Nó lo lắng bản thân không bảo vệ được hài cốt này, cho nên tình nguyện nhét chúng vào trong thân thể của mình, cùng chính nó hòa thành một thể, như vậy trừ phi nó chết, còn không đứa trẻ sẽ không bao giờ bị tổn thương.
Đợi khi toàn bộ hài cốt được nhét hết vào trong cơ thể, đôi con ngươi tang thi vương như bị máu tươi nhiễm hồng lập tức nhìn về phía nhóm người ở hiện trường.
Đây là mạt thế, mạt thế là thời đại tàn khốc nhất, người có người để bảo vệ, tang thi có chấp niệm của tang thi, thậm chí không thể nói ai đúng ai sai.
Kỳ thật Thiệu Tình vẫn hơi rối rắm, cô có thể nhìn ra, Triệu Hàn Thanh là một người tốt, chết thật đáng tiếc, nhưng cố tình cô không thể ra tay cứu giúp, chỉ có thể nhìn tang thi vương kia ở trong đám người hoành hành.
Sau khi tang thi vương điên cuồng, Triệu Hàn Thanh cũng giống như dùng thuốc, điên cuồng che ở trước mặt, mỗi khi tang thi vương kia ý công kϊƈɦ đội hữu anh ta, Triệu Hàn Thanh sẽ dùng công kϊƈɦ điên cuồng dẫn dắt tang thi vương rời đi, hoặc trực tiếp trở thành tấm chắn thịt người, che chở đội hữu mình.
Trong thời gian ngắn, thế nhưng không ai táng thân dưới tay tang thi vương, nhưng bản thân Triệu Hàn Thanh lại chồng chất vết thương.
Cho dù anh ta có thể hoá lỏng thân thể của chính mình, nhưng cũng không phải có thể luôn luôn sử dụng, hơn nữa thời điểm hoá lỏng, anh ta không cách nào thừa nhận thương tổn, có đôi khi Triệu Hàn Thanh vì bảo hộ đội hữu, không thể không lấy thân thể của chính mình làm tấm chắn.
Những dị năng giả này cũng cắn răng, liều mạng công kϊƈɦ tang thi vương, giảm bớt áp lực cho Triệu Hàn Thanh, tạm thời hai bên tiếp tục giằng co.
Hiện tại đã là chín giờ tối, Thiệu Tình nhìn thời gian, cứ như thế này, thất bại tất nhiên là Triệu Hàn Thanh.
Toàn bộ dị năng giả ở đây đều chồng chất vết thương, mắt thấy sẽ thất bại, đột nhiên có một tiếng tru đặc biệt bén nhọn ở phương bắc vang lên.
Lập tức có thể giết chết đám người Triệu Hàn Thanh, tang thi vương quyết đoán dừng tay, phát ra tiếng gầm giận dữ, hòa cùng âm thanh tru lên kia, sau đó tuyệt không ham chiến chui vào đám người, hướng phương bắc mà đi.
Triệu Hàn Thanh thoát ly vòng chiến một cái, cả người đều giống như bị rút đi hết sức lực, nằm trêи đất, thở hổn hển.
Anh ta không nhịn được có chút tuyệt vọng, tang thi vương đây là muốn phát động tổng tiến công sao?
Lúc đi qua bên cạnh anh ta, Thiệu Tình từ tay áo ném chút thuốc mỡ linh tinh xuống, đều dùng để cầm máu, vừa vặn áp dụng cho hiện tại, cả người bọn họ toàn là vết thương.
Triệu Hàn Thanh không nhịn được cầm ống quần Thiệu Tình, Thiệu Tình cúi đầu, nghi hoặc nhìn anh ta, đáy mắt Triệu Hàn Thanh phẫn nộ: "Vì sao?
Vì sao không tham dự chiến đấu vây công tang thi vương, vì sao không cứu những người chết đi, rõ ràng cô có năng lực đó, rõ ràng cô là thành viên trong đoàn đội......
Thiệu Tình biết nghi hoặc Triệu Hàn Thanh, nhưng không định giải thích, cũng lười giải thích, chẳng lẽ muốn cô cùng đám người Triệu Hàn Thanh nói, tôi là một tồn tại giống như tang thi vương, một khi cùng tang thi vương này khai chiến, cuối cùng sẽ dẫn bạo loạn tang thi công thành trước tiên.
Chẳng lẽ nói tôi cũng không phải không giúp các người, tôi đuổi tang thi có ý đòi tiếp cận, sáng tạo cho các người một cục diện tương đối có lợi.
Cho nên cô từ đầu tới đuôi không định giải thích, dù sao sau khi giải quyết chuyện này, cô sẽ đi, phỏng chừng đời này cũng không có cơ hội cùng Triệu Hàn Thanh bọn họ gặp mặt, bị hiểu lầm thì bị hiểu lầm đi.
Dù sao cô cùng Triệu Hàn Thanh bọn họ không quen, bị hiểu lầm thì sao?
Thiệu Tình hơi dùng sức nâng chân, sau đó dứt ống quần từ trong tay Triệu Hàn Thanh ra, tiếp tục đuổi theo phương hướng tang thi vương rời đi.
Phàm là chỗ cô đi qua, những tang thi đều thành thành thật thật tránh ra một đường.
Triệu Hàn Thanh nhắm mắt lại, trong lòng nói không nên lời là tuyệt vọng hay như thế nào, anh ta biết, anh ta cùng đồng bạn của mình, không trở về được, chung quanh đều là tang thi, mà bọn họ cả người là vết thương, đồ vật kia căn bản không che được mùi máu tươi, tang thi vương vừa đi, những tang thi chung quanh này cũng sẽ đem bọn họ xé thành mảnh nhỏ.
Chỉ có một đường chết.
Nhưng Triệu Hàn Thanh nhắm mắt chờ chết thật lâu về sau, cũng không đợi được đau đớn hạ xuống, anh ta mở mắt ra, phát hiện một đám tang thi từ bên cạnh anh ta đi qua, ánh mắt mỗi một con nhìn anh ta, đều giống như đám tham ăn nhìn vịt nướng Bắc Kinh vừa mới ra lò, cố tình trong tay không có tiền nên ăn không nổi.
Vì thế đám tang thi kia một bên mang theo biểu tình "Những nhân loại này nhất định ăn ngon lắm", sau đó nhìn không chớp mắt từ bên người anh ta đi qua, cũng không quay đầu lại bước đi xa.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên có thể xác định, đó là bọn họ may mắn còn sống.
Tuy rằng Triệu Hàn Thanh vẫn lo lắng, anh ta chỉ cần vừa động đậy, sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, nhưng nghĩ đến tang thi đã di động tới căn cứ, anh ta nhịn không được đi lên.
Triệu Hàn Thanh tiêu sái dò xét hai bước, những tang thi như trước không có chạm vào anh ta, anh ta mới yên tâm, đối với nhóm đồng bạn mình nói: "Mấy người trước tìm một chỗ trốn đi." Sau đó liền vội vàng đi theo phương hướng tang thi vương rời đi.
Thương thế vài người khác cũng không nhẹ, bọn họ đều rất rõ ràng, ngay khi tang thi công thành, cửa lớn căn cứ sẽ không mở ra, cho nên bọn họ khẳng định không thể trở lại căn cứ, như vậy trước cũng chỉ có thể tìm một chỗ trốn đi.
Trước khi đi, vài người còn cõng trêи lưng đồng bạn đã chết của bọn họ, làm tang thi chung quanh tức giận đến cào tường.
Thiệu Tình một đường đi phía trước, tang thi vương ở rất xa, sau đó liền nhìn thấy tang thi vương cùng vài tang thi diện mạo quái dị, cực kỳ giống khỉ và con người kết hợp làm thành tiêu bản sống, ở giữa còn có chó biến dị.
Sau đó chó biến dị kia dẫn tang thi vương, tang thi vương mang theo tiểu đệ của mình, đi qua một phương hướng bọc đánh.
Cuối cùng dừng lại ở một gò đất, tất cả tang thi đều im lặng, dưới sự chỉ huy của tang thi vương, mai phục xung quanh.
Một lát sau, mặt đất đột nhiên giật giật, có một cửa động màu đen xốc mở lên, một người đàn ông diện mạo có điểm đáng khinh duỗi đầu ra, nhìn ngó xung quanh, tiếp đó mới nhảy ra, hướng bên trong cửa động kêu: "An toàn, ra đi."
Ngay lập tức, từ bên trong chui ra không ít người, trong đó còn có trưởng căn cứ đeo kính kia.
Trưởng căn cứ một bên chui ra ngoài một bên nói: "May mắn chúng ta để lại một đường lui, bằng không sẽ chết ở trong thành, hiện tại chạy nhanh đi......" Hắn nói còn chưa nói xong, thấy tang thi vương đứng ở sau gò đất, lúc ấy sợ tới mức lui một bước, thiếu chút nữa té ngã trêи mặt đất.
"Trưởng căn cứ, anh làm sao vậy?" Người đàn ông đáng khinh kia còn chưa phát hiện tang thi vương, hắn nghĩ đến Trưởng căn cứ đang đau lòng cơ nghiệp của mình, thuận miệng nói: "Tuy rằng giờ căn cứ đã không còn, nhưng chúng ta đổi địa phương Đông Sơn tái khởi, giống nhau có thể lại chế tạo ra một căn cứ!"
Trưởng căn cứ đã không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, chỉ thẳng câu câu nhìn tang thi vương, đáy mắt phức tạp không rõ là tình cảm gì.
Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi lui về phía sau, đồng thời đánh giá chung quanh, tìm kiếm đường chạy trốn, tang thi vương rít lên một tiếng, tất cả tang thi mai phục đều chạy ra, đem đám người này vây chặt như nêm cối.
Trưởng căn cứ tươi cười có chút khó coi, hắn nhìn trái phải một cái, biết mình lâm vào tử địa, liền đè thấp giọng, phảng phất thâm tình nói: "Tố Vân, em là tới tìm anh sao?"
Tang thi vương theo dõi hắn gắt gao, tròng mắt càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng, giống như muốn nhỏ ra máu, hơi thở trêи người nó cũng càng ngày càng ngưng trọng, càng ngày càng đáng sợ.
Chỉ có Thiệu Tình nhìn rõ ràng, trong nháy mắt, nó đột phá, trở thành cấp năm trung kỳ, so với Thiệu Tình hiện tại, còn mạnh hơn một chút.
Trưởng căn cứ thật sợ, chân hắn đều nhũn ra, càng đừng nói những người đi theo hắn, tang thi vương bước từng bước thoải mái lại, đến trước người trưởng căn cứ, nó nâng tay lên, móng tay bén nhọn tựa như lưỡi dao sắc loé ánh sáng lạnh.
Trưởng căn cứ đột nhiên nói: "Tố Vân, em còn nhớ rõ sao? Anh trao nhẫn cho em, lúc ấy nghèo, anh không mua nổi vàng bạc, liền dùng tiền xu, khoét sạch ở giữa, làm thành nhẫn, tặng cho em, khi đó em còn nói, đây là chiếc nhẫn đẹp nhất trêи thế giới."
Trong nháy mắt Tang thi vương mờ mịt, nó căn bản không có bao nhiêu trí nhớ, chỉ có chấp niệm thật sâu, cùng thống hận không rõ nguyên nhân.
Trưởng căn cứ tiếp tục nói: "Lúc ấy, tất cả mọi người khinh thường anh là kẻ nghèo hèn, chỉ có em nghĩa vô phản cố* gả cho anh (*vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại), hôn lễ của chúng ta thực đơn sơ, không có áo cưới, không có tiệc rượu, không có hoa hồng đỏ em yêu nhất, anh cắt một nhánh hoa hồng, cài lên thái dương em, cũng chỉ có em cùng anh, tay trong tay, lấy giấy hôn thú......"
Trong mắt có ánh nước oánh nhuận, bao chứa thâm tình: "Em còn nhớ rõ anh sao...... Còn nhớ rõ sao?"
Ngay thời điểm tang thi vương đang lâm vào hỗn loạn, hắn đột nhiên xông đến, thoạt nhìn muốn ôm tang thi vương, tuy nhiên trong tay hắn lại nắm chặt chủy thủ, hung hăng đâm vào ngực tang thi vương.
Trong ngực nó có hài cốt con trẻ, bị chạm vào nghịch lân, tang thi vương lập tức nổi cơn điên, một cái tát liền đem Trưởng căn cứ tát bay ra ngoài.
Hắn bị tát bay tới gò đất, vừa rơi xuống đất, liền ói ra ngụm máu, sau đó không ngừng bước xoay người nhằm phía tang thi vây quanh hắn.
Tốc độ hắn phi thường nhanh, vị trí cổ chân còn có một vòng màu xanh nhàn nhạt, hoá ra hắn cũng là dị năng giả, còn là hệ phong.
Tang thi vương nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo phía trước, sau đó trưởng căn cứ đang chạy nhanh đã bị một cước đạp trở về.
Thiệu Tình khẽ cười một tiếng, nhìn trưởng căn cứ kia thành hồ lô mà lăn, sau đó nói: "Ngươi đã cùng nó thâm tình như thế, vậy hà tất phải vội đi, không bằng các ngươi ôn chuyện ."
Trưởng căn cứ bị đá trúng ngực, trong lúc nhất thời không thở nổi, hắn kinh nghi bất định* nhìn Thiệu Tình (*kinh ngạc khó hiểu), tựa hồ không hiểu Thiệu Tình vì sao muốn làm như vậy.
Thiệu Tình khép tay áo, tiếp tục xem náo nhiệt, hiện tại cô có thể xác định, trưởng căn cứ cùng tang thi vương kia có quen biết, không chỉ quen biết, hai người rất có khả năng là vợ chồng.
Như vậy vì sao bọn họ trở mặt thành thù, vì sao tang thi vương kia biến thành tang thi, luôn mang theo chấp niệm thâm trầm, muốn giết chết trưởng căn cứ .
Thiệu Tình cảm thấy phương diện này khẳng định có không ít ẩn tình, cô rất muốn biết.
Tang thi vương nhìn Thiệu Tình một cái, hơi cảm kϊƈɦ, nó ngồi xuống, tóm cổ trưởng căn cứ, đã nghĩ bóp chết hắn.
Trưởng căn cứ cầm lấy cổ tay tang thi vương, tay kia thì ngưng tụ lưỡi dao gió, đâm vào mắt tang thi vương, thừa dịp tang thi vương quay đầu tránh né, hắn gian nan từ trong tay tang thi vương thoát thân, sau đó lộn nhào một cái, tạm thời tránh ra.
Tất cả đều phát sinh trong chớp nhoáng, những kẻ cùng trưởng căn cứ chui ra đều sợ ngây người, đây là tình huống gì?
Thật ra Thiệu Tình cũng rất tò mò, thứ nhất, cô có thể xác định trưởng căn cứ này không phải dạng tốt đẹp gì, một trưởng căn cứ tốt sẽ ở thời khắc căn cứ sinh tử tồn vong bỏ rơi toàn bộ, thầm nghĩ chạy trốn sao?
Thứ hai, hắn có thể một bên đối với tang thi nói lời thâm tình, một bên đánh lén nó, người bình thường có thể làm ra chuyện này sao?
Mấu chốt nhất là tang thi vương rốt cuộc có thân phận gì, nó vì sao lại ôm một bộ hài cốt trẻ nhỏ, tìm đến trưởng căn cứ báo thù.
Thiệu Tình tò mò đến cực điểm, cô cắn móng tay, xem nhóm người trưởng căn cứ bị tang thi đuổi chạy trối chết, như xem diễn.
Mãi đến khi Triệu Hàn Thanh chạy tới, Triệu Hàn Thanh vừa thấy trưởng căn cứ bị tang thi đuổi chạy trối chết, liền vội vàng tiến lên bảo vệ hắn, lúc này Thiệu Tình có chút đau đầu, người này như thế nào lại tới nữa?
Anh ta một thân đã bị thương, không nên tìm một chỗ dưỡng thương sao? Sao lại trở về muốn chết? Nếu vì cứu cái đồ vô liêm sỉ bỏ rơi toàn bộ căn cứ, đem Triệu Hàn Thanh nhập vào, vậy cũng không có lời một chút nào.
Thiệu Tình bình tĩnh duỗi tay ra, lập tức có dây từ dưới lòng bàn chân Triệu Hàn Thanh chui ra, thực lực anh ta vốn không bằng Thiệu Tình, lại bị thương nghiêm trọng, căn bản không trốn thoát, lập tức đã bị quấn lại, sau đó kéo tới bên cạnh Thiệu Tình.
"Cô! Cô buông!" Triệu Hàn Thanh giận trừng mắt Thiệu Tình, cắn chặt khớp hàm nói: "Cô như vậy...... Như vậy......" Anh ta không biết mắng chửi người, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Bại hoại!"
Thiệu Tình cười nhạo một tiếng, sau đó tát một cái trêи đầu anh ta: "Trong đầu chỉ chứa nước sao? Anh sao không nghĩ, trưởng căn cứ vĩ đại của các anh, tại sao lại xuất hiện ở đây? Người như vậy cũng đáng cho anh liều mạng bảo vệ hả?"
Triệu Hàn Thanh chỉ thẳng một chút, cũng không phải ngốc, anh ta rất nhanh liền phản ứng lại, sau một lúc lâu không nói gì.
Thiệu Tình treo anh ta ở bên cạnh, tiếp tục xem náo nhiệt, chỉ thấy tang thi vương từng bước tới gần trưởng căn cứ, khi nó đã đến gần trước người trưởng căn cứ, lúc móng vuốt chém trưởng căn cứ, trưởng căn cứ lập tức kéo một người lại, làm tấm chắn cho hắn.
Người nọ ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, đã bị tang thi vương tát nát đầu, người này vừa chết, trưởng căn cứ liền nương thi thể che dấu, lại chạy thoát một kiếp.
Ngay sau đó, hắn vì thoát khỏi khốn cảnh, đem một người bên cạnh đẩy mạnh vào đàn tang thi, trơ mắt nhìn hắn ta bị tang thi chia nhau ăn.
Triệu Hàn Thanh đã sớm nhìn đến ngây người, anh ta rõ ràng, nếu không phải Thiệu Tình kéo qua đến, người bị trở thành tấm chắn bằng thịt là anh ta.
Chẳng lẽ anh ta vẫn nguyện trung thành, vẫn bảo vệ, chính là một người như vậy sao? Một trưởng căn cứ bỏ rơi căn cứ trốn đi, một trưởng căn cứ lấy đồng bạn mình làm tấm chắn, một trưởng căn cứ đem người một nhà đẩy vào đàn tang thi.
Thiệu Tình đưa bánh bích quy nhỏ cho Triệu Hàn Thanh: "Có muốn ăn một chút để an ủi hay không?"
Triệu Hàn Thanh lập tức dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, ở trong mắt Triệu Hàn Thanh, Thiệu Tình hiện tại chính là một chữ Kì Quái viết hoa, trường hợp huyết tinh trước mắt này đã đủ làm cho người ta ăn không ngon, cô còn ở đây ăn bánh bích quy.
Không ăn a, Thiệu Tình nhét bánh bích quy vào miệng, sau đó tiếp tục xem diễn, cô rất tin trò hay còn ở phía sau.
Bên cạnh Thiệu Tình đều là dây leo giương nanh múa vuốt, phàm có tang thi không cẩn thận tới gần, nhanh chóng bị đánh bay, trưởng căn cứ bị tang thi vương làm cho vết thương chồng chất, vừa thấy Thiệu Tình, liền nhịn không được muốn họa thủy dẫn đông.
Đây đại khái là quyết định sai lầm nhất của hắn đêm nay, hắn mạnh mẽ nhảy bật lên, nhằm phía Thiệu Tình, còn chưa kịp nói gì đó, hoặc làm gì, đã bị dây leo đổ ập xuống, đánh thành đầu heo.
Sau đó thiếu chút nữa không né tránh được công kϊƈɦ của tang thi vương, đầu mình hai nơi.
Thiệu Tình cười tủm tỉm nói: "Tưởng muốn kéo ta xuống nước hả? Ta cho ngươi cơ hội, đem bát quái của ngươi cùng tang thi vương này nói cho ta nghe, nghe thấy vui vẻ, nói không chừng ta sẽ cứu ngươi một phen, ta nguyện ý bảo đảm rằng, ở đây không có một người hoặc tang thi nào có thể giết ngươi."
Hắn chần chờ, đã có một người khác không chút do dự nói: "Tôi là người phát biểu của hắn, chuyện của hắn tôi đều biết, cô cứu tôi, tôi kể cho cô nghe!"
Thiệu Tình từ từ vươn một dây leo, kéo hắn lại gần, sau đó treo lên: "Ngươi có thể nói, nếu gạt ta, ta sẽ đem ngươi ném vào đàn tang thi."
Người nọ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó trộm nhìn thoáng qua trưởng căn cứ, liền ngạnh cổ nói: "Hắn là tên súc sinh, mặt người dạ thú, bị tìm tới cửa cũng là xứng đáng!"
Hắn này vừa nói ra, Thiệu Tình cũng sững sờ, di, người này không phải người phát biểu của tên kia sao? Đánh giá này có chút sắc bén a.
Người nọ cố lấy dũng khí, tiếp tục nói: "Nếu không phải cố gắng sống sót, tôi đã sớm cùng tên mặt người dạ thú này mỗi người đi một ngả, nữ tang thi kia là vợ của hắn Dương Tố Vân, lúc hắn còn nghèo xơ xác đi theo hắn, hơn nữa hết sức duy trì hắn, tất cả tiền tiết kiệm và tiền lương đều lấy ra cho hắn gây dựng sự nghiệp, kết quả tên lang tâm cẩu phế này, tự nhiên cầm tiền đi ra ngoài đánh bạc, còn cặp tiểu tam, một khi không có tiền sẽ trở lại đòi Dương Tố Vân, Dương Tố Vân cũng không biết hắn ở bên ngoài làm chuyện gì, đem tất cả tiền đều đưa cho hắn, chính mình mỗi ngày ăn bánh bao dưa muối, mãi đến khi Dương Tố Vân mang thai, tên khốn này mới hơi thu liễm một chút."
Người nọ thở hổn hển một hơi, liền bắt đầu chửi ầm lên: "Chó không đổi được ăn cứt, không đến vài ngày, hắn lại đi ra ngoài trộm tanh, ông trời không mở to mắt, vẫn chưa để cho Dương Tố Vân phát hiện hắn là một con súc sinh, thời điểm đứa bé hơn một tuổi, tận thế đến, lúc ấy trêи tivi nói, rất nhiều người lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ biến thành tang thi cắn người chung quanh? Tên cầm thú này đem chính con mình từ trêи tầng sáu ném xuống, vì con hắn lúc ấy đang hôn mê, hắn lo lắng con hắn biến thành tang thi, ném con xuống, đứa bé hơn một tuổi, từ tầng sáu ngã xuống, trừ bỏ chắc chắn ngã chết, còn có con đường thứ hai sao? Ngoại trừ súc sinh, còn có ai có thể làm ra chuyện như vậy? Hổ độc còn không ăn thịt con đâu!"
Mặt trưởng căn cứ lúc đỏ lúc trắng, lập tức giận dữ hét: "Câm miệng!"
Người này châm chọc liếc mắt xem thường, sau đó tiếp tục nói: "Còn có chuyện ác hơn, lúc ấy Dương Tố Vân kém chút nữa phát điên rồi, cô ấy định đi xuống tầng tìm con, nhưng bị tên súc sinh này đánh một trận, nhốt lại không cho đi ra ngoài, đến khi trong nhà hết lương thực, hắn, các người đoán xem hắn làm chuyện gì?"
Giọng của hắn quanh quẩn ở mảnh đất trống, tất cả mọi người dựng lỗ tai lên, người nọ cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Tất nhiên hắn muốn giết Dương Tố Vân, ăn thịt Dương Tố Vân! Còn hối hận đem con ném xuống, mà không phải giết xong thả trong tủ lạnh, đây là từ chính mồm hắn nói với tôi, Dương Tố Vân điên cuồng từ tầng sáu nhảy xuống, đoán chừng là bị tang thi cắn, trở về báo thù, phi, tôi cảm thấy hắn đáng đời."
Người này một phen nói ra hết, đừng nói Thiệu Tình, ngay cả những người ở cùng một phe với trưởng căn cứ, đều không nhịn được cách hắn xa một chút, xa hơn một chút, giết con ăn vợ, đây là nhân tài phát rồ cỡ nào có thể làm ra chuyện như vậy?
Triệu Hàn Thanh là người thật thành, lúc này liền giãy dụa nói: "Cô thả tôi ra! Tôi muốn đi giết hắn!"
Thiệu Tình nhịn không được vỗ hắn một cái, cười nhạo nói: "Vừa mới còn đánh bạc tính mạng đi bảo vệ hắn, hiện tại đã nghĩ giết hắn? Anh thành thành thật thật ngồi nơi này cho tôi đi."
Vỗ xong Triệu Hàn Thanh, Thiệu Tình lại vỗ vỗ người đàn ông nói chuyện kia, cô cười tủm tỉm nói: "Tốt lắm, rất hợp tác, ngươi an toàn." Sau đó dây leo kia, liền giơ hắn lên một đường rời khỏi vòng vây tang thi, cuối cùng ném ở một bên.
Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó chính là kinh hỉ, liên thanh nói lời cảm tạ, sau đó nhổ một ngụm về phía vị trí trưởng căn cứ, mới đi về phía căn cứ.
Sau khi tiễn bước người nọ, Thiệu Tình đối với tang thi vương nói: "Ta sẽ không ngăn ngươi báo thù, nhưng, báo cừu xong lập tức rời đi, những người trong căn cứ đó dù sao cũng vô tội."
Tang thi vương đã có một chút ý thức, nó cúi đầu tru lên một tiếng, đáp lại Thiệu Tình, sau đó nhìn về phía trưởng căn cứ, trưởng căn cứ còn muốn chạy, kết quả bị dây leo của Thiệu Tình trói chặt hai chân.
Bị trói, hắn ngay cả cơ hội chạy cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn tang thi vương đi tới, bóp chặt cổ hắn, để sát vào khuôn mặt mang theo hận ý thâm trầm.
Hắn giãy giụa hai cái, trong cổ họng phát ra thanh âm ca ca, sau đó rất nhanh, một đôi mắt trừng như sắp từ trong hốc mắt rơi ra.
Bởi vì có một bàn tay trực tiếp cắm vào lồng ngực hắn, ở bên trong quấy quấy thăm dò, cuối cùng bắt được một khối thịt vẫn còn đang nhảy.