độc, nấu cho anh một nồi canh, anh cần giữ thói quen uống ít canh lúc ăn cơm, như vậy đối với dạ dày mới tốt, về sau lúc lại nghiên cứu cái gì, đặt đồng hồ báo thức, đừng luôn không ăn cơm sáng, cơm trưa không ăn, làm cho dạ dày mình đau."
Yến Kì Nguyệt dán lại, quấn chặt ở trong lòng Thiệu Tình: "Về sau em gọi tôi thôi, chỉ cần em gọi tôi, dù là thực nghiệm quan trọng tôi cũng sẽ ném qua một bên, hơn nữa em không phải luôn luôn tự làm canh cho tôi sao......"
Thiệu Tình sờ mái tóc mềm của Yến Kì Nguyệt, thấp giọng nói: "Nhưng tôi sớm hay muộn cũng phải đi......"
"Đừng nói......" Yến Kì Nguyệt vội vàng đánh gãy lời Thiệu Tình, mi mắt mỏng manh rũ xuống, che khuất con ngươi xinh đẹp của anh, anh không đề cập tới, Thiệu Tình lại muốn nói ra.
Vì sao một hai phải đánh vỡ ảo tưởng của anh, dù là mộng…… Đều không cho anh làm."Cho dù không nói, tôi cũng vẫn phải rời khỏi." Thiệu Tình thản nhiên nói: "hiện tại thân thể tôi khôi phục khá tốt, chờ đưa anh quay về căn cứ, tôi sẽ đi tìm người nhà của tôi."
Yến Kì Nguyệt ở trong lòng Thiệu Tình co thành một đoàn, thoạt nhìn thực đáng thương, cho dù khung xương anh thon dài, cả người thiên gầy, nhưng anh cũng là đàn ông, co thành một đoàn như vậy, run nhè nhẹ, Thiệu Tình không nhịn được ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay cảm ơn anh, nếu có cơ hội, tôi sẽ trở về thăm anh."
Yến Kì Nguyệt không nói nữa, chỉ run run, tựa như anh quay về cái ngày anh tự tay giết chết cha nuôi, tất cả mọi người nhìn thấy anh ở trước mặt cảnh sát biểu diễn bộ dáng đáng thương, nhưng không ai nhìn thấy, khi mọi người đi về hết rồi, anh cuộn mình thành một đoàn nho nhỏ, ở trong chăn run rẩy một đêm.
hiện tại, anh so với năm đó còn tuyệt vọng hơn.
Người này sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói từ bỏ liền có thể từ bỏ, nói không cần liền có thể không cần, đúng vậy, bởi vì không thèm để ý, cho nên liền tính tùy tay ném xuống, cũng không sao cả đi.
Thiệu Tình cảm thấy có chút không đúng, cô đẩy tóc mái trước mắt Yến Kì Nguyệt ra, lộ mặt mày tinh xảo, lúc Yến Kì Nguyệt ở trước mặt cô, vẫn có vẻ nhu nhược thuận theo, thậm chí sau khi phát sinh chuyện tương đối kịch liệt nào đó kia, cũng sẽ lộ rõ bộ dạng yếu ớt khêu gợi.
Nhưng không có lần nào giống như bây giờ, làm cho Thiệu Tình cảm thấy, anh đã yếu ớt đến mức chỉ cần chạm một cái, sẽ vỡ vụn.
Thiệu Tình chưa bao giờ gặp qua loại hình đàn ông này, cho nên lúc ở chung, cô vẫn dùng ôn nhu ngốc nghếch của mình đối đãi với anh, nhưng mà giờ phút này, Thiệu Tình đã có chút lúng túng, cô nâng mặt anh, đôi con ngươi xinh đẹp kia tối như mực, không có một tia sáng.
Thiệu Tình nghe Yến Kì Nguyệt kể chuyện trước kia của anh, bao gồm chuyện anh giết chết cha nuôi, Thiệu Tình biết, Yến Kỳ Nguyệt không phải không thèm để ý, trong lòng anh như cũ có một khúc mắc, mà cái khúc mắc này bây giờ bạo phát.
"Tỉnh táo một chút." Thiệu Tình nhăn mặt nhăn mày, thấp giọng nói, chờ thật lâu, Yến Kì Nguyệt mới tỉnh táo một chút, anh đem bản thân cuộn thành một đoàn, đầu cũng chôn trên đầu gối, thoạt nhìn vừa hốt hoảng lại bất lực.
Tóm lại người phải bị vứt bỏ, vì sao còn muốn giãy dụa?
Thiệu Tình hơi lo lắng, cô cảm thấy bản thân có thể đã đả kích đến Yến Kì Nguyệt, hiện tại cô lo sợ mình vừa rời đi, người đàn ông luôn dùng giọng nói ngọt ngấy gọi cô bảo bối đáng yêu này sẽ hỏng mất.
Lúc đầu ở chung, Thiệu Tình không nghĩ tới, cô sẽ sinh ra ảnh hưởng khắc sâu đối với một người đàn ông như thế, cho nên cũng không lo lắng nếu mình rời đi, anh sẽ thế nào.
"Yến Kì Nguyệt, anh tỉnh cho tôi." Thiệu Tình bóp cằm Yến Kì Nguyệt, quyết tâm, hơi dùng sức cắn vào xương quai xanh Yến Kì Nguyệt, sau đó để lại một dấu răng mờ, trên dấu răng còn tơ máu chảy ra.
Yến Kì Nguyệt run rẩy một chút, không nhịn được nâng một bàn tay lên bưng kín mắt mình, bộ dáng thực yếu ớt đáng thương, qua thật lâu, anh mới dùng giọng nói khàn khàn, ẩn chứa một chút sợ hãi hỏi: "không rời đi không được sao...... Em có thể đem người nhà đến...... Có phải em có bạn trai hay không...... Tôi sẽ không nói cho anh ta giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần có thể nhìn thấy em là được......Xa xa đứng nhìn cũng có thể......"