"Làm như vậy đi!" Người nọ xoa xoa tay, sau đó nói: "Chuyện đi truyền tin giao cho tôi."
"Ngươi muốn đi đâu truyền tin?" Một giọng nói thản nhiên đột nhiên vang lên trong phòng, người nọ không kiên nhẫn nói: "Ta không phải vừa mới nói sao? Đi Tần gia, Tần......"
Hắn nói được một nửa, đột nhiên cảm giác có gì sai sai, nên nhớ rõ trong đám người bọn hắn không có phụ nữ, như vậy thanh âm phụ nữ này từ đâu đến?
Cửa lớn đột nhiên vang ầm một tiếng, nghiền nát thành một đống đầu gỗ, sau đó rải đầy đất, Thiệu Tình vỗ vỗ tay, bình tĩnh tiến vào, quét mắt một vòng, thanh âm lãnh liệt: "Con ta đâu?"
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, không ai biết, Thiệu Tình làm sao tới được đây, bọn hắn rốt cuộc lộ sơ hở ở đâu, Thiệu Tình cư nhiên tìm được đến đây.
"Gϊếŧ cô ta!" Tên cầm đầu kia cắn răng nói, những tên bên cạnh hắn, lập tức vọt lên, có hai người từ hai bên Thiệu Tình đi ra, một trái một phải, một người là Nhị Ngốc, một người là Yến Kì Nguyệt.
Yến Kì Nguyệt đứng lên trước, sau đó giơ tay lên, nắm chặt khoảng không, có một người bị không khí quanh người ép nát, huyết tương bay tứ tung, thịt nát đầy đất, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
Một bên khác, Nhị Ngốc đã vọt vào đám người, móng tay cậu tựa như dao sắc, ai dính phải sẽ bị xé một khối da thịt lớn, đã có người phát hiện cậu không giống người thường, lúc ấy sợ hãi kêu lên một tiếng:"Tang thi!"
Thiệu Tình tiến lên từng bước, dây leo từ động tác của cô, từ nền đất chui ra, nhóm người này quả thực không chịu nổi một kích.
Lúc này Lâm Kì Phàm đã nhận ra không đúng, hắn hoảng sợ nuốt nước miếng, sau đó lặng yên không một tiếng động lui ra, thời điểm mấy người Thiệu Tình không chú ý tới hắn, Lâm Kì Phàm đã lùi vào phía sau kho hàng.
Thêm mười mấy dị năng giả, ở trong tay ba người Thiệu Tình cũng không chống đỡ được quá năm phút, làm ngơ máu tươi khắp nơi, Thiệu Tình hơi lo lắng nói: "Trước đi tìm bảo bảo."
Giờ phút này bánh bao nhỏ đang thử tự cứu mình, không đợi bé nghiên cứu rõ ràng cửa sổ có thể chui ra ngoài hay không, bánh bao nhỏ chợt nghe thấy tiếng động từ khóa cửa.
Ngay sau đó, Lâm Kì Phàm đẩy cửa ra, lòng bánh bao nhỏ tràn đầy cảnh giác, trên mặt lại vẫn ngây thơ, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tới chơi với ta hả? Nhưng ta hiện tại tâm tình không tốt, không muốn chơi bóng."
Trên người Lâm Kì Phàm còn phảng phất mùi máu tươi chưa kịp tan, sắc mặt hắn âm trầm nhìn bánh bao nhỏ, không rên một tiếng đi về phía trước.
Trong lòng bánh bao nhỏ khẩn trương, trên mặt không biểu hiện một chút gì ra ngoài, bé nhích lại gần trong góc, chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy tiếng Thiệu Tình vang lên: "Con trai! Con ở đâu!"
Đôi mắt bánh bao nhỏ lập tức sáng, mẹ tới cứu bé!
"Mẹ! Con ở trong này này!" Bánh bao nhỏ vừa dứt lời, Lâm Kì Phàm liền xông lên, ý đồ muốn biến bánh bao nhỏ thành con tin, Nha Nha vẫn ngồi bên cạnh, không hề động đậy, giờ phút này nhìn thấy Lâm Kì Phàm đánh tới, Nha Nha lập tức bắn người lên, móng vuốt thỏ quét ngang vỗ vào mặt Lâm Kì Phàm.
Lâm Kì Phàm vốn là người thường, làm sao chịu được cước của một động vật biến dị cao cấp, lúc này đã bị Nha Nha một tát chụp trên tường.
Thiệu Tình nghe thấy thanh âm, vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bánh bao nhỏ ngồi trong phòng, cô vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên ôm bánh bao nhỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào : "Làm mẹ sợ muốn chết...... Làm mẹ sợ muốn chết......"
"Mẹ không sợ, không sợ." Bánh bao nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng Thiệu Tình, sau đó nhỏ giọng nói: "Bảo bảo không bị sao cả, mẹ xem......"
Thiệu Tình ôm chặt bánh bao nhỏ, cô cảm giác hốc mắt mình hơi ướt, vậy mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, chỉ có ồ ồ thở dốc cùng nghẹn ngào không nhịn được, đại biểu nội tâm cô sắp hỏng mất rồi.
Cô chưa từng sợ hãi như thế, cho dù là rất nhiều lần thiếu chút nữa chết cũng không sợ hãi, bánh bao nhỏ so với mệnh của cô còn quan trọng hơn.
Bất luận kẻ nào muốn cướp đi bảo bối của cô, chẳng khác nào muốn mạng cô.
Thiệu Tình ôm bánh bao nhỏ, một khắc cũng không muốn buông ra, Lâm Kì Phàm thấy thế, định trốn, hắn từ trong góc đi ra bên ngoài, đi còn chưa được hai bước, đã bị Nha Nha một cước đá bay về.
Động tĩnh lần này, bừng tỉnh Thiệu Tình, Thiệu Tình quay đầu nhìn Lâm Kì Phàm, đôi mắt vì phẫn nộ mà trở nên đỏ tươi.
Trong nháy mắt này, cô thật sự nghĩ đem hắn bầm thây vạn đoạn, bằng không không giải được mối hận trong lòng cô.
Lâm Kì Phàm cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Thiệu Tình, hắn hoảng sợ rụt lui, cả người đều giống như kề cận với cái chết, trái tim bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sắp nổ tung.
Lâm Kì Phàm cực sợ hãi, hắn không muốn chết, hắn còn sống chưa đủ, hắn còn muốn tiếp tục sống, Thiệu Tình lại cực hận hắn, từng bước từng bước đi đến trước mặt hắn.
Lâm Kì Phàm nỗ lực chạy trốn, lại bị Thiệu Tình một chân dẫm nát xương đùi.
Một cước này của Thiệu Tình dùng sức rất mạnh, xương đùi Lâm Kì Phàm lập tức nát nhừ, hắn đau kêu thảm thiết một tiếng, trên trán bắt đầu thấm ra mồ hôi tinh mịn.
"Đừng...... Đừng gϊếŧ tôi!" Lâm Kì Phàm ôm chân, đau đến lăn lộn trên mặt đất, hắn thật vất vả lấy lại bình tĩnh lại, sau đó bò hai bước, ôm lấy đùi Thiệu Tình: "A Tình, A Tình, cho dù không xem cái khác, em xem phần tình cảm lúc trước thả anh một con ngựa đi, anh thề, chỉ cần em buông tha anh, anh lập tức rời khỏi thủ đô, rời khỏi phương bắc, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt em."
Thiệu Tình cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhịn được nói: "Ghê tởm."
Cô chưa bao giờ gặp qua một tên đàn ông ghê tởm như vậy, năm đó nhất định mắt cô bị mù, mới nhìn trúng một kẻ như thế.
Lâm Kì Phàm hoàn toàn không thèm để ý Thiệu Tình nói cái gì, hắn ôm chặt lấy đùi Thiệu Tình, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Em có biết, anh yêu em như vậy, xem phần tình cảm này, em buông tha anh, anh bị bọn chúng hiếp bức, bọn họ uy hiếp anh, bọn họ muốn gϊếŧ anh, anh bị buộc, bất đắc dĩ mới làm ra chuyện như vậy......"
Thiệu Tình thật sự chịu không được, lại một cước đá văng hắn ra, Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc đã đi tới, hai người nhìn thoáng qua Lâm Kì Phàm, Yến Kì Nguyệt lạnh lùng nói: "A Tình, gϊếŧ đi, tôi thấy cũng ghê tởm."
Hắn rốt cuộc có tim hay không? Vì sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần làm ra chuyện như vậy, sau đó lại có năng lực dùng sắc mặt ghê tởm kia cầu xin cô tha thứ.
Ngược lại bọn họ được mở rộng kiến thức.
"Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi......" Lâm Kì Phàm hận không thể ôm đùi Thiệu Tình khóc một trận, đáng tiếc Thiệu Tình ghét bỏ hắn bẩn, cũng không muốn để cho hắn tới gần.
Thiệu Tình nhìn Lâm Kì Phàm khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, đột nhiên cong khóe miệng: "Nói cho ta biết, ngươi làm sai chỗ nào, nói được, không chừng ta sẽ tha ngươi một mạng."
Lâm Kì Phàm có chút kinh hỉ, vội vàng nói: "Anh thật sự biết sai rồi, anh không nên vì bị bọn họ uy hiếp, liền làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế, thiếu chút nữa hại em, hại con em, em hận anh cũng được, anh nguyện ý bồi em, xin lỗi em, chăm sóc mọi người, làm trâu làm ngựa......"
"Ngươi có biết ta không phải muốn nghe những cái đó." Thiệu Tình thản nhiên nói.
Lâm Kì Phàm cắn răng, đột nhiên tự cho mình một bạt tai: "Anh không bằng súc sinh, anh là bị ma quỷ ám ảnh, là anh không đúng, là anh......"
Hắn vừa nói vừa tự tát, dùng sức rất mạnh, trong chốc lát, khuôn mặt đã bị hắn tát sưng lên.
Thiệu Tình đá đá, thấp giọng nói: "Tốt lắm, ta tha thứ ngươi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi."
Không đợi Lâm Kì Phàm thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Tình dùng chân dẫm nát một chân còn lại của Lâm Kì Phàm, trên đùi này vốn không có vết thương, hắn đã bị Thiệu Tình đạp vỡ xương đùi.
Không chỉ xương đùi, còn có cánh tay, cũng bị cô từng chút từng chút đạp vỡ, cuối cùng mới tới những vị trí dưới cổ.
Sau cùng, tất cả xương cốt trên người Lâm Kì gần như đều bị Thiệu Tình dẫm nát, dẫm không nát, bị cô tươi sống ấn vỡ.
Ban đầu, Lâm Kì Phàm còn có thể cầu xin tha thứ, đau đến sâu bên trong, còn có thể chửi rủa, đợi cuối cùng, hắn kiệt sức, không thể nói chuyện.
Chỉ giống như con chó gần chết, nằm trên mặt đất thô thô thở dốc, thấp giọng rêи ɾỉ, nếu không phải tiếng rêи ɾỉ thấp thấp kia và thân thể hắn còn ngẫu nhiên co rúm một chút, Thiệu Tình thật đúng là nghĩ hắn đã đã chết.
Bởi vì xương cốt toàn thân đều nát, Lâm Kì Phàm giờ phút này tựa như một đống bùn lầy, nằm trên mặt đất, Thiệu Tình rút quân đao ra, ở trên mặt hắn vạch một đao lại một đao, mỗi một đao hoa đi xuống đều sâu có thể thấy được xương, da thịt lật ra ngoài.
Những hận ý, những khổ sở, những phẫn nộ, đều ở tại đây dưới từng đao từng đao tan thành mây khói.
Lúc một đao cuối cùng cắt đứt lưỡi Lâm Kì Phàm, Thiệu Tình đột nhiên cảm thấy áp lực dưới đáy lòng đến đây hoàn toàn tan đi.
Đợi Thiệu Tình thu phục hết thảy, mới lo lắng đến một vấn đề thực nghiêm túc, trường hợp này quá đấm máu, bánh bao nhỏ sẽ sợ hãi.
Cô vội vàng ôm bánh bao nhỏ đi ra ngoài, mang theo Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc, chỉ để lại trên mặt đất một bãi thịt nát.
Tất cả xương cốt của Lâm Kì Phàm đã nát, hoàn toàn thay đổi, đầu lưỡi cũng bị cắt, chỉ có thể nằm ở đây chờ chết, Thiệu Tình hơi hơi cong khóe miệng, cô đáp ứng sẽ không gϊếŧ hắn.
Chính là trên thế giới này có rất nhiều thứ so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Tỷ như sống không bằng chết.
Lâm Kì Phàm cố tình không chết, hắn có dị năng, đó là năng lực khôi phục khác thường, đây quả thực là một dị năng ích kỷ đến cực điểm, tuy rằng rất yếu, nhưng lại chống đỡ cho hắn sống.
Nhưng còn sống còn không bằng chết, từ đó về sau, trên thế giới không còn Lâm Kì Phàm, chỉ còn lại có một tên ăn mày, kéo thân thể hôi hám, ở đầu đường thủ đô xin ăn.
Hắn không có lưỡi, trừ bỏ hai tay, thân thể gần như một đống thịt nát, khi xin ăn cũng dùng một đôi tay chống đi về phía trước.
Có đôi khi hắn sẽ nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, hắn lần đầu tiên gặp được Thiệu Tình, khuôn mặt cô lạnh lùng, đột nhiên tỏa sáng mang theo một chút nguy hiểm, tựa như hoa độc nở rộ, lập tức liền bắt được trái tim hắn.
Hắn đứng trong ánh sáng, cô ngồi trong bóng tối, sáng tối giao thoa, hắn lần đầu tiên vi phạm bản tâm của mình, đi tiếp xúc phiền toái.
Về phần phản bội......
Lâm Kì Phàm nghĩ đại khái do lòng tham không đáy đi.
Lúc ban đầu có một ít không cam lòng, vì sao cô so với hắn cái gì cũng mạnh hơn, thậm chí hắn một tên đàn ông, còn cần cô nuôi.
Sau lại muốn làm cho cô sống rất tốt, không muốn kém hơn cô, cho nên muốn kiếm càng nhiều.
Cuối cùng, lòng tham làm cho hắn từng bước một, đi đến hủy diệt.
Đại khái đây mới là bản tính hắn, cho dù sẽ yêu một người, nhưng hắn yêu nhất, như cũ vẫn là bản thân hắn, trừ bỏ chính mình, những thứ khác hắn đều có thể hy sinh.
......
Thiệu Tình thật vất vả tìm được con trai về, sau đó cả người đều có chút không bình thường, cô bắt đầu thích mỗi thời mỗi khắc đều ôm bánh bao nhỏ, lúc ngủ, khi ăn cơm, khi đi đường.
Rời xa bánh bao nhỏ vượt quá một phút, cô sẽ hoảng hốt, sẽ rối loạn, trên đường trở về, cô một đường đều ôm chặt bánh bao nhỏ, siết bánh bao nhỏ thiếu chút nữa không thở được.
Yến Kì Nguyệt liên lạc với Tần cha, đem vài thi thể dị năng giả kia tha trở về, ý đồ tìm ra thân phận bọn họ, tìm xem rốt cuộc là ai nhằm vào Thiệu Tình.
Rốt cuộc là ai có cừu oán với Thiệu Tình, thâm cừu đại hận như vậy, làm cho đối phương không tiếc thiết hạ cạm bẫy, gϊếŧ Thiệu Tình.
Bản thân Thiệu Tình cũng rất mơ hồ, cô rốt cuộc trêu chọc ai? Cuối cùng suy xét rất nhiều chỉ còn lại một người, Ngô Bất Bình.
Lúc trước cô một đòn chặn ngang chuyện Ngô Bất Bình và Chư Mặc Thần, làm cho kế hoạch của Ngô Bất Bình nhằm vào Chư Mặc Thần thất bại, Ngô Bất Bình trong lòng khẳng định ghi hận cô.
Nhưng một ít chuyện đó, không đến mức làm cho Ngô Bất Bình gấp gáp như vậy muốn gϊếŧ cô đi?
Thiệu Tình gãi gãi đầu, ôm bánh bao nhỏ ngồi trên sô pha, chờ đợi kết quả, cuối cùng Tần cha đi đến, nhíu mày nói: "Tìm không ra."
"Tôi để cho thuộc hạ kiểm tra toàn bộ hồ sơ ghi chép về dị năng giả, nhưng cũng không có tìm được mấy người bọn chúng, xem ra người xuống tay rất cẩn thận." Tần cha có chút đau đầu nói: "Tôi cần một ít thời gian, cẩn thận tra xét, kiểm tra dị năng giả ra vào kinh đô thời gian gần đây, nói không chừng có thể tìm được thông tin vài người bọn chúng."
Ngược lại Thiệu Tình không cảm thấy Tần cha có thể lập tức điều tra ra, dù sao nếu không phải kẻ ngốc, sẽ không tìm một đám dễ dàng bại lộ làm sát thủ.
Hơn nữa cô đã có đối tượng hoài nghi, ngoại trừ Ngô Bất Bình, chắc không có người thứ hai có thực lực bố trí sát cục như vậy.
Ngô Bất Bình người này cũng thật sự đủ độc ác, vì một chút việc nhỏ, đã muốn gϊếŧ cô, còn điều động nhiều dị năng giả không rõ lai lịch như thế, bố trí một sát cục kín kẽ như vậy.
Nếu không phải Nha Nha cơ trí, để lại ký hiệu, cô thật sự có khả năng sau khi nhận được tin sẽ một mình đối phó Hồng Môn Yến này.
Nhưng Ngô Bất Bình nhất định không gϊếŧ được cô, bởi vì cho dù cô một mình đi đối phó Hồng Môn Yến, một vài người như vậy cũng không làm gì được cô.
Ngô Bất Bình quá mức xem thường cô, trừ phi là toàn bộ Cuồng Ma đều bị Ngô Bất Bình lấy đến bố trí sát cục, bằng không Thiệu Tình thật sự không sợ.
Chẳng lẽ Ngô Bất Bình có thể lấy ra hai dị năng giả từ cấp năm trở lên thắt cổ cô sao? Không có hai dị năng giả từ cấp năm trở lên, vốn không có người nào có thể ngăn cản cô.
"Xin làm phiền." Thiệu Tình thực thành khẩn nói, Tần cha lạnh mặt nói: "Đứa nhỏ ở nhà của tôi bị bắt đi, tính ra tôi phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho nên không cần nói lời cảm tạ."
Thiệu Tình khóe miệng giật một cái, cô cũng không chuẩn bị nói lời cảm tạ a.
Tần cha tiếp tục nói: "Nghe lão gia tử nói, lần trước cô cho ông loại sương mù kỳ lạ, đã nghiên cứu xong, chờ lão gia tử trở về, chúng ta có thể trò chuyện cặn kẽ một chút."
Phỏng chừng lão gia tử gấp gáp không kém gì Thiệu Tình, ông trực tiếp dẫn theo một nhóm người đi xung quanh tìm bánh bao nhỏ, tuy rằng Tần cha đã phát ra tin tức, thông báo cho ông, bánh bao nhỏ đã tìm được rồi, ông cũng không nhanh như vậy trở về ngay được.
Nhưng ông nội Tần so với trong tưởng tượng của Tần cha trở về nhanh hơn, vừa đến cửa ông liền nhịn không được gọi: "Bảo bảo đâu? Bảo bảo ở đâu? Không phải nói tìm được rồi sao!"
"Ông nội, cháu ở trong này a!" Bánh bao nhỏ cuộn tròn trong lòng Thiệu Tình, nghe được thanh âm vội vàng ló đầu ra, ông nội Tần giống như một trận gió chạy vào.
Đau lòng muốn ôm ôm bánh bao nhỏ, lại nghĩ tới bánh bao nhỏ vừa mới ở dưới mí mắt của ông mất tích, ông ngượng ngùng không dám bế.
Bánh bao nhỏ vội vàng tiến lên. Ôm lão gia tử hôn cằm ông một cái, sau đó nói: "Ông nội có phải rất lo lắng cho bảo bảo không? Ông xem bảo bảo không sao cả!"
"Ai, bảo bảo thực ngoan." Lão gia tử rất đau lòng, cho bánh bao nhỏ một cái moah moah tình yêu, vài người mới ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi nói qua về chuyện bắt cóc lần này, lão gia tử mới nói: "Kết quả kiểm tra của sương mù kia xác thực đã tìm ra một loại vũ khí hóa học, ta chuẩn bị phái người mọi lúc nhìn chằm chằm Ngô Bất Bình, nhìn chằm chằm dong binh đoàn Cuồng Ma, ta cảm thấy bọn họ khẳng định ngầm làm thực nghiệm cùng loại."
Tần cha cũng gật gật đầu: "Nói cách khác, bọn họ không có khả năng nghiên cứu chế tạo ngay ra sương mù và trực tiếp chế tác thành vũ khí, cái này phải được làm thực nghiệm rất nhiều lần, mới có thể chế tạo ra."
Thiệu Tình tâm tư gần như đều đặt ở trên người bánh bao nhỏ, cô chỉ nói: "Hết thảy đều giao cho hai vị, cháu cảm thấy Cuồng Ma rất nguy hiểm, tốt nhất là phái nhiều người nhìn chằm chằm để ngừa vạn nhất."
Ông nội Tần gật gật đầu, sau đó nói: "Chuyện này ngày mai tiếp tục giải quyết, việc cấp bách trước điều tra người nhằm vào cháu cùng bảo bảo, toàn bộ kinh đô đều biết các cháu ở Tần gia, như vậy còn dám xuống tay, tuyệt đối không nhiều lắm."
Thiệu Tình nghĩ nghĩ nói: "Cháu nghĩ trước mang theo đứa nhỏ rời khỏi thủ đô......"
Cô nói còn chưa nói xong, tròng mắt ông nội Tần liền trừng gần như rơi ra khỏi hốc mắt, mặt ông không chút thay đổi, thanh âm đã có một chút ủy khuất: "Có phải bởi vì chuyện bắt cóc lần này hay không?"
Chuyện lần này thật là ông không đúng, không nên để bánh bao nhỏ ở bên ngoài một mình, bằng không cũng sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy.
Lão gia tử thực không đủ tự tin, tâm tình cũng càng thêm kém, lúc ấy ông đáp ứng Thiệu Tình, chăm sóc bánh bao nhỏ thật tốt, kết quả lại làm cho bánh bao nhỏ bị người bắt cóc.
Càng thêm mấu chốt là Thiệu Tình tìm được bánh bao nhỏ, cứu bánh bao nhỏ ra, điều này làm cho lão gia tử càng thêm không đủ tự tin.
Nhưng ông thật sự không nghĩ để cho bánh bao nhỏ rời đi, ông rất thích bánh bao nhỏ, tựa như thích cháu nội ông vậy, nhưng hiện tại bánh bao nhỏ phải rời khỏi, không biết khi nào thì mới lại có thể nhìn thấy.
Khoảng cách từ thủ đô đến thành phố S xa như vậy, Thiệu Tình và bánh bao nhỏ khẳng định không có khả năng hai, ba ngày đi lại đây, đầu tiên thời gian sẽ không đủ.
Nói cách khác, về sau ông rất khó gặp lại bánh bao nhỏ.
Ông nội Tần cả người đều suy sút, vừa ủy khuất vừa đáng thương, lui ở trong góc, cũng không nói chuyện.
Bởi vì ông biết, chính mình không có lập trường yêu cầu bánh bao nhỏ lưu lại.
Nhìn đến ông nội Tần một thân áp suất thấp, ngồi ở trong góc, bộ dáng hết sức đáng thương, Thiệu Tình cũng nhịn không được nói: "Còn có một việc phiền ông nội một chút."
Ông nội Tần nâng tinh thần, hỏi: "Chuyện gì?"
Thiệu Tình cười cười, nói: "Có thể tìm hộ cháu phòng ở thủ đô hay không? Cháu muốn mua phòng."